Luật Sư Hạng Nhất


Trần Chương lắc đầu một cái: “Không biết.”
Vẻ mặt hắn hết sức thành khẩn, đáng tiếc lúc Yên Tuy Chi tra hỏi chưa bao giờ coi vẻ mặt đối phương là thật, cho nên chỉ liếc một cái rồi bình tĩnh nói: “Tiếp tục.”
Người bình thường vào lúc không có chỗ dựa sẽ luôn muốn lấy được một sự tín nhiệm để cho mình bình tỉnh lại.

Nhưng hắn lại không lấy được gì từ trên người Yên Tuy Chi, hắn không đoán ra suy nghĩ của đối phương, liền không nhịn được có chút hoảng, “Thật sự không biết.”
“Ừ, tôi nghe thấy rồi, anh có thể nói tiếp.” Yên Tuy Chi cười.
“Thật đấy.” Trần Chương lại nhấn mạnh một lần nữa, tỏ ra có chút bất lực, nhưng lại không thể không nói tiếp, “Lúc những người đó xuất hiện khiến tôi cảm thấy, cái bọn họ gọi là hỗ trợ, hẳn là vào lần tụ họp của cậu Joe, hơn nữa nếu tôi là huấn luyện viên lặn, lúc ấy tôi suy đoán chín phần mười là có liên quan đến việc lặn đó.

Cho nên lúc đến đảo Yaba tôi vẫn luôn thấp thỏm bất an, trong quá trình lặn rất sợ xảy ra vấn đề gì.”
“Hôm đó những huấn luyện viên khác đều là một người dẫn theo hai vị khách, lúc chia đến chỗ tôi, khách khứa nhiều hơn một người, cho nên tôi dẫn theo ba.” Trần Chương nói, “Nói thật, khi đó tôi đã vào trạng thái chim sợ cành cong, phàm là thấy một chút không giống người khác thì sẽ treo cả tim…”
Dẫu sao bản tính của hắn không xấu, mặc dù bị uy hiếp dụ dỗ mới đáp ứng phải giúp một tay, nhưng theo bản năng vẫn muốn ngăn cản chuyện xảy ra.

Cho nên hắn định nói với quản gia phụ trách sắp xếp rằng hắn không dẫn theo được ba người, muốn quản gia sắp xếp lại một vị huấn luyện viên kỹ thuật tốt hơn, an toàn, còn có bảo đảm, tốt nhất để hắn chỉ dẫn theo hai người giống đa số người khác, thậm chí chỉ dẫn theo một người.
Con người có lúc chính là mâu thuẫn như vậy, rõ ràng hắn rất cần tiền, đáp ứng giúp đối phương cũng bởi vì tiền, nhưng khi thật sự đến lúc đó, hắn lại tình nguyện mất một số tiền để đổi lấy bình an vô sự.
“Nhưng quản gia nói cho tôi rằng sắp xếp như thế cũng không phải là ông làm chủ được, mà đưa danh sách huấn luyện viên cho các vị khách xem, các vị khách tự thương lượng lựa chọn, ông ấy không dễ làm trái lại.” Trần Chương nói.
“Sau đó anh có chứng thực chuyện này không?” Yên Tuy Chi hỏi.
“Có.

Thật ra thì sau khi lặn xuống nước xảy ra chuyện, cảnh sát trưởng Kane tìm tôi lấy khẩu cung cũng hỏi qua vấn đề này.” Trần Chương có chút lúng túng nói, “Nhưng lúc đó tôi nói với anh ta rằng tôi không rõ lắm.

Thật ra thì tôi đến đảo Yaba liền nghi thần nghi quỷ, xem ai cũng giống như là người của đám muốn tôi giúp kia, quản gia nói như vậy dĩ nhiên tôi không tin, sau đó thấy khách liền hỏi một câu, đúng là chính bọn họ chọn.”
“Vị luật sư Jason · Charles mặc nhầm đồ rồi xảy ra chuyện kia nói hắn đã từng đến câu lạc bộ Hammond mấy lần, lúc ấy hắn không thích huấn luyện viên được xếp cho mình lắm, luôn lải nhải hắn phải điều chỉnh dáng người, hắn cảm thấy đối phương rất dài dòng.

Sau đó có một lần huấn luyện viên đó không có ở đây, tôi tạm thay một lần, hắn có ấn tượng rất tốt với tôi.

Có thể là bởi vì tôi không thích nói chuyện phiếm.

Điều xấu hổ là tôi không có ấn tượng với luật sư Jason · Charles…”
Nhưng điều này không trở ngại Jason · Charles thấy hắn trong danh sách đã không chút do dự chọn hắn.
Mà Triệu Trạch Mộc lựa chọn hắn, Trần Chương biết nguyên nhân, dẫu sao Triệu Trạch Mộc là khách quen của câu lạc bộ Hammond, trước kia Trần Chương luôn là bạn lặn với anh ta.
George · Manson có thể là người duy nhất trong đó chưa cho ra lý do gì, gã ta chỉ dùng một câu qua loa lấy lệ lại tự do phóng khoáng đuổi Trần Chương đi: “Không có nguyên nhân gì, tùy tiện chọn một người thuận mắt ở trong danh sách thôi.”
Tính cách vị thiếu gia này rất nổi danh, chuyện gã đã quyết định rồi, bất kể có đạo lý hay không, cũng rất khó để gã đổi ý.
Hơn nữa lúc đó Trần Chương có một chút tư tâm…
“Đây là chuyện sai lầm thứ hai của tôi.” Trần Chương nói, “Trước đó tôi không biết sẽ gặp phải cậu Manson trong buổi tụ họp của cậu Joe, tôi đổi tên đổi gương mặt, gã không nhận ra tôi.

Cho dù không đổi gã cũng không nhận ra, dẫu sao lần đó ở câu lạc bộ Champagne, tôi cũng chỉ là một huấn luyện viên thay thế, gã cũng không quen.

Nhưng tôi nhận ra được gã.

Mặc dù đã qua mười mấy năm, nhưng không thể không thừa nhận, tôi vẫn canh cánh chuyện đó trong lòng, không hết oán hận.


Cho nên khi cậu Manson nói lười đổi huấn luyện viên, tôi cũng không khuyên một câu, cứ thế đón nhận.”
Canh cánh trong lòng của Trần Chương cũng không phải là sẽ làm gì Manson, mà là cực kì muốn chứng minh trước mặt Manson một lần, nếu như không phải năm đó bị vệ sĩ chặn lại, nếu để cho hắn là huấn luyện viên xuống nước theo, hắn tuyệt đối sẽ không để cho Manson xảy ra tai nạn gì cả.
“Lúc ấy tôi hành động theo cảm tình, nếu như khi đó tôi nhất quyết chuyển khách hàng cho một vị huấn luyện viên kinh nghiệm phong phú hơn, ít nhất luật sư Jason · Charles và cậu Triệu cũng không phải chịu tội.” Trần Chương nói.
Toàn bộ quá trình Yên Tuy Chi nghe rất bình tĩnh, thỉnh thoảng dùng giấy bút cung cấp chuyên dụng để ghi chép đơn giản.

Ngay cả Cố Yến bên cạnh cũng không hiểu anh viết thứ sách trời gì cả, chứ đừng nói là Trần Chương.
Nhưng đến khi nghe Trần Chương nói lời này, bút trong tay Yên Tuy Chi ngừng một chút, ngước mắt lên nhìn Trần Chương.
Không biết tại sao, vị luật sư trước mặt rõ ràng chỉ là thực tập sinh vừa tốt nghiệp, tuổi tác có thể còn không bằng một nửa hắn, nhưng Trần Chương bị anh liếc thì cứ như trở lại thời đi học.

Hắn giống như học sinh thi trượt, nơm nớp lo sợ các thầy cho thành tích, bị liếc một cái, tim cũng có thể nhảy tới cổ họng.
Nhưng lần này, Yên Tuy Chi cũng nói một câu tiếng người xuôi tai với hắn, “Nếu như lời anh vừa nói đều là thật, anh có oán hận chất chứa nhiều năm đối với Manson như vậy, lúc gặp mặt điều nghĩ tới không phải là gây phiền toái cho gã, mà tốt bụng bảo vệ an toàn, mặc kệ là xuất phát từ chứng minh bản thân hay là tính toán gì khác, đều đáng giá tán thưởng, lại làm người ta khâm phục.”
Trần Chương sửng sốt một chút, trái tim vẫn luôn thấp thỏm đột nhiên rơi xuống đất mọc rễ.
Đây là lần đầu tiên hắn lộ ra nụ cười sau khi chuyện xảy ra, mang theo một chút áy náy cùng không dám nhận, chợt lóe rồi biến mất, “Thật ra thì tôi không có… Ừm, cảm ơn.”
Vẻ mặt Yên Tuy Chi giống như thuận miệng khích lệ học sinh, mà biểu hiện của Trần Chương lại giống như một học sinh được khen.
Cố Yến: “…”
Có một câu khẳng định lơ đãng như vậy, Trần Chương bỗng nhiên yên tâm hẳn, thậm chí không cần Yên Tuy Chi nhắc nhở, hắn giống như mở đập chứa nước, thao thao bất tuyệt đổ tất cả những chuyện có thể nghĩ được ra ngoài.
Yên Tuy Chi nghe đôi câu, lại thuận tay viết mấy chữ lên tờ giấy.
Viết xong dư quang liếc một cái, liền phát hiện vẻ mặt Cố Yến có chút… Ừ, không biết hình dung thế nào.
Yên giáo sư tự mình xem kỹ một phen—
Mới vừa rồi biểu hiện có chỗ nào không được bình thường sao?
Không có.
Trừ việc đàng hoàng ghi chép “giống như một thực tập sinh”, anh có nói bậy bạ gì sao?
Không có.
Còn trấn an cảm xúc của đương sự rất hợp lí nữa chứ.
Vô cùng hoàn mỹ.
“Anh sao thế?” Yên giáo sư quyết định quan tâm đến thể xác và tinh thần của bạn học Cố một chút.

Để tránh hắn làm ra vẻ muốn giễu cợt mà không giễu cợt, giấu độc dưới nước, khiến lá gan của đương sự vừa to ra lại bị dọa lần nữa.
Cố Yến nhàn nhạt nói: “Không có gì, cậu cứ tiếp tục lên lớp.”
Yên Tuy Chi: “???”
Trần Chương: “…”
Yên giáo sư cảm thấy vấn đề cả người bạn học Cố có thể là bệnh tật nhiều năm, trong chốc lát không tốt lên được, vì vậy chỉ đành phải yên lặng chuyển tầm mắt trở về, nói với Trần Chương: “Tiếp tục.”
“À…” Trần Chương gật đầu một cái, nói tiếp lời bị cắt đứt, “Hơn mười năm trước cậu Manson gặp tai nạn, tôi vẫn cảm thấy mình rất oan.

Nhưng lần này luật sư Jason · Charles gặp tai nạn ở dưới nước thì thật là trách nhiệm của tôi.

Đây là sai lầm thứ ba của tôi…”
Sau khi hắn gặp George · Manson, bởi vì quá muốn chứng minh gì đó, cho nên toàn bộ sự chú ý đều đặt trên sự an toàn của Manson, thời gian để ý đến Manson vượt xa thời gian quan tâm đến Triệu Trạch Mộc và Jason · Charles.
Mặc dù dự tính ban đầu của hắn không xấu, thậm chí rất tốt, nhưng thái độ trong quá trình đó có chút ma chướng.


Lần đầu tiên lặn xuống, hắn vẫn luôn ôm tâm tình thấp thỏm, cho dù là xuống nước hay là nổi lên, đều có chút sợ bóng sợ gió.
Tuy lần đầu tiên lặn xuống rất thành công cũng rất an toàn, nhưng điều này cũng không thể để cho hắn thanh tĩnh lại.
Cho nên cho dù bọn Manson đã lên bờ, Trần Chương cũng nửa bước không rời.

Đi theo bọn họ vào phòng thay quần áo, lại cùng bọn họ đi ra ngoài ở bên bờ uống rượu nghỉ ngơi.

Thoạt nhìn Manson thật sự không nhớ hắn, thậm chí trò chuyện với hắn còn nhiều hơn với Triệu Trạch Mộc và Jason · Charles, khen kỹ thuật lặn của hắn, thậm chí còn nói sau này phải đến Hammond tìm hắn.
Trần Chương một mặt vẫn không có cách nào đối diện với chuyện năm đó và sự vất vả mấy năm nay để có cuộc sống thư thái, một mặt lại cảm thấy Manson không giống thiếu gia ngang ngược không nói lý trong ấn tượng của hắn, mặc dù vẫn nhìn ra được sự tự do phóng khoáng và chơi bời lêu lổng.
Ấn tượng mới khác ấn tượng cũ khiến Trần Chương vẫn luôn có chút lòng không bình tĩnh, mới dẫn đến lần lặn thứ hai, hắn kiểm tra đồ lặn cho Jason · Charles và Triệu Trạch Mộc không phát hiện ra có vấn đề gì.
Dĩ nhiên, đồ lặn có vừa người hay không chỉ có mình là rõ ràng nhất, lúc đó Jason · Charles chỉ ở trên bờ lầm bầm một câu rồi không nhắc lại nữa, mà Triệu Trạch Mộc cũng không thấy có gì không đúng.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân khi Trần Chương kiểm tra không ý thức được vấn đề.
“Rất xấu hổ, đến khi xuống dưới nước sự chú ý của tôi vẫn ở chỗ cậu Manson.” Trần Chương nói, “Lúc thấy rắn biển, trong lòng tôi lộp bộp một chút.

Bởi vì con rắn biển kia rất khó gặp trong khu vực biển đó.

Trong đầu tôi nghĩ chắc chắn là mục đích của đám người kia rồi.”
Lúc ấy Trần Chương theo bản năng cho rằng đây chính là mục đích những người đó tìm hắn.

Lúc rắn biển vừa bơi về phía Manson, Trần Chương rất vui khi mình từ đầu đến cuối vẫn chú ý đến an toàn của Manson, cho nên mới có thời gian nhanh nhất giải quyết phiền toái cho gã.
Trong này cũng không thiếu công lao của Triệu Trạch Mộc.
“Phản ứng của cậu ta còn nhanh hơn cả tôi, lúc rắn biển tới, cậu ta chỉ sửng sốt một chút rồi cũng bơi tới.

Nhưng cậu cũng không biết xử lý như thế nào để giảm tổn thương xuống mức thấp nhất, cho nên tôi đi giúp.

Mặc dù quá trình có chút khó khăn, nhưng may là cả đám đều lên được bờ.”
Chuyện về sau thì bọn Yên Tuy Chi cũng biết, bởi vì Trần Chương và Triệu Trạch Mộc bị rắn biển cuốn lấy, bên Jason · Charles xảy ra tai nạn.
“Sau khi tôi lên bờ rất mê man.” Trần Chương nói, “Tôi cho là giải quyết rắn biển, tôi sẽ nhẹ cả người.

Kết quả không nghĩ tới luật sư Jason · Charles lại xảy ra chuyện, điều này làm cho tôi bắt đầu hoài nghi có phải mình đã nghĩ sai đối tượng rồi hay không, có lẽ luật sư Jason · Charles mới là mục tiêu của đối phương.”
Nhưng bất kể nói thế nào, gã và Triệu Trạch Mộc thoát khỏi nguy hiểm tính mạng, mà chỉ số của Jason · Charles cũng khôi phục mức bình thường.

Điều này làm cho Trần Chương quả thực thở phào nhẹ nhõm, bởi vì hắn cho rằng chuyện nên xảy ra đã xảy ra rồi, không có án mạng, sự kiện bị cho là ngoài ý muốn, tất cả đều vui mừng.
Một ngày một đêm sau khi xảy ra tai nạn lúc lặn, hắn vẫn luôn chờ tin, chờ hai người kia liên lạc với hắn. 
Hắn cảm thấy cho dù kết quả như thế nào, vẫn phải có một kết thúc.

Nhưng tin tức của đối phương chậm chạp không đến, hắn càng ngày càng nóng nảy bất an.

“Khi đó thậm chí tôi không hề nghĩ là chuyện không thành công, tôi lo là có thể tôi đã phá hỏng tính toán của bọn họ, người nhà ở bệnh viện phúc lợi có lẽ sẽ bị liên lụy.” Trần Chương nói, “Cho nên tôi gọi liên tiếp mấy lần cho bệnh viện phúc lợi, làm phiền những y tá kia trông nom bọn họ.

Các cô đối với người nhà tôi rất tốt, nhưng thái độ đối với tôi vẫn luôn không ra gì…”
Hắn vừa nói cười khổ một cái, “Tôi biết tại sao, cũng có thể hiểu được.”
“Tôi đợi rất lâu mà không thấy có động tĩnh gì, cho đến buổi chiều hôm đó.” Trần Chương nói, “Chính là buổi chiều mà một số người được giải trừ hiềm nghi, các cậu rời khỏi đảo Yaba trước, cảnh sát cũng rút người khỏi khu biệt thự.

Chúng tôi được báo cho biết rằng mấy ngày sau có thể cần đến sở cảnh sát làm thủ tục lần nữa, trừ những việc này ra thì thật giống như tất cả đã trôi qua, gió êm sóng lặng, các vị khách trong biệt thự bắt đầu bàn bạc muốn làm tiệc rượu chúc mừng, tôi ngồi trong phòng trên tầng cũng có thể nghe thấy tiếng huyên náo bên dưới.

Chính là buổi chiều hôm đó, đến gần chạng vạng tối, tôi đi xuống phòng bếp dưới tầng, lúc đi lên đã phát hiện một cái máy truyền tin và một cái túi màu đen trong phòng.”
“Máy truyền tin?” Yên Tuy Chi hỏi, “Là loại kiểu cũ?”
“Đúng, là loại có thể đào được trong chợ đen, không tra được người sử dụng, thậm chí cũng không có mạng thông tin.” Trần Chương nói, “Trong máy truyền tin có một tin nhắn, bảo tôi buổi tối phải ở trong phòng không được đi đâu, cũng không được xuống tầng.

Lúc ấy trong lòng tôi lộp bộp một chút, rất khẩn trương cũng rất lo lắng, nhưng lại không dám không làm theo.”
“Còn túi màu đen kia?”
“Trong túi màu đen chứa… chính là loại thuốc ngủ sau đó phát hiện rơi tán loạn trong tay cậu Manson.” Trần Chương nói, “Lúc ấy chỉ có một lọ, chính là liều mà một người trưởng thành bình thường dùng.”
Yên Tuy Chi nhìn hắn chằm chằm, “Anh lấy thuốc trong túi ra nhìn?”
Trần Chương gật đầu một cái, “Đúng, bởi vì túi là màu đen, tôi… tôi mở ra theo bản năng, lấy thuốc trong lọ ra nhìn một cái.

Bởi vì lúc ấy không biết dùng để làm gì, cho nên lại để về chỗ cũ, không dám chạm nhiều.”
“Cho nên chất thuốc còn dính ở trên tay là vì như thế?”
“Hẳn vậy…”
“Sau đó thì sao?”
Trần Chương suy nghĩ một chút nói: “Cả đêm đó phần lớn thời gian tôi đều cầm máy truyền tin ngồi bên cửa, nghe âm thanh dưới tầng.”
Hắn nghe dưới tầng có đủ loại tiếng hoan hô cười đùa, giống như không xảy ra chuyện phiền toái gì, mới hơi an tâm một ít.
“Lúc cô Laura và cậu Joe chia ra đi lên gõ cửa phòng tôi và cậu Triệu Trạch Mộc.

Bởi vì trước kia bị rắn biển cắn nên tôi có cái để lấy cớ, nói với bọn họ hơi mệt không xuống được, bọn họ cũng không nghi ngờ, hơn nữa cậu Triệu cũng có tình hình như tôi nên mới không quá đột ngột.”
“Cho đến nửa đêm, tôi lại nhận được tin tức thứ hai.” Trần Chương nói.
Nội dung tin nhắn bảo hắn vứt cái túi màu đen vào thùng rác dưới tầng, hơn nữa dặn hắn đi qua cửa sổ.
Cửa sổ tầng hai cách mặt đất không cao, hơn nữa còn có một cái bệ cửa, Trần Chương muốn lặng lẽ đi xuống mà không làm ảnh hưởng đến người khác cũng không khó.
“Lúc ấy anh đi dép trong biệt thự?” Yên Tuy Chi hỏi.
“Đúng, lúc tôi xuống quá khẩn trương, không suy nghĩ nhiều như vậy, nhưng tôi đặc biệt chú ý chỉ đạp bệ cửa sổ, không đạp vào bùn trong vườn hoa.” Trần Chương nói.
Nhưng mà cũng chính là một điểm này mới dễ để người ta tạo thành chứng cứ giả.
“Đạp bệ cửa sổ, còn vừa vặn đạp vào bệ cửa sổ phòng ngủ của Manson nữa chứ.” Yên Tuy Chi khích lệ nói, “Anh đúng là một nhân tài.”
Trần Chương mặt mày ủ dột như cha mẹ chết.
Sau đó, Trần Chương vứt xong cái túi màu đen rồi thì lại nhận được tin nhắn khác, bảo hắn để máy truyền tin lại.
“Gã nói mười phút sau tôi sẽ được tự do.” Trần Chương nói, “Sau đó cho dù gặp phải chuyện gì cũng phải im lặng, bảo tôi hãy nghĩ đến người nhà trong viện, lúc không nên nói chuyện thì không nên nói bậy bạ.

Mười phút sau đó chắc là mười phút đau khổ nhất của tôi, bởi vì căn bản không biết sẽ xảy ra chuyện gì.”
Lúc đó Trần Chương thật sự là đếm giây trôi qua, nhìn chằm chằm thời gian từng giây từng phút qua đi, kết quả vừa mới được tám phút, đám Glenn uống nhiều đã lên tầng, ồn ào muốn kéo Trần Chương và Triệu Trạch Mộc đi xuống.
Mặc dù còn chưa tới mười phút, nhưng là lúc đó Trần Chương vội vã chỉ muốn thoát khỏi sự thấp thỏm đó, muốn xác nhận không có ai xảy ra chuyện gì, cho nên các thiếu gia ma men kia còn chưa gõ cửa, hắn đã chủ động mở cửa phòng ra đi ra ngoài.
Glenn vốn là người không biết nói lý, hắn ta lên tầng hét to uống rượu, lại còn cầm chìa khóa dự phòng của biệt thự, đập hai cái qua loa liền trực tiếp mở cửa phòng ngủ của Triệu Trạch Mộc ra.
“Cậu Triệu cũng thật xui xẻo.” Trần Chương nói, “Trong phòng tối lửa tắt đèn, hiển nhiên là đã ngủ, nhưng lại bị đám Glenn làm ầm lên.

Lúc ấy có thể thấy được cậu ta không vui lắm, làm đám ma men kia vừa túm lấy cậu ta vừa hi hi ha ha xin lỗi.

Khi đó cả người tôi đều đổ mồ hôi lạnh, mặc dù không làm gì nhưng đã sợ đến không nhịn được, sắc mặt chắc chắn rất khó nhìn, cũng may bọn họ đều vây quanh cậu Triệu nên mới không có ai chú ý tới tôi không đúng.”

Trần Chương bị đám quỷ say kéo xuống tầng, bỗng chốc không phát hiện trong đám quần ma loạn vũ ở phòng khách thiếu mất ai.
Hắn ôm lòng thấp thỏm uống với mọi người mấy ly rượu, quay một đoạn video.
“Chắc khoảng hơn một giờ đi.” Trần Chương nói, “Đám Glenn lại nhớ tới còn cậu Manson chưa bị kéo xuống, lúc này mới… Chuyện về sau nữa các cậu đều biết rồi.”
Trần Chương đứt quãng kể xong tất cả chuyện xảy ra trên người hắn vào đêm hôm đó, thời gian gặp mặt đã đến gần hồi cuối.
Yên Tuy Chi ghi nhớ một ít thứ, vẻ mặt ổn định.
Chỉ nhìn vẻ mặt anh, rất khó nhìn ra anh có nắm chắc vụ án này hay không, nội dung tài liệu đã có đủ để anh lên bào chữa không, thất bại hay là thắng…
Trần Chương cố gắng muốn nhìn ra một ít thông tin từ phía anh, nhưng tốn công vô ích, cuối cùng chỉ có thể nói: “Tôi… Bây giờ tôi nói hết những điều này ra, đã làm trái với giao dịch cùng hai người kia… Cha mẹ tôi còn ở bệnh viện phúc lợi, cũng không biết…”
Lần này, Yên Tuy Chi không keo kiệt trấn an nói: “Yên tâm, gần đây có cảnh sát trông nom.

Tôi có quen cảnh sát ở khu thứ ba, coi như sẽ phụ trách hết sức.

Còn về sau vụ án, nếu anh cần, tôi có thể giúp anh liên lạc với bên Tửu Thành.”
Nghe anh nói như vậy, Cố Yến nhìn anh một cái.
Yên Tuy Chi lại hỏi Trần Chương mấy vấn đề chi tiết, liền thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi.
Tính cách Trần Chương hơi để ý vào chuyện vụn vặt, nếu như chuyện đầu tiên không nghe được kết quả, hắn sẽ nhớ mãi không quên.

Vì vậy trước khi Yên Tuy Chi đi, hắn như nhớ tới cái gì mà bồi thêm một câu, “Phần thu âm lúc đầu hai người kia đến tìm tôi giao dịch…”
“Làm sao?” Yên Tuy Chi quay đầu nhìn hắn, cho là sẽ có chuyển biến tốt gì đó.
Trần Chương nghiêm trang nói: “Có thể tôi không ghi âm đủ, nhưng đối phương cũng ghi lại, tôi nhìn ghi âm của họ rồi, hai lần đều có.”
“…”
Yên giáo sư dùng một loại ánh mắt hòa ái nhìn học sinh thiểu năng trí tuệ mà nhìn hắn, đắn đo chốc lát rồi chọn một câu không gây tổn thương lắm, cười nói: “Anh đang đề nghị chúng tôi đi tìm phần ghi âm của hung thủ à? Anh đúng là thông minh.”
Trần Chương: “…”
Yên Tuy Chi há miệng, còn muốn câu gì đó uyển chuyển hơn, nhưng còn chưa lên tiếng, đã bị Cố Yến đè bả vai xoay một vòng ra cửa phòng gặp mặt, làm một động tác tay “mời”.
Yên Tuy Chi: “…”
Anh có chút bất mãn, nghiêng đầu muốn nói, kết quả là nghe Cố Yến sau lưng hơi cúi đầu, giọng nói vững vàng vang lên bên tai anh: “Tôi đề nghị thầy đè thấp bản tính của mình xuống, nếu nói thêm hai cau nữa, sẽ không giữ được lớp vỏ thực tập sinh đâu.”
Giọng của hắn rất hay, vang lên gần bên khiến người nghe có chút mất tự nhiên khó hiểu.
Yên Tuy Chi hướng nghiêng đầu sang bên cạnh một chút, nhưng góc độ rất nhỏ, không dễ thấy.

Nhưng như vậy mà anh còn không quên đẩy lời Cố Yến về: “”Ai nghiêm túc vậy đâu.”
Cố Yến lạnh lùng nói: “…Thầy còn rất kiêu ngạo?”
Yên Tuy Chi: “Xí —— “
Nhưng cuối cùng luật sư Cố vẫn mượn ưu thế về chiều cao để lôi người nào đó ra khỏi phòng gặp mặt, cứu Trần Chương ra khỏi nước với lửa, để tránh giống đám sinh viên của học viện pháp luật năm đó, bị chèn ép đến ngu người mà còn thấy thật tốt.
Từ trại tạm giam đi ra, Yên Tuy Chi và Cố Yến lại đến nhà Trần Chương một chuyến nữa.
Mặc dù bút thu âm kia có thể cũng không ghi được thông tin gì quan trọng, nhưng bọn họ vẫn đi lấy nó về.
Cảnh sát trông giữ nhà đã liên lạc với công chứng viên theo chân bọn họ vào nhà, sau đó dựa theo lời Trần Chương tháo một miếng trần nhà xuống, tìm được bút ghi âm giấu trong đó.
Văn kiện ghi âm bên trong được chia ra, bọn họ mang đi một phần, cảnh sát mang đi một phần, còn có một phần để công chứng viên lấy đi làm thủ tục tạo chứng cứ.
Đúng như bọn Yên Tuy Chi dự đoán, bút thu âm quả nhiên không thể kiên trì được bao lâu, thậm chí bởi vì vừa bắt đầu không đủ lượng điện mà chỉ chạy được hơn nửa ngày.

Buổi nói chuyện đầu tiên được ghi lại một nửa theo lời Trần Chương, bởi vì có tấm trần nhà ngăn cách nên cũng không rõ lắm.

Nhưng rõ ràng tác dụng không lớn, bởi vì đối phương vô cùng chú trọng cách nói chuyện, chỉ từ bản thu âm không tìm ra bất kỳ ý gì gọi là lợi dụng điểm yếu uy hiếp người khác, thậm chí còn mang vẻ cười cợt, dùng từ ngữ uyển chuyển lễ độ, nghe qua giống như đang nói đến một cuộc giao dịch bình thường.

Nếu như xuyên tạc cuộc nói chuyện này thành một con em nhà giàu nào đó muốn Trần Chương nhận việc lặn riêng, hơn nữa còn định trả cho hắn thù lao rất phong phú, cũng không hẳn là không thể.
Nhưng cho dù không có nội dung quan trọng gì, đêm đó Yên Tuy Chi vẫn nghe kĩ lại ba lần, cho đến khi máy thông minh của anh nhận được một tin nhắn.
Tin tức đến số công của tòa án khu thứ ba, nhắc nhở ngày tháng mở phiên tòa lần nữa, không xa không gần, ngay vào ngày kia..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận