Luật Sư Hạng Nhất


Hành tinh Thiên Cầm không lớn, dựa theo mùa và sự chênh lệch thời gian để chia ra các khu vực khác nhau.

Đảo Yaba thuộc khu thứ ba, mặc dù có vẻ không phải là khu vực quan trọng, nhưng trong thực tế lại là trung tâm của cả hành tinh Thiên Cầm, là nơi phồn hoa nhất, là một nơi nghỉ dưỡng nổi tiếng trong tinh hệ.
Ấn tượng của Yên Tuy Chi đối với khu thứ ba chính là có rất nhiều người, cực kì nhiều người, đặc biệt đặc biệt nhiều người.
Anh đi ra khỏi tàu bay lúc cập bên tàu, liền đụng phải một đợt cao điểm, đoạn đường trên không hay đoạn đường dưới đất đều đông nhung nhúc, anh bị chặn lại trên đường đến khu thứ ba.
“Lại tắc rồi.” Tài xế ngồi phía trước than phiền, “Thời gian này, người trên đảo vừa mới chơi xong, tất cả đều lên đường đến khu thứ ba hoặc đi ngược lại ra cửa cảng.”
Đảo Yaba vì để giữ gìn toàn bộ tình hình, rất hiếm khách sạn có thể ở lại, hơn nữa còn rất đắt tiền.

Đa số người đến nghỉ dưỡng sẽ chọn cách kinh tế hơn, ở lại khu thứ ba, buổi sáng lên đảo, ban đêm ngắm xong cảnh đêm thì rời đảo.
Lúc này mới khiến cho khu thứ ba đầy ắp người.
“Sớm tắc một lần, trưa tắc một lần, tối tắc một lần, đi một cái là hết cả đời người.” Tài xế rung đùi đắc ý nói.
Trên đầu gối Yên Tuy Chi đang bày la liệt mấy giao diện điện tử liên quan đến vụ án, nghe vậy cũng không nhấc mắt lên, chỉ cười nói: “Lúc tắc đường thì một giây bằng một năm, có thể sống được nhiều năm như vậy cũng không tính là lỗ.”
Tài xế bị buồn cười, “Xem cậu nói này.”
Hắn nhìn Yên Tuy Chi từ trong kính chiếu hậu một cái, hiếu kỳ nói: “Tới nghỉ dưỡng một mình?”
“Công việc.” Yên Tuy Chi trả lời đơn giản.
“Cậu đã có công việc rồi?”
Giọng tài xế nghe có chút kinh ngạc, lần này Yên Tuy Chi đã ngước mắt lên, hình như anh cảm thấy lời này của tài xế rất thú vị: “Nhìn tôi giống học sinh lắm sao?”
“Đúng vậy, mặt mũi rất giống học sinh.

Nhưng nghe cậu nói chuyện một chút, cảm giác lại hơi khác.” Tài xế cười khà khà, tán dương: “Dù sao cũng là một người thông minh.

Tôi nói cho cậu hay, gọi tài xế phục vụ vào lúc này là rất sáng suốt đấy.”
Trời mới biết, nếu như không phải là đang mang cái thân phận thực tập sinh, còn phải thanh toán lộ phí, chắc chắn Yên Tuy Chi sẽ chọn trí lái xe.
Bởi vì anh thích trong xe yên lặng, không muốn nói chuyện với ai hơn.
Nhưng thật ra gặp được một tài xế thích trò chuyện như vậy, anh cũng sẽ hưởng ứng mấy câu, trong lời nói mang theo nụ cười.

Khiến người ta căn bản không nhìn ra anh đang hứng thú với cuộc trò chuyện, hay chỉ là theo lễ phép.
“Dù sao cho dù có phải xe tự lái hay không thì đều bị tắc hết, xe tự lái còn đắt hơn, tắc đến ngày hôm sau muốn khóc cũng không kịp.” Tài xế nói, “Trừ khi có thể đi đường bạch kim, như thế nào cũng phải mất hai giờ.”
Yên Tuy Chi lại rũ mắt, lướt qua trang giấy thuận miệng nói: “Đoạn này vẫn chưa tới đường bạch kim, phải qua một đoạn cua trước mắt.”
Lần này tài xế thật sự kinh ngạc: “Sao cậu biết?”
Thật ra “đường bạch kim” là một khái niệm rất lâu đời, từ mấy thập niên trước, bên trong tinh hệ có rất nhiều hệ thống giao thông vừa đổi mới cải tiến, quỹ đạo đường hàng không bao gồm con đường trên không và đường mặt đất đều bị bỏ hoang thay đổi.

Có một bộ phận người lo công việc bận rộn bị tắc đường, bắt đầu xây lên những con đường tư nhân.
Lúc ấy người có thể xây dựng được không giàu thì cũng sang.
Nhưng loại chuyện này chỉ kéo dài không tới nửa năm liền bị Liên Minh bắt dừng lại, bởi vì lo lắng có nhiều tuYên đường tư nhân sẽ ảnh hưởng đến đường công cộng.
Những con đường tư nhân đó không bị đóng mà vẫn được giữ đến bây giờ, nhưng bởi vì số lượng rất ít, cũng không có mấy ai sử dụng, cho nên được gọi đùa là “đường bạch kim”.
Trên thực tế, có một bộ phận đường bạch kim còn đang được sử dụng, ví dụ như con đường lần trước Joe dẫn mọi người đến đảo Yaba chính là của nhà hắn.
Một phần đường bạch kim khác đã dần hoang phế không có ai sử dụng.
“Hình như lúc có đường bạch kim cậu còn chưa ra đời mà?”
Tài xế lại nhìn Yên Tuy Chi từ trong kính chiếu hậu mấy cái, từ trên xuống dưới quan sát.

Lòng nói chẳng lẽ mình còn được chở cậu ấm nhà nào? Nhưng chắc không đâu, cậu ấm nhà nào mà lại đi gọi loại xe này chứ, không biết hưởng thụ như vậy… 
Hắn nhìn thấy vị khách trẻ tuổi trong kính chiếu hậu hình như không nghe thấy, vẫn chuyên chú xem tài liệu công việc của mình…
Qua một lúc lâu, vị khách kia mới đặt trang giấy sang một bên, chà xát ngón tay của mình.
Ngón tay có gì để nhìn?
Tài xế cũng học động tác của anh theo bản năng, chỉ thấy được chỉ tay và vết chai trên tay mình.
“…”
Đợi đến lúc tài xế ngại ngùng thả tay xuống, lại nhìn về phía kính chiếu hậu, liền phát hiện vị khách kia đã để tay xuống, đang nghiêng mặt nhìn dòng xe chạy không thấy đầu đuôi bên ngoài cửa sổ, ánh sáng mặt trời mùa hè ở khu thứ ba chiếu lên mặt anh, làm nhạt đi tất cả biểu tình trên mặt.
Nhìn qua anh có vẻ vô cùng bình tĩnh, nhưng tài xế lại im lặng theo bản năng.
Không biết tại sao, hắn luôn cảm thấy tâm trạng người khách này trở nên không tốt lắm, rất sợ mình vô tình nói cái gì khiến đối phương không vui.
Nhưng rất nhanh, tài xế liền phát hiện đây có lẽ là ảo giác do mặt trời chói mắt.

Bởi vì vị khách kia đã thu hồi ánh mắt, cười với hắn một cái, nhắc nhở: “Xe trước mặt đi rồi.” 
Tài xế sửng sốt một chút, vội vàng đuổi theo.
Hắn cười khan một tiếng trêu ghẹo nói: “Lơ đãng lơ đang, tôi còn cho rằng cậu sẽ báo cho tôi một số hiệu bạch kim theo bản năng chứ.”
“3990121, anh thử một chút đi.” Yên Tuy Chi há mồm cho ra một chuỗi con số.
Tài xế lòng nói “ĐM? Thật đúng là một cậu ấm nhà giàu sao?!” Hắn đã nhập mấy số đầu “3990” vào trong thiết bị lái, lại nghe nửa câu sau: “Mật mã thì tôi bất lực, không tạo ra được.”
Tài xế: “…”
Suýt nữa là tin cậu á đù.
Tài xế đang muốn mượn kính chiếu hậu trừng anh một cái, kết quả ngẩng đầu lên chỉ thấy anh mỉm cười: “Vất vả rồi, lái chầm chậm thôi, không gấp.”
“…” Tài xế lại yên lặng rụt đôi mắt muốn lườm về.
Yên Tuy Chi đã sớm dự đoán về tình trạng tắc nghẽn ở hành tinh Thiên Cầm, cho nên đã xin chuyển cuộc gặp gỡ sang ngày thứ hai, đúng thật là không hề gấp.
Không phụ sự mong đợi của mọi người, chiếc xe tiến tiến lùi lùi cả một buổi chiều mới vào được khu thứ ba, đưa Yên Tuy Chi đưa dưới tầng khách sạn.

Trước khi đi, tài xế nhiệt tình nhìn lướt qua xung quanh, vẫn không nhịn được nhắc nhở một câu, “Tốt nhất mấy ngày nay cậu xem gần đây còn khách sạn nào khác không, khu vực này nhiều người hỗn loạn, một mình cậu tốt nhất nên chọn ở trong khu vực trung tâm.”
“Loạn?” Yên Tuy Chi sửng sốt một chút.
Nhưng đây là khách sạn mà trợ lí công việc trong sở đặt trước cho anh, cách trại tạm giam không xa lắm, muốn anh đi lại dễ dàng một chút.
“Cuối năm nhiều tiền mà.” Tài xế nháy nháy mắt, “Dù sao đi trên đường phải để ý túi và vật đáng tiền, nơi nhiều người luôn có loại chuyện này.”
Yên Tuy Chi cúi đầu đảo qua toàn thân, nói đùa: “Không chặt ngón tay, chắc tôi cũng không có tổn thất gì.”
Trừ máy thông minh thì cũng không có gì đáng tiền cả.
Tài xế: “Thật ra thì có vẻ một bộ quần áo của cậu cũng không rẻ.”
Yên Tuy Chi: “…”
Nhưng giáo sư Yên đã quên mình là một tên miệng mắm muối chính cống.

Thật bất hạnh, chỉ sợ vị tài xế này cũng vậy.
Hiệu quả quần anh tụ hội cự kì nhanh chóng…
Buổi tối 7 giờ, Yên Tuy Chi đến một cửa hàng tiện lợi cách khách sạn không xa, đột nhiên có mấy tên ma men từ con hẻm bên cạnh lảo đảo chạy về phía anh.
Mùi rượu khó ngửi đập vào mặt, Yên Tuy Chi nhường đường cho bọn họ.
Kết quả lúc tránh sang bên cạnh, ngón tay đang rũ của anh chạm phải một thứ đồ.

Trong đêm hè ấm áp, nó lại kinh người.

hướng Yên Tuy Chi nhìn một cái, chỉ thấy một người bị dòng người đẩy đến bên cạnh anh cầm một con dao găm trong tay.
Loại dao loại này đặc biệt nhỏ, đầu nhọn có móc câu.

Nhiều người thừa lúc chật chội rạch một cái trên túi người khác, rất nhiều thứ có thể rơi vào trong tay.
Chắc đối phương cũng không nghĩ tới thủ đoạn phi pháp của mình lại bị tránh được, lúc này xoay lưỡi dao một cái, móc đến ngón tay của Yên Tuy Chi.

Vành mũ che nửa khuôn mặt gã, khóe miệng nâng lên một độ cong mang tính uy hiếp, muốn dọa lui Yên Tuy Chi để nhân cơ hội chạy trốn.
“Cẩn thận!” Bên cạnh có một cô gái kêu lên một tiếng.
Nhưng mà một giây kế tiếp, Yên Tuy Chi đã nắm được lưỡi dao, trở tay vặn một cái.
“Ssh…” Ngón tay côn đồ bị vặn một cái, tư thế không được tự nhiên, không làm được gì.

Đúng lúc này, Yên Tuy Chi gõ chuẩn xác vào cùi chỏ gã một cái.
“Đờ — mờ!”
CMN tên kia lấy đâu ra sức lớn như vậy?!
Tên côn đồ mắng một câu, ngón tay đột nhiên tê dại, một tiếng “leng keng” nhỏ rơi xuống mặt đất.
Tên côn đồ hất tay Yên Tuy Chi ra, đang muốn nhào qua nhặt cái dao kia, một cái giày cao gót đột nhiên bay đến từ sau gáy, đập vào mặt gã.
Yên Tuy Chi nhìn sức lực kia, liền yên lặng “chậc” một tiếng.
Lúc này tên côn đồ che sống mũi kêu lên một tiếng, nước mắt tuôn ra, lảo đảo về sau, va phải đám ma men từ trong ngõ đi ra.
Hai người vướng một người, ngã lăn ra.
Tên ma men kia là một kẻ mập mạp, mơ mơ màng màng chống người lên tên côn đồn, lơ mơ nhìn chằm chằm gã ba giây, sau đó ọe một tiếng, há mồm nôn ra.
“…”
Tên côn đồ bị mùi vị kia xông cứng lại, vừa muốn bật lên lại ngã ngửa tại chỗ.
Những người bên cạnh nhìn Yên Tuy Chi không nghiêng không lệch dùng chân dẫm lên người côn đồ, lúc này báo cảnh sát, đánh côn đồ lăn lộn.
Yên Tuy Chi đi mượn khăn giấy, khom người nhặt cái dao lên.
“Nhìn mặt cậu lịch sự hiền lành thế kia, không ngờ cũng biết đánh nhau nha?” 
Yên Tuy Chi ngồi dậy, giương mắt nhìn một cái, chỉ thấy một cô gái buộc tóc đuôi ngựa, một chân cao một chân thấp đi đến xỏ chiếc giày vừa dùng để đập tên côn đồ.
“Không biết đánh.” Yên Tuy Chi dùng khăn giấy bọc kĩ con dao găm kia lại, “Chỉ biết bóp gân tê, miễn cưỡng có thể cứu trong lúc nguy cấp.”
“Tìm được vị trí chuẩn như vậy, chắc chắn luyện tập không ít.” Cô gái kia nhìn trên dưới Yên Tuy Chi một cái.
Ai lại rảnh đi luyện cái này chứ? Chẳng lẽ là một loại may mắn, nếu gặp phải loại chuyện này mới dùng được.
Nhưng sự chú ý của cô gái kia rất nhanh liền dời đi, ánh mắt cô rơi vào trên tay Yên Tuy Chi, khẽ hô một câu: “Ôi, tay cậu đang chảy máu kìa, chắc chắn là vừa nắm lấy con dao kia rồi, vết thương không nhỏ đâu.” 
Yên Tuy Chi không quá để ý, cong hai ngón tay, nói: “Lướt qua một chút mà thôi.”
Cô gái kia lập tức lấy một hộp băng dán vết thương từ trong túi ra, đưa cho Yên Tuy Chi một cái, “Cậu cũng quá kinh khủng, gã ta cầm dao quơ tay múa chân với cậu, cậu lại nắm thẳng lấy nó.

Cái này để cầm máu, cậu dán lên đi, chốc lát nữa hẵng bóc ra.”
Yên Tuy Chi vốn là không có ý định dán vết thương đó lại, nhưng anh lại nhìn thấy trên túi xách tin một dòng chữ màu xanh – câu lạc bộ lặn Hammond.
Đương sự Trần Chương của vụ án lần này anh nhận cũng ở trong câu lạc bộ Hammond này. 
Lúc trước, chuyện đầu tiên sau khi anh xem tài liệu vụ án chính là điều tra tài liệu về câu lạc bộ lặn này, muốn tìm những hoạt động mấy năm gần đây của Trần Chương.

Nhưng tài liệu thực tế liên quan đến clb này rất có hạn, hơn nữa sau khi xảy ra chuyện, chắc clb đã nghe được một ít tin tức, xóa hết những phần có liên quan đến Trần Chương.
Yên Tuy Chi nhận lấy băng cá nhân, cười một tiếng với cô: “Cảm ơn.”
Hai phút sau, cảnh sát phụ trách trị an khu vực này chạy tới, ném tên côn đồ cùng đám ma men vào xe.
Yên Tuy Chi và cô gái kia cũng bị dẫn đi phối hợp điều tra.
Một cảnh sát phụ trách ghi danh tới nói: “Chu Gia Linh, Nguyễn Dã? Hai người cho tôi một số liên lạc khẩn cấp đi.”
Cô gái tên là Chu Gia Linh đó không phản ứng kịp: “Muốn số làm gì?”
“À không sao cả, trước kia hai người chưa từng vào đồn cảnh sát trị an này đúng không? Chỉ là một thủ tục thôi, ở đây có quá nhiều du khách từ nơi khác, người địa phương lại ít, cho nên quy định tương đối đặc biệt.” Cảnh sát trẻ tuổi nói.
Chu Gia Linh suy nghĩ một chút, báo ra một cá tên và một số truyền tin.
Cảnh sát lại chuyển hướng sang Yên Tuy Chi, “Cậu thì sap? Cũng điền cha mẹ là được.”
Yên Tuy Chi thất thần trong nháy mắt mất, lại rất nhanh phục hồi tinh thần lại, có chút tiếc nuối cười một tiếng: “Tôi không có ai để điền cả.”
Cảnh sát sửng sốt, “A… Thật xin lỗi.

Vậy bạn bè người thân khác thì sao? Chỉ cần là số hay liên lạc là được.”
Yên Tuy Chi suy nghĩ một chút, mở danh bạ ra nhìn.

Sau khi do dự chốc lát, anh nhấn vào cái tên dài nhất kia, báo số truyền tin cho cảnh sát.
Mười giây sau, anh chàng cảnh sát luôn mồm luôn miệng này bấm gọi số truyền tin khẩn cấp ngay tại chỗ.
Yên Tuy Chi: “…”
Cố Yến đang ở trong khách sạn mà thẩm tra ủy viên sắp xếp cho ở hành tinh Hồng Thạch xa xôi, vừa tắm xong liền nhận được một cuộc truyền tin.

Hắn rũ mắt nhìn một cái…
Nguồn truyền tin: Khu thứ ba hành tinh Thiên Cầm.
Số truyền tin: Số của sở cảnh sát.
Bỗng nhiên có dự cảm bất tường…
“Xin chào, là anh Cố ạ? Chúng tôi hỏi thăm theo quy định một chút thôi, có phải anh có một người bạn tên Nguyễn Dã ở hành tinh Thiên Cầm không?”
Quả nhiên…
“Ừ.” Tay lau tóc của Cố Yến dừng một lát, “Cậu ta làm sao vậy?”
“Được, xác nhận thân phận là được rồi, gần đây có rất nhiều người nhân cơ hội cuối năm để lén lút, cảm ơn anh đã phối hợp.

Ngoài ra, bạn anh – Nguyễn Dã – bây giờ đang ở sở cảnh sát trị an của chúng tôi, cậu ấy bị một tên côn đồ cắt tay.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui