Bọn họ vốn định hẹn đêm hôm đó gặp ở trang viên Cherry, kết quả không ngờ chưa đến 10 giờ sáng, bọn họ đã đồng loạt đứng trong bệnh viện trung ương khu thứ ba.
Manson tỉnh.
Cái gọi là tỉnh là ý mặt ngoài, gã mở mắt vào 7 giờ sáng, nháy mấy cái rất nhẹ sau đó liền nhắm lại, một giờ sau mới mở ra lần nữa, vẫn duy trì trạng thái nửa khép.
Bác sĩ y tá kiểm tra đầy đủ cho gã, lại đồng loạt tụ tập trong phòng bệnh nhìn máy trị số biến hóa cả giờ, sau khi xác nhận đã thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm, lúc này bác sĩ phụ trách mới đưa Manson rời vào phòng bệnh vô khuẩn.
Sau khi rời vào phòng bệnh không tới một giờ, Joe đã gọi cho Cố Yến cùng Yên Tuy Chi, vượt qua hơn nửa khu thứ ba, đứng ở bên giường bệnh của Manson.
Có thể nhận được tin tức nhanh như vậy, nhất là còn ở dưới tình huống người nhà Manson canh chừng, tuyệt đối không phải chỉ đơn giản là “nghe nói”.
“Cậu sắp xếp người ở đây à?” Cố Yến hỏi.
Lúc này trong phòng bệnh không có người khác, nói chuyện cũng thuận lợi.
Joe đút hai tay vào túi quần, cúi đầu nhìn Manson nằm trên giường, nói: “Đúng thế, để mấy người ở chỗ này, nếu không tôi sợ cậu ta không thể yên ổn ra khỏi bệnh viện mất.” Hắn vừa nói, vừa nhướng mày nhìn ra ngoài cửa hai lần, còn có vẻ khiêu khích.
Khiêu khích xong, hắn lại chuyển về, hạ thấp giọng nói với Cố Yến và Yên Tuy Chi: “Lão Manson sắp không xong rồi, tất cả mọi người nhà Manson đều nhìn chằm chằm phần di chúc kia như sói vậy.”
Hắn chép miệng nhìn George · Manson trên giường, “Gã đã từng được lão Manson thích nhất, sau đó làm hỗn thế ma vương mấy năm, khiến lão Manson nhìn thấy gã liền nhức đầu, nhưng hai năm qua lại khác, lão Manson bắt đầu nhắc đến George dài George ngắn mãi.
Tôi phải nói, lần này bất kể là do ai làm, cũng không thể thoát khỏi liên quan với tên anh trai cáo già của gã.”
Yên Tuy Chi kinh ngạc nhìn hắn.
Joe chú ý tới ánh mắt của anh, “Làm sao, không tin? Cậu còn nhỏ tuổi, hơn nữa chưa thấy tác phong của nhà Manson, nếu thấy rồi thì cậu sẽ không lộ ra vẻ kinh ngạc thế này đâu.”
Mặt đầy vẻ “thế giới này quá phức tạp cậu không hiểu được đâu.”
Yên Tuy Chi nghe mà dở khóc dở cười, “Tôi không kinh ngạc cái này.”
Joe: “Thế là cái gì?”
Yên Tuy Chi kinh ngạc chỉ bởi vì anh vẫn cho rằng Joe đại thiếu gia là tên ngố, không ngờ vào lúc quan trọng còn rất tỉ mỉ, còn biết cho mấy người nằm vùng ở bệnh viện.
Nhưng anh thay đổi suy nghĩ một chút, lúc Joe đối đãi với Kha Cẩn cũng rất chu đáo.
Nhưng có thể nói thẳng điều này cho Joe nghe sao? Hiển nhiên không thể.
Vì vậy Yên Tuy Chi cân nhắc một chút, “Tôi nói câu này hơi có chút áy náy, trước kia cho rằng quan hệ của anh và ngài Manson…”
“Rất bình thường?” Joe đoán được câu kế tiếp của anh.
Yên Tuy Chi cười cười, coi như là ngầm thừa nhận.
“Mấy năm nay cũng giống nhau.” Joe cũng không kiêng kị gì, trên thực tế hắn chẳng hề kiêng kị với cái gì cả, lúc nào cũng thẳng thắn, “Thật ra thì quan hệ khi còn bé rất tốt, tôi, cậu ta, còn có… Triệu Trạch Mộc, sau đó lớn lên, cũng không biết xảy ra chuyện gì, đã trở thành quan hệ bạn bè ngoài mặt, giống như trừ những buổi tiệc rượu tiêu khiển thì không còn gì để nói, chỉ gật đầu xã giao rồi thôi.”
Hắn yên lặng nhìn Manson một lát, lại nhún vai nói, “Cậu xem, gần đây tôi hay chạy đến chỗ này, vẫn không có gì để nói cả, chỉ có thể trò chuyện với các cậu mấy câu.”
Yên Tuy Chi gật đầu một cái, lại có chút nghi ngờ: “Tại sao anh lại gọi chúng tôi?”
Manson tỉnh, Joe chạy tới liếc mắt nhìn còn có thể hiểu, nhưng còn gọi anh và Cố Yến thì hơi ngoài dự đoán.
Dẫu sao Cố Yến và Manson không tính là bạn, mà Yên Tuy Chi dùng thân phận Nguyễn Dã thậm chí chỉ có thể coi là mới quen Manson không lâu.
“Tôi biết rất nhiều luật sư, thua hoặc thắng vụ án, lúc bồi thẩm đoàn tuyên bố kết quả chính là kết thúc với họ, ra khỏi tòa án thì không còn dây dưa gì với vụ án nữa.
Còn sau đó bị cáo hay nguyên cáo như thế nào, đối với bọn họ mà nói không quan trọng, bởi vì bọn họ đã ở trên đường tới một vụ án khác rồi.” Joe nói, “Không biết nói như vậy có đúng hay không, nhưng Cố không giống bọn họ.
Tôi cảm thấy có lẽ cậu ta sẽ muốn biết người bị hại đã thoát khỏi nguy hiểm chưa, hoặc là kết quả không tệ hại như dự đoán.”
Hắn trừng mắt nhìn Yên Tuy Chi, “Mà cậu lại là thực tập sinh duy nhất mà cậu ta đồng ý nhận, hoặc là trên người cậu có điểm khiến cậu ta rất tán thưởng, hoặc là cậu rất giống cậu ta, cho nên…”
Luật sư Cố nghe không nổi nữa, lên tiếng đánh giá với câu bày tỏ như chém đinh chặt sắt của hắn: “Trí tưởng tượng của cậu quá phong phú.”
“Đừng có lấy cái câu “không thể từ chối nhận hộ luật sư Moore mấy ngày” mà cãi chày cãi cối, chúng tôi không nghe.” Joe nói, “Còn có câu giải thích khác không?”
Giáo sư Yên ăn cây táo rào cây sung, đứng ở bên Joe như xem cuộc vui, chu miệng nhìn Cố Yến.
Cố Yến: “…”
Mắt thấy khí lạnh quanh thân tinh chất bạc hà bắn ra chiu chíu, Yên Tuy Chi mới thu hồi tầm mắt, nói với Joe: “Cảm ơn.”
Mặc dù là luật sư biện hộ đại diện cho bị cáo, nhưng anh cũng không đứng ở phía đối lập người bị hại, thấy Manson thoát chết trong đường tơ kẽ tóc, tâm tình quả thật sẽ khá hơn một chút.
Năm đó Yên Tuy Chi cũng giống như rất nhiều người vậy, đều không hiểu biết nhiều về Joe, không quá rõ tại sao Cố Yến lại trở thành bạn với một cậu ấm đần độn như vậy, còn kiên trì rất nhiều năm.
Bây giờ anh bỗng nhiên hiểu được.
Manson chỉ mới vừa tỉnh, còn chưa tới mức có thể nhận ra người nói chuyện, trừ việc vô ý thức mở mắt một lát, đa số thời gian vẫn là ngủ mê man.
Cho nên bọn Yên Tuy Chi không ngốc ở bệnh viện quá lâu, biết đại khái tình huống của Manson liền rời đi.
Lúc đi qua hành lang, nhìn thấy không ít thuộc hạ nhà Manson trông coi, trong đó có hai người nhìn giống như là cầm đầu.
Joe nhìn hai tên cầm đầu kia mấy cái, cho đến khi vào gara dưới hầm bệnh viện mới lầu bầu nói, “Brewer · Manson lại đổi chân chó rồi, mấy ngày trước rõ ràng không phải hai kẻ kia…”
Nhưng giọng hắn quá nhỏ, Yên Tuy Chi và Cố Yến đều không nghe rõ.
“Cái gì?”
“Không có gì, chỉ cảm khái về tên anh trai cáo già của Manson một chút thôi.”
Buổi chiều cũng không có chuyện gì, dứt khoát định trước lịch hẹn ở trang viên Cherry buổi tối.
“Tôi trở về phải một chuYên đưa Kha Cẩn tới đã.” Joe đối nói với Cố Yến, “Hai người đi trước đi, nếu được thì giúp tôi tìm chai rượu được chế riêng của tôi năm nay, lần trước tôi tìm suốt hai giờ mà không được.”
Yên Tuy Chi và Cố Yến dùng bữa trưa ở trang viên Cherry.
Đồ ăn ở đây cũng đặc sắc như tiệc trà vườn hoa vậy, mỗi loại đều chỉ có một chút trên cái bàn lớn, tuy số lượng ít ỏi nhưng thắng ở độ tinh xảo.
Điều này khá thích hợp với Yên Tuy Chi, anh ăn cái gì đều luôn cực kì chú trọng, nhai kỹ nuốt chậm vô cùng lịch sự, đồ người khác năm phút ăn xong, có thể anh phải tốn gấp ba lần.
Nhưng mà anh ăn ít.
“No rồi?” Cố Yến thấy anh dùng khăn ăn lau khóe miệng, lại đưa tay cầm lấy rượu ngọt trên bàn ăn, lập tức lấy ly rượu về trước mặt mình.
“…”
Bàn ăn hình tròn, vì lễ nghi trên bàn ăn nên Yên Tuy Chi không thể đứng lên đưa tay lấy ly rượu được, vì vậy anh dứt khoát tựa lưng vào ghế ngồi, tức giận nhìn Cố Yến, nói: “Người có thể quản lý việc uống rượu của người khác có lý chẳng sợ như vậy, hoặc là cha mẹ, hoặc là người yêu.
Cậu định chiếm cái tiện nghi nào, cậu nói một chút coi?”.