Ở chỗ ngồi bị cáo, Trần Chương cảm giác hô hấp của mình đã rơi vào trong sự yên tĩnh như chết kia, sau đó có chuyện gì xảy ra, thẩm phán nói cái gì, luật sư hia bên dò hỏi phát biểu cuối cùng như thế nào, hắn cũng không biết.
Hắn chỉ biết là, mình giống như chó ngáp phải ruồi, gặp được một luật sư thực tập vượt khỏi dự đoán của tất cả mọi người.
Trước khi đến đây, hắn vẫn luôn cố gắng tự thôi miên mình, thuyết phục mình không nên ôm hy vọng quá lớn với cậu thực tập sinh này, không được khiến người trẻ tuổi kia có quá nhiều áp lực, mình đã cho cậu ta quá nhiều phiền toái, không cần làm khó đối phương nữa.
Hắn đã sớm tính toán đến trường hợp xấu nhất, lại không ngờ rằng còn có lúc hy vọng xa vời trở thành sự thật.
Thẩm phán nghiêm túc gõ búa, Trần Chương mới chợt thức tỉnh.
Khi hắn ngẩng đầu lên, chẳng biết bồi thẩm đoàn rời chỗ từ lúc nào đã nối đuôi mà vào, trở lại chỗ ngồi lần nữa, mang theo kết quả bàn bạc nghiêm túc của bọn họ.
“Toàn thể đứng dậy.”
“Các quý ông quý bà, về việc bên truy tố tố cáo ngài Trần Chương cố ý mưu sát, mọi người đã có đáp án chưa? Có tội hay là vô tội?”
“Vô tội.”
Đến đây, Trần Chương rốt cuộc nhắm mắt lại, phun ra một hơi thật dài.
Cho đến lúc này, hắn mới phát hiện, ngay cả hô hấp của hắn đều run rẩy.
Luật sư thực tập ở chỗ ngồi bào chữa xoay đầu lại, cách tấm kích thủy tinh một khoảng xa, mỉm cười gật đầu với hắn, giống như một quý ngài trẻ tuổi ôn hòa lại cởi mở.
Ngay cả thẩm phán từ đầu đến cuối luôn căng mặt, chưa từng thay đổi biểu cảm, cách hàng ghế cũng gật đầu báo cho hắn biết.
Dĩ nhiên, thật ra thì đang nhắc nhở hắn cùng với hai cảnh sát sau lưng là có thể mở còng tay.
Nhưng hắn nghĩ, sợ rằng cả đời hắn cũng sẽ không quên được cảnh tượng này.
Sau phiên tòa là thủ tục quen thuộc, trợ lí thẩm phán cầm tờ giấy ghi chép phiên tòa xuống, để luật sư hai bên ký tên.
Nhìn Bard có vẻ không tốt, vẻ mặt như nuốt phải cứt mèo sống, ngay cả lúc ký tên còn dùng một tay khác che mặt, không biết là đau đầu hơn, hay là đau mặt hơn. (Bị vả mặt =]]]])
Thậm chí gã không hề đối mặt với Yên Tuy Chi, ký xong thì nhét bút điện tử vào trong tay trợ lí rồi quay đầu bước đi, gần như dùng cách chạy chậm để rời khỏi tòa án.
“Trông tôi xấu xí như vậy sao?” Yên Tuy Chi nhìn gã biến mất ngoài cửa, quay đầu hỏi Cố Yến một câu.
Cố Yến: “…”
Trợ lí thẩm phán trong nháy mắt trở nên hoạt bát hẳn lên, đặc biệt cho mặt mũi, “Làm sao có thể, từ khi tôi làm việc đến nay, những người đẹp mắt nhất trên phiên tòa đều đang đứng trước mặt tôi.”
Yên Tuy Chi cười, “Cảm ơn.”
Vừa nói, anh lại nhìn bản mặt lạnh không hiểu phong tình của Cố Yến, cười giỡn nói với trợ lí: “Cũng cảm ơn thay hắn.”
Trợ lí thẩm phán vui vẻ, đặt mấy tờ giấy cần ký theo thứ tự trước mặt anh, lại đưa bút điện tử cho anh.
Yên Tuy Chi nhận lấy bút, giơ tay lên định cho một nét ngang.
Cố Yến ở bên cạnh ho khan một tiếng.
“…”
Yên Tuy Chi tạm thời thắng gấp, vào lần đưa ngang cuối cùng thì cứng rắn vòng về chữ “Nguyễn”, mặc dù góc cạnh chữ “Nguyễn” có chút lớn, anh thuận thế điều chỉnh kết cấu hai chữ, phối hợp với hai góc cạnh to đùng đó, ký đến rất tiêu sái.
Không biết còn tưởng rằng từ trước đến giờ anh đều ký như vậy.
Trợ lí thu lại tất cả trang giấy, cười cười gật đầu một cái với bọn họ, sau đó sắp xếp lại các tài liệu trên phiên tòa, đuổi theo thẩm phán cùng rời khỏi tòa án.
Lúc này Yên Tuy Chi mới nói với Cố Yến, “Lần tới nhớ ho khan sớm một chút.”
“…”
Cứ như anh suýt nữa viết sai là lỗi của người khác vậy, liêm sỉ đâu rồi?
Bên ngoài tòa án, hai vị phóng viên “mạng Tổ Ong”, Bunche cùng Hussey chờ đã lâu ở bên đường, thật ra thì không chỉ có hai người bọn họ.
Trên đường bên ngoài tòa án có mấy tên phóng viên truyền thông tụ tập, chỉ là thái độ bài xích của nhà Manson quá rõ ràng, cho nên bọn họ không tiện tìm xui xẻo ngoài sáng, chỉ có thể khiêm tốn chờ tư liệu gián tiếp.
“Thấy không? Cả ngày cậu đều cảm thấy tôi không ổn, không ổn vậy…” Bunche hất cằm quét một vòng, “Mạng Lục Âm, đầu báo Swire, tin tức Luật Pháp, bên kia, bên kia còn có bên kia, đều ngồi chờ chụp đấy, vậy không phải tất cả đều là rảnh rỗi à? Tôi và cậu — Ê!!! Ra rồi ra rồi!”
Ông ta đang muốn mượn cơ hội cho chàng trai trẻ với chủ nghĩa lý tưởng Hussey này một giờ học chủ nghĩa thực tế, đã nhìn thấy Brewer · Manson dẫn trợ lí và cấp dưới vội vàng bước xuống bậc thang ở cửa tòa án.
“Ai ui vẻ mặt kia…” Bunche chụp mấy tấm, không nhịn được thở dài nói, “Cậu xem vẻ mặt của Brewer · Manson kìa, đây là vừa mới gặp quỷ hay vừa uống thuốc trừ sâu? Kết quả có chuyện gì xảy ra vậy?”
Đối với ông ta mà nói, phiên tòa không cho xem không cho chụp, đúng là hết sức khó chịu.
Nhất là bây giờ dáng vẻ của Brewer · Manson khiến ông ta rất tò mò và muốn tìm hiểu, nhưng cố tình lại không thăm dò được cái gì.
Không chỉ có như vậy, biểu tình của đám người lần lượt ra khỏi tòa án, người này còn xuất sắc hơn người kia, có mấy vị còn châu đầu ghé tai nghị luận cực kì kích động, tốc độ nhanh như gẩy đậu, không đến gần căn bản nghe không ra bọn họ đang nói gì.
Nhưng cách gần nhất định sẽ bị người nhà Manson ngăn cản…
Bunche ôm máy ảnh bảo bối lăng xăng tại chỗ, sửng sốt nhìn Hussey một cái.
“Loại biểu tình này… Chẳng lẽ bên bị cáo thắng?” Bunche suy đoán, nhưng đảo mắt đã tự chối bỏ, “Không đến nỗi không đến nỗi, một luật sư thực tập mà thôi.
Cho nên chẳng lẽ trên tòa án xảy ra tình huống gì khác?”
Ông ta nhìn chằm chằm Hussey mấy giây, vỗ một cái tay nói: “Đi chặn thực tập sinh đó đi, không chụp loạn chỉ dò hỏi tình hình phiên tòa một chút thôi?”
Hussey: “…”
Đều nói ngã một lần sẽ khôn hơn một chút, tại sao có vẻ như Bunche đã hoàn toàn quên cậu thực tập sinh kia từng đùa bỡn ông ta? Nhìn cậu thực tập sinh kia có vẻ gì là sẽ ngoan ngoãn trả lời vấn đề của ông sao? Kết quả là Bunche đã hiểu lầm cái gì…
Lại qua mấy phút, Bunche kêu lên như cắt tiết gà: “Tới tới tới! Cậu thực tập sinh đó!”
Ông ta vừa nói, vừa lôi Hussey chạy đến bậc thang của tòa án, nhưng còn chưa chạy được hai bước đã nhìn thấy Cố Yến cùng đi ra sau lưng Yên Tuy Chi.
Yên Tuy Chi đang đi xuống đảo mắt qua, đúng lúc nhìn thấy Bunche từ xa chạy tới và Hussey vẻ mặt bối rối, anh có chút buồn cười nghiêng đầu nói với Cố Yến: “Hai vị phóng viên có chút bám dính kia lại tới…”
“Đã chạy.” Cố Yến nói.
“Hở?” Yên Tuy Chi nghi ngờ một tiếng, dời ánh mắt nhìn sang, chỉ thấy Bunche vốn muốn lên bậc lại nhìn Cố Yến như gặp quỷ, còn chưa kịp phanh lại đã chuyển mũi chân một cái, nghiêng đầu chạy về hướng ngược lại.
Yên Tuy Chi: “…Thật là có tiền đồ.”
“Đậu má, sao tên luật sư kia cứ nửa bước không rời thế!” Chạy đến khúc quanh, Bunche mới tức giận lầu bầu, “Không chọc nổi không chọc nổi, đi thôi đi thôi, còn chụp cái rắm ấy.” Vừa nói, ông ta lại ôm chặt máy ảnh.
Hussey: “…”
Xem ra vẫn còn nhớ.
Vụ án của George · Manson bởi vì Trần Chương vô tội thả ra cùng với câu nói của Yên Tuy Chi trên tòa, lại bắt đầu vào giai đoạn điều tra lấy chứng cứ xác nhận người hiềm nghi lần nữa, chỉ là hiềm nghi lớn nhất hiện giờ đã biến thành Triệu Trạch Mộc.
Một vị luật sư không thể liên quan đến những thứ khác của vụ án, cho nên sau này cho dù vụ án của George · Manson phát triển như thế nào thì cũng không liên quan đến Yên Tuy Chi.
Nhưng anh và Cố Yến vẫn phải ngây người ở hành tinh Thiên Cầm một thời gian, bởi vì hội mông ngựa mỗi quý của luật sở Nam Thập Tự sắp tới.
Cái gọi là mông ngựa chính là tiệc rượu do luật sở Nam Thập Tự ra mặt, mời đám thẩm phán có giao tình cùng với sắp có giao tình, để thuận lợi cho đám luật sư trong luật sở có thể giữ liên lạc thường xuyên với rất nhiều thẩm phán, ít nhất cũng là tình nghĩa từng uống rượu chạm ly.
Cứ như vậy, đám luật sư trong luật sở sau này có gặp phải bọn họ trên phiên tòa, cũng có thể chiếm chút ưu thế.
Buổi tiệc rượu như thế sẽ được Nam Thập Tự tổ chức mỗi quý một lần, một năm bốn lần, không coi là nhiều cũng không tính là ít, vừa có thể tiếp xúc với đám thẩm phán, lại không đến nỗi vượt qua ranh giới khiến thẩm phán không ưa.
Loại tiệc rượu tụ họp này sẽ được gọi là hội mông ngựa.
(Có câu “vỗ mông ngựa” là chỉ sự nịnh nọt á)
Những năm trước, Cố Yến sẽ không tham gia cái trò này, trợ lí công việc cao cấp của hắn cũng không quá hy vọng hắn tham gia, dẫu sao Cố Yến không phải người sẽ nói dối nịnh bợ.
Hai là thực lực trên tòa của Cố Yến cũng thật sự cho hắn trình độ nhất định và không gian tự do phóng khoáng.
Hội mông ngựa lần này, Cố Yến vẫn kiếm cớ rời khỏi Decama như cũ.
“Có thể chúng tôi sẽ ở đây để xem kết quả vụ án.” Yên Tuy Chi nói với cô Fizz như vậy.
Fizz chả hiếm lạ gì, “Đừng có mà giải thích, tôi biết hai người không muốn đi hội mông ngựa, nói cứ như thật vậy.”
Nếu đã bị cô vạch trần, Yên Tuy Chi đặc biệt thản nhiên nói: “Vâng, đoán không sai đâu.”
Fizz: “…”
Cứ như vậy, hai người được kéo dài thời gian ngây người ở hành tinh Thiên Cầm.
Nhưng bọn họ vừa xác nhận sẽ ở đây thêm mấy ngày, liền nhận được lời mời của Joe tiểu thiếu gia, “Hai người không vội trở về đúng không? Vậy thì quá tốt, trước kia vì để làm chứng cho vụ án, tôi vẫn luôn không tiện liên lạc với các cậu, bây giờ đã giải cấm, mời các cậu uống rượu nhé?”
“Lại uống rượu?” Cố Yến hỏi.
Trước kia uống rượu liền xảy ra chuyện của Manson, vị tiểu thiếu gia này còn chưa sinh ra bóng ma trong lòng với tiệc rượu, đúng là gan lớn.
“Làm sao? Không muốn uống? Lần trước trước khi cậu rời khỏi đảo Yaba còn nói sẽ uống với tôi một lần cơ mà?” Joe vừa nói, giọng nói lại thấp xuống một chút, giống như là thở dài, “Thành thật mà nói, chuyện của Manson làm cho tôi có chút… Haiz kệ đi, bây giờ không đề cập tới cái này nữa, chờ cảnh sát lấy được chứng cứ thật thôi.
Tóm lại là ngày kia, trang viên Cherry, uống hai ly như thế nào? Để tôi thuận tiện giải sầu một chút.”
Vị thiếu gia lảm nhảm này cứ nói cái gì đều là một chuỗi dài, cũng không cho người ta cơ hội phản bác.
Cố Yến suy nghĩ dù sao mấy ngày nay cũng không có nhiều chuyện, liền gật đầu, “Ừ.”
“Đúng rồi, không ngại tôi dẫn theo Kha Cẩn chứ? Tôi phát hiện hình như cậu ta đặc biệt thích cậu thực tập sinh của cậu.” Joe nhắc tới có chút như đưa đám, “Sau chuyện của Manson, trạng thái của cậu ta lại chút không tốt lắm, hy vọng trò chuyện đôi câu với thực tập sinh của cậu có thể có chuyển biến tốt.”
“Trò chuyện đôi câu?”
Joe cười khan hai tiếng, “Giúp tôi mời thực tập sinh của cậu nhé, chỉ trò chuyện đôi câu thôi.”
“…”
Cố Yến nhìn Yên Tuy Chi một cái, gật đầu đáp ứng: “Được.”.