Thành thật mà nói, lời này nghe qua giống như có bí mật động trời gì đó, căn bản sẽ không tìm người truyền lời, mà phải được hỏi trong trường hợp mặt đối mặt với đương sự để tránh tai mắt của người khác.
Tùy tiện tìm người truyền lời như Yên Tuy Chi quả thực hiếm thấy.
Quản giáo lần đầu thấy được luật sư như vậy, nhướng một bên lông mày lên, dùng ánh mắt tò mò một lời khó nói hết liếc Yên Tuy Chi một cái, chốc lát lại liếc một cái.
Như vậy tới tới lui lui mấy lần mới sờ dùi cui điện nói: “Chỉ có câu này?”
“Đúng, cảm ơn.” Yên Tuy Chi đặt cốc xuống, đứng dậy đi ra ngoài.
Đến khi ra cửa, anh như nghĩ tới cái gì mà bổ sung một câu, “Đúng rồi, nếu như anh ta căn bản không kịp đợi đến ngày mai, đòi phải gặp trong hôm nay, giúp tôi nhắc anh ta một câu, tôi chỉ nghe lời thật.”
Quản giáo: “…Cậu nghiêm túc?”
Vừa rồi còn chạm phải cái đinh(*), còn chưa tới năm phút đã bắt đầu ảo tưởng đối phương đòi gặp rồi? Nằm mơ cũng nhanh quá…
(*) Ý chỉ việc khó giải quyết, ở đây đang muốn nói đến chuyện Trần Chương không muốn gặp Yên Tuy Chi.
Yên Tuy Chi nửa thật nửa giả nói: “Đương nhiên là chỉ đùa chút thôi.”
Quản giáo ngoài cười nhưng trong không cười, coi như là cho luật sư trẻ tuổi này một chút mặt mũi.
Có không ít luật sư thực tập bị không trâu bắt chó đi cày, nhưng đây là lần đầu gã thấy loại phong cách như vậy.
Hình dung thế nào nhỉ… Chính là biểu hiện của đối phương giống như khách quen của trại tam giam vậy á.
Điều này bình thường sao?
Dĩ nhiên không bình thường.
Quản giáo lại nhìn chằm chằm bóng lưng ung dung của Yên Tuy Chi mấy cái, lẩm bẩm trong lòng: Bây giờ tâm trạng của thanh niên vừa tốt nghiệp luôn buông lỏng như thế sao? Bị đương sự chặn cửa mà không tức giận không nóng nảy?
Gã yên lặng suy tư một chút, cảm thấy chắc vẻ ngoài của mình không có đủ lực uy hiếp, quá dễ tính, không làm đối phương cảm nhận được không khí thật sự của trại tạm giam.
Hoặc là đối phương giả vờ trấn định để che giấu sự sợ hãi, ra khỏi trại tạm giam mới tìm một xó ngồi khóc.
Gã khá nghiêng về vế sau.
Vì vậy ánh mắt gã nhìn về phía Yên Tuy Chi dần có chút đồng tình, cho đến khi Yên Tuy Chi chuyển qua khúc quanh hành lang dài, rời đi theo tiếng két của cửa sắt, quản giáo mới nhún vai nói với một đồng nghiệp khác: “Chắc sắp khóc rồi.”
Đồng nghiệp liếc nhìn thời gian, “Chắc rồi.
Vốn sắp xếp thời gian cho họ gặp mặt là một giờ, lúc này mới hết mười phút, hầy, quá lãng phí.
Ra quân bất lợi, ai mà chịu nổi.”
“Ông gác tiếp đi, tôi đi chuyển lời cho cậu thực tập sinh đáng thương đó.”
Trên thực tế sau khi Yên Tuy Chi ra khỏi cửa trại tạm giam, đúng là không rời đi lập tức.
Dĩ nhiên, anh cũng không thể ngồi khóc ở một xó được, mà đi tìm một quán cà phê phía đối diện, gọi một cốc cà phê, vô cùng lạnh nhạt ngồi xuống.
Máy thông minh rung lên, nhận được mấy tin nhắn liên tiếp.
Anh mở ra nhìn một cái, một cái đến từ Fizz, hai cái đến từ tên nhóc ngố Locke.
Locke: [Vụ án tiến hành vẫn thuận lợi chứ?]
Locke: [Đúng rồi, tôi đã bàn bạc với chủ nhà kia, ông ta đồng ý giữ đến khi cậu về, đợi cậu về đi xem, nếu hài lòng sẽ cho thuê.]
Yên Tuy Chi đơn giản trả lời cậu ta.
Mà nội dung tin nhắn của Fizz lại giống như gắn máy theo dõi trên người Yên Tuy Chi vậy:
[Tôi tính theo giờ của hành tinh Thiên Cầm, chắc cậu sắp đi gặp đương sự rồi, sao nào? Có khẩn trương không? Ngoài ra, cậu còn chưa đưa báo cáo công việc ngày hôm qua đâu.]
Trước khi đi, biểu hiện lo lắng về mọi thứ của Fizz giống như Yên Tuy Chi không phải tới để ra tòa một mình, mà là tới để anh dũng liều chết.
Cô còn dặn dò anh mấy lần, nhất định phải gửi báo cáo công việc mỗi ngày vào hệ thống thực tập sinh, loại chuyện cộng điểm như tự mình ra tòa thế này không thể để thiếu ngày nào được.
Kết quả tối hôm qua Yên Tuy Chi liền quên chuyện này mất tiêu, không hề gửi một chữ nào cả.
Anh nhíu mày, định bắt chước tâm trạng của thực tập sinh bình thường để trả lời, vì vậy tiện tay tóm tên ngốc Locke làm đối tượng bắt chước:
[Cực kì tệ hại, bị đương sự chặn cửa, lo lắng đến sắp ói rồi.]
Hai giây sau, cô Fizz gửi lại đám dấu ba chấm vô biên vô hạn, sau đó là một câu:
[Hôm nay cậu ăn phải thứ gì không đúng à???]
Yên Tuy Chi bật cười, anh nhớ tới lời cảnh cáo lúc trước của Cố Yến, bảo anh “làm như bình thường” trước mặt Fizz, xem ra thật sự quá đúng.
Cố gắng giả làm thực tập sinh, ngược lại cô còn cảm thấy kỳ quái.
Yên Tuy Chi: [Không có, chỉ đùa một chút thôi.
Nhưng bị chặn ngoài cửa là thật.]
Fizz: [Vậy rõ ràng là đương sự không muốn gặp.]
Fizz: [Tôi cũng không biết xử lí thế nào khi bị chặn ngoài cửa cả, hay là hỏi thầy cậu đi.]
Yên Tuy Chi gõ ba chữ “Không cần đâu”, còn chưa kịp gửi, tin nhắn của Fizz lại bay tới:
[Tôi biết chắc chắn cậu ngại đi hỏi, cho nên tôi hỏi giúp cậu rồi, không cần cám ơn.]
Yên Tuy Chi: “???”
Nhờ có cô Fizz nhiệt tình mà sau khi Yên Tuy Chi nhìn chằm chằm máy thông minh mấy giây, quả nhiên nó lại rung lên, lúc này không phải tin nhắn mà là truyền tin, không phụ sự kì vọng của cô Fizz, đến từ “Tinh chất bạc hà nhỏ mọn”.
Trong chớp mắt, Yên Tuy Chi cảm thấy tần số gọi điện với Cố Yến gần đây hơi cao, nhưng cẩn thận suy nghĩ lại, thật ra thì cũng chỉ có hai ba lần, còn rất ngắn gọn nữa chứ.
Anh chần chờ một giây, đeo tai nghe, nhận truyền tin.
Giọng nói của Cố Yến vang lên trong tai nghe, cực kì bình thản: “Fizz vừa gửi cho tôi một ảnh chụp màn hình, nghe nói thầy không gặp được đương sự, lo đến mức sắp ói.”
Yên Tuy Chi: “…” Sao cô Fizz có thể truyền lời như vậy chứ?
“Tôi đề nghị lúc thầy diễn nên có chừng mực.”
Lời của Cố Yến vẫn chẳng có câu nào xuôi tai, giống như câu “chú ý an toàn” lúc trước căn bản không phải của hắn, mà là quỷ quấn người ép hắn nói vậy.
Nhưng sau hai câu ngắn ngủi, Yên Tuy Chi liền nghe được một vấn đề khác…
“Cậu nghỉ ngơi trước đã rồi hẵng châm chọc.” Yên Tuy Chi đặc biệt bình tĩnh chặn lời hắn, hỏi: “Có phải cậu bị cảm hay không?”
“Không.”
Yên Tuy Chi có chút kỳ quái, “Vậy sao nghe cậu nói như giọng mũi vậy?”
Giọng Cố Yến trầm hơn bình thường, hiếm thấy lộ ra vẻ lười biếng.
Đối diện trầm mặc chốc lát, tiếp theo là tiếng dép loẹt xoẹt rất nhỏ, cùng với tiếng cốc thủy tinh chạm nhau, “Vừa rồi đang ngủ.”
Yên Tuy Chi theo bản năng mở múi giờ các hành tinh, “Bên cậu là mấy giờ?”
Cố Yến nói: “11 giờ, nhưng hôm nay ở hành tinh Hồng Thạch là đêm đôi.”
Hành tinh Hồng Thạch là một trong những hành tinh thuộc trung tâm Liên Minh, thể tích rất lớn, hơn nữa có một hiện tượng đặc biệt gọi là ngày đôi và đêm đôi, nghĩa như tên, cái trước là ban ngày gấp đôi bình thường, cái sau là ban đêm dài gấp đôi.
Vào ngày này, tiết tấu hoạt động của tất cả mọi người ở hành tinh Hồng Thạch đều chậm lại, tương đương với việc có thêm một ngày nghỉ phép.
“Lại gặp đêm đôi?” Yên Tuy Chi nói, “Lần này cậu còn mấy lần kiểm tra nữa?”
“Ngày mai một lần.” Cố Yến nhàn nhạt nói.
Yên Tuy Chi gật đầu một cái, ngón tay tùy ý lướt qua khung giờ của hành tinh Hồng Thạch trên màn hình, anh nhìn giao diện thời gian của hành tinh Hồng Thạch và Tinh Cầm, đột nhiên nghĩ ra: “Tối hôm qua lúc tôi gọi cho cậu, bên cậu là mấy giờ?”
“Tầm ba giờ rạng sáng.” Có lẽ là vừa tỉnh ngủ, Cố Yến đáp theo bản năng.
Ngón tay Yên Tuy Chi vòng qua cái cốc trước mặt mình, ngừng một chút, nói: “Ba giờ rạng sáng mà cậu đi ra ngoài mua cà phê?”
Trong tai nghe, tiếng róc rách của cà phê được rót vào cốc thủy tinh rất rõ, còn có tiếng hít thở nhẹ nhàng mà mơ hồ của Cố Yến… Dường như hắn vẫn đang bình tĩnh làm chuyện của mình, không trả lời.
Yên lặng kéo dài một lát, Cố Yến thả thìa vào trong cốc, lúc này mới nhàn nhạt trả lời một câu: “Đây là hành tinh Hồng Thạch.”
Hành tinh Hồng Thạch cực lớn, tùy tiện đi chỗ nào cũng tốn rất nhiều thời gian, nhưng cũng cực kì sầm uất, so với những đêm sáng đèn không ngủ ở Decama, bên này chỉ có hơn chứ không có kém.
Cho dù hai giờ rạng sáng ra ngoài mua cà phê, cũng không phải là không thể.
Cố Yến muốn biểu đạt ý này.
Yên Tuy Chi “ừ” một tiếng, dừng chốc lát anh lại hỏi như xác nhận: “Bây giờ đúng là cậu đang ở hành tinh Hồng Thạch?”
Cố Yến: “…”
Đề tài tới đây gần như tắc nghẽn, nguyên nhân chủ yếu là viện trưởng khôi hài nào đó căn bản là không muốn nói chuyện tử tế, nếu không sẽ chỉ nói chuyện trong một hai câu.
Nhưng anh lại không nói hết ra, mà xé từng xíu một, để cho đối phương hiểu ý của mình.
Chiếc thìa quấy cà phê trong tay Cố Yến leng keng một chút, cách mấy trăm ngàn năm ánh sáng cũng có thể tưởng tượng vẻ mặt hắn lúc này có bao nhiêu tê liệt.
Yên Tuy Chi cười một cái, nói: “Có phải tôi nên vui rằng truyền tin rất kịp thời không?”
Cố Yến vẫn không lên tiếng, trầm mặc không biết đang suy nghĩ gì.
Yên Tuy Chi tạm thời cho rằng hắn vẫn chưa co giãn mặt được, lại mở miệng nói: “Xem ra năm đó tôi không nhìn sai, không nhận sai học sinh.”
Cố Yến tĩnh một lát, rốt cuộc lạnh lùng mở miệng: “Thầy chắc chắn là thầy chọn học sinh?”
Người không biết xấu hổ thì đến quỷ cũng thấy sợ, rõ ràng năm đó là học sinh tự lựa chọn.
Hôm nay ở hành tinh Thiên Cầm là một ngày trời đầy mây, khu vực gần trại tạm giam còn xám xịt hơn, chỉ mới nói mấy câu mà chân trời đã chất đầy mây đen.
“Trời sắp mưa rồi.” Yên Tuy Chi liếc nhìn sắc trời.
Trong tai nghe, ngụm cà phê thứ nhất đã giúp bạn học Cố lấy lại bản tính không mặn không nhạt, ném ra một câu: “Tiêu tiền thì phải nhìn thẻ tài sản một chút, ít nhất phải giữ lại ít tiền mua ô cho mình.”
“…”
Giáo sư Yên tối hôm qua mới vừa xài hết một thẻ có chút chột dạ, lòng nói thôi cậu biến đi, toàn mấy lời không hay thôi à.
…
Bên trong trại tạm giam, quản giáo sải bước vào sâu trong hành lang, mở một cánh cửa hẹp ra.
Trong cửa, Trần Chương đang cong lưng, mặt hướng tường nằm ở trên giường, không nhúc nhích, giống như căn bản không nghe thấy tiếng động ở cửa.
“Ê…” Quản giáo kéo ra một phần cửa chỉ để lộ khuôn mặt dọa người, quát lên với người trên giường, “Nói với anh đấy có nghe thấy không? Quay lại! Đưa lưng về phía tôi là có ý gì?”
Đầu Trần Chương động một chút, có chút cứng đờ chống giường ngồi dậy, động tác hơi chậm, giống như già hơn nhiều tuổi, ngay cả chân cẳng vai lưng cũng không nhanh nhẹn, nhưng một loạt động tác đều biểu đạt một ý — anh nói đi, tôi nghe.
Thật ra thì biểu hiện của Trần Chương không tính là kém, hắn rất phục tùng, trên căn bản quản giáo nói gì thì hắn làm nấy, không hề gây phiền phức cho người ta.
Điều duy nhất không phối hợp chính là quá trầm mặc, quá tiêu cực.
Quản giáo thấy hắn vẫn thành thật, giọng nói cũng hòa hoãn hai phần, cộc cằn nói: “Luật sư của anh bảo tôi truyền lời cho anh.”
Trần Chương vẫn không nhúc nhích, giống như là không nghe thấy.
Quản giáo có chút không nhịn được, nói: “Cậu ta nói, cậu ta là khách quen ở Champagne mấy năm 31 – 47…”
Tốc độ nói của gã hơi nhanh, có lẽ cho rằng lời này không tạo được bao nhiêu tác dụng.
Kết quả mới vừa nói được một nửa, Trần Chương từ đầu đến cuối vẫn cúi đầu lại giống như là bị người ta nhấn nút chạy vậy, giật giật cổ, cứng ngắc chậm rãi ngẩng đầu lên, mờ mịt chuyển ánh mắt đến.
Quản giáo: “Ặc…”
Trong nháy mắt gã có hơi quên mất lời, nhưng rất nhanh đã nhớ lại, “Cậu ta hỏi anh có biết một người tên là Trần Văn không?”
“… Ai?” Trần Chương có chút khó khăn hỏi, “Anh nói… Ai?”
Quản giáo liếc mắt: “Trần Văn, chắc tôi không nghe nhầm.”
Rất khó hình dung trong nháy mắt đó, sắc mặt Trần Chương đã biến đổi bao nhiêu lần, ít nhất ánh mắt hắn đã sáng rực lên, lặp đi lặp lại vài lần.
Như là vô cùng rối rắm, lại khó mà tin được.
Thật sự sống lại kìa?
Quản giáo có chút kinh ngạc, nhưng gã đợi hai phút, Trần Chương vẫn đắm chìm trong tâm trạng mà không có ý đứng dậy, vì vậy gã tức giận nói: “Được rồi, tôi chuyển lời xong rồi đó, anh tự sắp xếp cho ổn.”
Nói xong, gã xoay người muốn đóng cửa lại.
Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, lúc cửa sắp khép lại, một cái tay đột nhiên đưa ra từ sau lưng quản giáo, đập vào trong khe cửa.
Quản giáo được huấn luyện nghiêm chỉnh, theo bản năng túm lấy cái tay kia, quay lại khóa cổ.
Trong tay gã là cổ Trần Chương, bởi vì bị gã ấn lên tường, sắc mặt vốn vàng khè của Trần Chương lại nhanh chóng biến thành màu đỏ, hắn dùng sức giải thích: “Tôi… Tôi chỉ muốn gọi anh lại… Tôi… Tôi có thể gặp cậu ta một chút… luật sư của tôi…”
Quản giáo: “…Ngày mai.”
Trần Chương: “Hôm nay… khụ khụ, hôm nay không được sao?”
Quản giáo: “…”
Tốt, mặc dù không kêu khóc, nhưng nhìn cái vẻ sắp chết ở chỗ này, đúng là rất gấp gáp.
“Sớm làm gì?” Quản giáo giễu cợt một câu, buông tay ra để cho Trần Chương thở hổn hển, “Người đi rồi anh mới đổi ý?”
Trần Chương khom người ôm cổ họng ho khan.
Quản giáo vừa thầm nói thật sự bị cậu thực tập sinh kia nói trúng, vừa bất đắc dĩ nói với Trần Chương một câu: “Luật sư của anh còn nhờ tôi nói một câu.”
Trần Chương ngẩng đầu lên, trong mắt cũng ho khan đầy máu.
“Cậu ta nói, nếu như anh kêu khóc đòi gặp cậu ta, cậu ta chỉ nghe sự thật.”
Trần Chương: “…”
Chắc đây là tên quản giáo dễ nói chuyện nhất.
Gã trợn mắt nhìn Trần Chương nửa ngày, cuối cùng xụ mặt, không nhịn được lầu bầu một câu “Phiền toái!” Liền dùng số công truyền tin.
Tiếng nhắc nhở vang lên mấy giây, đối phương không nhanh không chậm nhận máy, “Xin chào.”
Quản giáo: “…Tôi ở bên trại tạm giam.”
Đối phương: “Trần Chương muốn gặp tôi?”
Quản giáo: “…Đúng.”
“Được, bây giờ tôi sẽ đến.”
Quản giáo suy nghĩ một chút lại nói: “Cậu đi đến chỗ nào rồi? Trở lại cần mất bao lâu? Thời gian gặp mặt cũng không còn nhiều, nếu đến lúc cậu quay lại mà chỉ còn mười phút, vậy tôi đề nghị ngày mai hẵng gặp.”
Thật ra thì gã cũng chỉ vì tốt cho thực tập sinh này thôi, gặp người khó chịu như Trần Chương, vội vã cuống quít hỏi hai câu không đau không ngứa, không chỉ có không có tác dụng gì, không chừng lần tới còn chẳng muốn gặp.
Ai ngờ trong giọng nói của đối phương lại mang ý cười, “Không lâu đâu, tôi ở trong quán cà phê đối diện thôi.”
Quản giáo: “…”
Phải, chắc là đoán được Trần Chương muốn đổi ý, cho nên người ta cũng lười đi, chỉ chờ ở chỗ đó đây mà!
Còn quý sở…
Chỉ sợ thực tập sinh này đã thành tinh mất rồi.
Quản giáo vừa nói trong lòng, vừa vẫy tay với Trần Chương, “Được rồi, đi theo tôi.”
Trong quán cà phê, Yên Tuy Chi đã cúp máy của quản giáo, đứng dậy chuẩn bị tiến cung lần hai.
Theo quy định ở hành tinh Thiên Cầm, lúc một mình gặp đương sự, dưới tình huống không có quản giáo, luật sư không thể mang máy thông minh vào, càng không thể cung cấp công cụ truyền tin cho đương sự.
Trước khi Yên Tuy Chi vào phòng gặp mặt thì lấy máy thông minh ở ngón tay xuống, đang định bỏ vào túi trong suốt của quản giáo, lại như chợt nhớ ra cái gì mà dừng lại.
“Chờ một chút.” Anh cười với quản giáo một tiếng, sau đó mở máy ra gửi cho Cố Yến gởi một tin:
[Kiểm tra tốt.]
Trần Chương gặp được luật sư của mình trong phòng gặp mặt.
Nói thật, trước khi đến đây, thậm chí hắn còn chẳng hỏi sư là ai, cũng không muốn hỏi.
Chỉ thỉnh thoảng đoán được từ trong lời bàn luận của đám quản giáo, biết được là người trẻ tuổi, là loại trẻ đến mức chắc chắn sẽ thua kiện đó.
Điều này nằm trong dự đoán của hắn, nhưng hắn không nghĩ tới lại là người quen biết.
“Là cậu?”
Trần Chương còn chưa ngồi xuống đã kinh ngạc mở miệng.
Vừa chủ động mở miệng, liền định trước hắn rơi xuống thế yếu.
“Cậu không phải là… thực tập sinh đi theo vị luật sư kia sao?” Trần Chương sửng sốt ở trước bàn một lúc lâu, mới kéo ghế ngồi xuống.
Yên Tuy Chi gật đầu một cái: “Nhìn thấy tôi trong việc nghiêm chỉnh cũng không phải là chuyện gì tốt, cho nên chỉ có thể nói rằng thật đáng tiếc, lại gặp nhau rồi.”
Trần Chương: “…”
Hai người lần trước mới gặp nhau trên buổi tiệc rượu ở bãi biển, lần này lại gặp lại trong hoàn cảnh này, Yên Tuy Chi rất thản nhiên, nhưng Trần Chương lại cực kì lúng túng.
Loại lúng túng này thậm chí làm hòa tan tiêu cực chống cự với luật sư trước đó của hắn.
Quản giáo liếc nhìn thời gian, nhắc nhở: “Thời gian xin gặp mặt chỉ còn lại nửa giờ, nắm chắc.”
Nói xong, gã rời khỏi phòng gặp mặt, thay hai người đóng cửa lại.
Tiếng đóng cửa cạch một cái, đánh thức Trần Chương từ trong lúng túng.
Hắn đột nhiên kịp phản ứng, tuổi tác của luật sư thực tập trước mặt này thật sự rất trẻ tuổi, trẻ đến mức quá đáng, cho nên…
“Cậu bảo quản giáo nói cho tôi câu kia… Cậu… năm 31 đến 47, cho dù là năm 47 thì cũng đã là 10 năm trước rồi, khi đó cậu mới bao nhiêu tuổi chứ?!”
Trên thực tế, khi đó Yên Tuy Chi 25 tuổi, nhưng hiển nhiên “Nguyễn Dã” không phải.
Lần này giáo sư Yên nhớ rất rõ thân thế này của mình, vô cùng không biết xấu hổ rút số tuổi nhỏ đi: “7 tuổi?”
Trần Chương: “…”
Môi hắn giật giật, suýt nữa thì chửi đổng một câu.
Năm 47 mới 7 tuổi, nói cách khác năm 31 ngay cả phôi thai còn không phải, cmn cậu là khách quen của clb Champagne ở đâu ra!
“Cậu lừa tôi?” Trần Chương trợn mắt nhìn anh.
Yên Tuy Chi đặc biệt thản nhiên gật đầu một cái: “Ai nói không phải đâu.”
Anh đổi thành một tư thế thả lỏng hơn, nhìn vào mắt Trần Chương nói, “Nhưng đây cũng không ngăn cản tôi biết chuyện lúc trước được, tôi cho rằng nó có thể trở thành cánh cửa đột phá cho chuyện lần này, anh là cảm thấy thế nào? Ngài Trần Chương, hoặc là… ngài Trần Văn?”
Khớp hàm Trần Chương kêu rắc một cái, nhưng vẻ mặt của hắn cũng không phải là tức giận, mà là khẩn trương, “Cậu, làm sao cậu biết? Cậu biết bao nhiêu?”.