Cố Yến sửng sốt một chút.
Có vẻ như hắn không nghĩ tới Yên Tuy Chi sẽ ném ra vấn đề này, trên mặt thoáng qua một chút kinh ngạc không kịp ứng phó, nhưng chỉ trong chớp mắt đã thu về.
Đây thật ra chỉ là một câu đùa giỡn, lấy tính cách của Cố Yến, há mồm là có thể trả lại.
Yên Tuy Chi trêu chọc hắn trước, thậm chí cũng đã nghĩ hắn sẽ nói gì.
Nhưng Cố Yến không lên tiếng…
Ánh mắt hắn nhìn Yên Tuy Chi vẫn trầm tĩnh như thường, ngoài trầm tĩnh có lẽ còn có chút gì khác, chẳng qua là vừa lộ ra một chút thì đã thu mắt về.
Gió thổi qua những dây leo xanh trong vườn cherry, luồn qua đám cây thấp đến nơi yên tĩnh kín đáo này, tiếng xào xạc nhỏ do cành lá khẽ chạm quét qua mặt bàn màu trắng.
Mà Cố Yến vẫn không mở miệng.
Loại yên lặng đột nhiên này giống như một cái móng mèo chỉ còn lại lông măng, nhẹ nhàng cào trong lòng người.
Khăn trải bàn bị gió nhẹ nhấc lên một góc, lướt qua cổ tay Yên Tuy Chi, cũng cọ nhẹ một cái, ngón tay dọc theo bàn của anh hơi giật, góc khăn lại bị gió thổi về.
Cố Yến rũ mắt nhìn rượu ngọt trong tay một lát, cầm lên lắc hai cái.
Thật ra thì Yên Tuy Chi cũng chẳng thích loại rượu này, đối với anh mà nói vị bơ và mùi matthiola incana(*) hơi nặng, có chút ngọt ngán, cũng chỉ thích hợp làm món ăn ở chỗ này.
Nhưng không biết tại sao, anh ngửi được mùi rượu mơ hồ từ chỗ Cố Yến cách nửa cái bàn vuông, lại cảm thấy mùi vị này cũng không tệ lắm.
(*) Matthiola incana: tra gg thấy có khá nhiều tên tiếng Việt cho loài hoa này, tạm thời tôi chưa biết cái nào là chính xác.
Hình như tác dụng của loài hoa này để làm tinh dầu v.v…
Tinh —
Máy thông minh trên ngón tay anh đột nhiên rung lên, vừa kịp thời lại không đúng lúc.
Yên Tuy Chi dừng một chút mới mở màn hình ra, một tay đã đeo tai nghe lên.
Người truyền tin đến là Fizz, anh vừa mới “alo” một tiếng, đối diện liền hoảng hốt “a a a”.
Giọng nói này đúng là khiến người ta đề cao tinh thần, cái gì rượu ngọt gió nhẹ hương bơ đều tan thành mây khói, ngay cả Cố Yến ngồi đối diện nghe thấy cũng phải nhấc mắt nhìn về phía này.
“…”
Yên Tuy Chi chạm vào ánh mắt hắn, có chút bất đắc dĩ nói: “Cô Fizz, gọi đến không cần thử giọng.”
Fizz lại nói: “Mẹ của tôi ơi —— “
Yên Tuy Chi: “Tôi không tiện chiếm tiện nghi này đâu.”
Những lời này rất dễ dàng nhắc nhở người ta nhớ tới câu nói giỡn vừa rồi của anh, vì vậy anh lại giương mắt nhìn Cố Yến, thấy Cố Yến không có biểu tình rõ ràng gì, chỉ uống mất ly rượu thơm thoang thoảng kia.
Một giọt cũng không còn.
Uống xong, hắn còn vừa lịch lãm vừa bình tĩnh giơ cái ly không về phía này.
Yên Tuy Chi: “…”
Fizz liên tiếp bị anh chặn hai câu, có chút buồn bực: “Sao miệng cậu hôm nay lại sắc như thế chứ.”
Có thể là bị tên học sinh kia làm nghẹn.
Yên Tuy Chi thầm nói.
“Mặc kệ, tôi chỉ muốn nói, cậu lại thắng vụ án của ngài George · Manson!” Fizz rất hưng phấn, “Ông trời của tôi ạ! Lúc kết thúc vụ án tôi còn nhắn tin hỏi thăm cậu và Cố, sao hai người không báo kết quả cho tôi?! Chỉ xin nghỉ để trốn tiệc rượu chứ không nói chữ nào! Nếu như không phải hôm nay thư thắng kiện được gửi đến luật sở, tôi còn không biết cậu đã thắng vụ án!”
Yên Tuy Chi rất vô tội: “Nhưng mà cô có hỏi kết quả đâu cô Fizz.”
Fizz: “Tôi cho rằng nhất định cậu sẽ thua! Tất nhiên không phải tôiđang chất vấn năng lực của cậu, chỉ là nếu tôi không biết xấu hổ mà hỏi, sợ cậu thua vụ án đang khổ sở ——”
“Hiểu rõ.”
Fizz “oh” một tiếng: “Mặc kệ đi, tóm lại cậu còn không thèm nói! Chuyện lớn như thế! Trời ạ, cậu có biết lúc thư gửi đến luật sở đã bùng nổ thế nào không, nhất là mặt của Hobbs muahahahahaha.”
Cô cười vô cùng sung sướng, Yên Tuy Chi dở khóc dở cười, không nhịn được nhắc nhở, “Cô đang nói mấy câu này trong phòng làm việc sao?”
“Dĩ nhiên không phải, ở trong mắt cậu tôi ngu như vậy sao?” Cô Fizz bất mãn nói một câu, tiếp đó lại cười mấy tiếng nói, “Cậu quên rồi? Hai ngày nay có tiệc rượu, xế chiều hôm nay và cả ngày mai, bọn họ đều đang bận vỗ mông ngựa.
Tôi bị dị ứng cồn, uống hai ly nước trái cây rồi về nhà.”
“Cô bị dị ứng cồn?”
“Ặc… dị ứng lúc cần thiết.” Fizz sửa lại, “Không nói đến mấy chuyện này nữa, tôi chỉ muốn nói rằng thật ra cậu và Cố nên về với nhau, mặc dù trong tiệc rượu này sản xuất ra quá nhiều tên quỷ nịnh bợ, nhưng đối với cậu mà nói thật ra thì vẫn có chỗ tốt.
Cậu biết không, hôm nay có không ít người nhắc tới cậu đấy, cực kì hiếu kì về cậu, trong đó không thiếu mấy vị luật sư, thẩm phán, thậm chí có cả đám người trợ lí công việc cao cấp chúng tôi, thật ra cậu nên về.”
“Vậy sao, vậy tôi càng muốn xin nghỉ.” Giáo sư Yên nghiêm trang nói, “Vừa tốt nghiệp không có kinh nghiệm gì, tôi không ứng phó tình cảnh ấy được.”
Cố Yến: “…”
Một số người lại bắt đầu không biết xấu hổ.
Sau khi Fizz cắt đứt truyền tin, Yên Tuy Chi nói với Cố Yến: “Cô ấy nói có rất nhiều người đến tiệc rượu, chắc có người liên quan đến án nổ.”
Thật ra thì Cố Yến từng có dự đoán về chuyện này, “Gặp ở tiệc rượu sẽ quá bị động, chủ động ổn thỏa hơn.”
Fizz truyền tin dẫn đến chuyện chính, câu đùa giỡn lúc trước giống một viên đá ném vào mặt hồ, tạo ra mấy gợn sóng rồi yên ắng không tiếng động, khiến cho người ta lầm tưởng không để lại dấu vết gì.
Lúc Joe dẫn Kha Cẩn đến vườn cherry đã gần chạng vạng tối.
“Cậu đến hành tinh bên cạnh đón người hả?” Cố Yến nói.
Joe giơ tay làm một tư thế đầu hàng, “Tôi xin lỗi tôi xin lỗi, hơi chậm một chút xíu…”
“Ba giờ rưỡi.” Yên Tuy Chi không ngại cho thêm một đao.
Joe: “Trước khi ra cửa phải tắm gội thay quần áo, kết quả vô tình ngủ luôn trong bồn tắm.”
Nhưng Yên Tuy Chi và Cố Yến là người nào chứ, không nói đến cái khác, từ trước đến giờ sức quan sát luôn vượt xa người thường.
Nếu quả thật ngủ trong bồn tắm ba giờ, sẽ có thể nhìn ra từ ngón tay ngay.
Không nhìn ra cái gì từ ngón tay Joe cả, ngược lại thì gò má bên trái Kha Cẩn còn có một vết lằn nhỏ.
Suy đoán hợp lý là người thật sự ngủ quên là Kha Cẩn, có lẽ Joe không nhẫn tâm đánh thức cậu ta, liền dứt khoát đợi đến khi cậu ta tỉnh.
Người có tình trạng tinh thần không tốt lắm, có lúc cảm xúc sẽ cực kỳ mẫn cảm.
Có thể mọi người không thèm để ý cũng không trách cứ với việc tới trễ, nhưng Kha Cẩn sẽ cho là như vậy.
Cho nên Joe dứt khoát lấy mình làm bia đỡ đạn.
Yên Tuy Chi và Cố Yến đều là người thông minh, hơn nữa không thèm để ý với cái gọi là tới trễ, trực tiếp lướt qua đề tài này.
Bởi vì Joe đã hẹn trước, đêm hôm nay trang viên Cherry không tiếp đãi những vị khách khác, toàn bộ khu vườn chỉ có bốn người bọn họ.
Nhân viên phục vụ đã sắp xếp khu vườn từ trước, chuẩn bị bàn ăn và đèn nhỏ xinh đẹp điểm lấm tấm trên cành cây và cạnh bàn ghế.
Trên bàn có đặt một giá rượu hình dáng tao nhã, trong đó có sáu chai rượu mới cất và một thùng đá cục.
Nhưng Joe đại thiếu gia vẫn cố chấp với chai rượu đặc chế riêng cho hắn, “Các cậu tìm giúp tôi chưa?”
Yên Tuy Chi lắc đầu một cái, trên thực tế buổi chiều đúng là quên mất chuyện này.
Joe nửa thật nửa giả than phiền với người phục vụ, “Nói với ông chủ của các cậu, lần sau đừng giấu kĩ như thế, mỗi lần đi tìm rượu tôi đều nghi ngờ trí thông minh của mình có vấn đề.”
Người phục vụ không nhịn được cười một cái, vội vàng nói, “Dĩ nhiên không phải, trên thực tế những vị khách không dựa vào gợi ý mà vẫn tìm được chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.”
Joe: “Không được, đừng nói gợi ý cho tôi, tôi thử lại lần nữa.”
“Được, nếu như có cần gì cần cứ nhấn chuông gọi tôi.” Người phục vụ nói xong, liền để vườn hoa này lại cho bọn họ rồi đi về trước.
Mặc dù trước đó hắn có nói hy vọng Yên Tuy Chi sẽ trò chuyện mấy câu cùng Kha Cẩn, nhưng trên thực tế hắn cũng không thật sự để cho Yên Tuy Chi tìm lời trò chuyện, dẫu sao Kha Cẩn cũng sẽ không đáp lại người ta.
Hơn nữa nếu cố gắng đi theo Kha Cẩn nói chuyện, ngược lại sẽ khiến cậu ta nhạy cảm hơn.
Nhưng dự đoán của hắn cũng không có sai, bởi vì lúc chỉ có bốn người bọn họ, Kha Cẩn quả thật buông lỏng một ít.
“Đi tìm rượu của tôi trước nhé?” Joe thử đề nghị một câu.
Đương nhiên Yên Tuy Chi và Cố Yến không có gì dị nghị, Kha Cẩn phản ứng một lát, ngẩng đầu nhìn bọn họ, cũng đứng lên theo.
Joe nhất thời cao hứng không ít, hứng thú bừng bừng kéo bọn họ đi lại trong vườn cherry đầy ánh đèn.
“Cho chút thông tin, ví dụ như ngày sinh nhật hoặc là ngày kỷ niệm gì đó đi.” Yên Tuy Chi hỏi Joe một câu.
Mặc dù chính anh cũng chưa từng nghiêm túc đi tìm rượu dành riêng cho mình ở đây, nhưng vẫn có chút hiểu biết với quy luật giấu rượu của trang viên.
Trang viên cũng sẽ không tùy ý giấu rượu dành riêng cho khách đi, dù sao vườn cherry lớn như thế, tùy tiện tìm một chỗ để giấu, cả năm cũng khó mà tìm được.
Nơi bọn họ giấu rượu phần lớn căn cứ vào thông tin của khách hàng, ví dụ như sinh nhật, chữ cái đầu tên họ, hoặc là ngày kỷ niệm quan trọng.
Thông tin bạn để lại càng nhiều, bọn họ càng có nhiều cách cất giấu.
Joe đại thiếu gia suy nghĩ một chút, nói: “Vậy thông tin mà tôi để lại quá nhiều, dù sao mười tuổi tôi đã lăn lộn ở chỗ này rồi.
Để tôi nghĩ coi, sinh nhật là ngày 21 tháng 3, ngày kỉ niệm thì nhiều, ví dụ như ngày đầu tiên tôi đánh nhau với người ta, lần đầu tiên tôi uống rượu, ngày tốt nghiệp? Còn có ngày quen Kha Cẩn, ngày quen Cố? Còn có…”
Vị thiếu gia này thao thao bất tuyệt đếm ra một chuỗi dài.
Yên Tuy Chi: “…”
Rồi, tửu trang này không hố cậu thì còn hố ai được nữa?
May mà Joe cũng không ngốc lắm, làm tròn lên cũng chỉ ngu có sáu phần, cho nên hắn lại lải nhải loại trừ đi mấy ngày tửu trang đã dùng nhiều lần trong mấy năm nay, còn dư lại…
Còn dư lại cũng đủ để mấy người tìm dễ hơn.
Ban đêm ở vườn cherry thật ra thì rất thích hợp để giải sầu, nói là tìm rượu, đi tới đi lui thỉnh thoảng vạch lùm cây xanh biếc ra nhìn, cũng không phải là không thú vị.
Joe còn cầm hai ly rượu, đưa một ly cho Cố Yến, vừa tìm vừa uống rượu tùy ý trò chuyện.
Có đôi khi nói đến những chuyện gần đây, có đôi khi là than phiền mấy câu về gia tộc trưởng bối, câu được câu không.
Yên Tuy Chi cũng không ở cùng một chỗ với bọn họ mãi, anh rẽ ở một ngã ba, một thân một mình đến chỗ ngồi có ghi “J cơ”.
Anh lấy ngày tháng sinh nhật Joe làm thông tin, đi theo bàn ăn J cơ đến hàng cây cherry thứ ba, định nhìn sang cây 21 có giấu rượu hay không.
Giọng nói của Joe truyền đến cách mấy hàng cây, mơ hồ có thể nghe thấy, “À — có thấy cái cây này không, nghe nói là sống được hai mươi năm rồi đấy.
Nhìn đi, trên thân cây vẫn còn vết sẹo này, là năm đó do tôi và Manson, còn có Triệu Trạch Mộc đánh nhau ở đây để lại, khi đó mới bao lớn? Chắc là 10 tuổi… Tôi nhớ năm đó Manson lấy một cái dao găm quân dụng mới để khắc thử ở đây.”
Hắn kể xong chuyện trước kia, lại yên lặng một lát, nói với Cố Yến: “…Cậu biết không, sáng sớm hôm nay lúc tôi nhận được tin từ bệnh viện, nghe được một câu từ bác sĩ phụ trách, nói rằng lần này Manson cực kì may mắn, bởi vì được đưa đến bệnh viện kịp thời.
Nếu như chậm một chút nữa, có thể tỉnh lại hay không rất khó nói.
Đêm hôm đó, thật ra thì cũng không phải là chúng tôi nhớ tới việc đi gọi Manson, mà là Triệu Trạch Mộc nhắc một câu mới khiến chúng tôi nhớ tới…”
Yên Tuy Chi đi rất chậm, nhưng cũng dần dần cách bọn họ càng xa, giọng nói của Joe càng trở nên mơ hồ.
Anh đứng tại chỗ một lát mới tiếp tục đi tiếp.
Vốn dĩ anh chỉ cần đi thẳng đến cây cherry được treo biển số 21 là được, nhưng lúc đi qua cây số 17, bước chân anh bỗng nhiên dừng lại.
Trong khoảng mười giây như vậy, anh đứng ở trước cái cây số 17 hàng thứ 3 mà không dịch bước, ánh đèn chiếu vào đôi mắt đen láy, trong trẻo ôn hòa.
Ngày tháng này đã từng là ngày kỉ niệm kết hôn của cha mẹ anh, trong trí nhớ lúc anh còn nhỏ và thời niên thiếu, đây là ngày mà hàng năm đều được tổ chức long trọng.
Cho dù sau đó bọn họ không có ở đây nữa, ngày 17 tháng 3 hàng năm cũng không bị quên mất hoàn toàn, Yên Tuy Chi vẫn nhớ đặt một chậu hoa hồng, nhờ người chuẩn bị phân bón, trồng ở trong sân, hơn hai mươi năm qua đã thành một vùng…
Có lẽ giọng nói liên miên của Joe đã không còn rõ ràng nữa, khu vực này quá mức yên tĩnh.
Yên Tuy Chi đứng đó một lát, quỷ thần xui khiến đi tới phía sau cây số 17, giơ tay vén rèm dây leo trên tường ra.
Sau rèm dây leo là một hốc chứa rượu, trang viên đặt những chai rượu dành riêng cho khách hàng ở trong những cái hốc thế này.
Trong cái hốc đó cũng để một chai rượu, điều này không hề làm người ta bất ngờ, điều khiến người ta bất ngờ chủ nhân chai rượu…
Yên Tuy Chi theo bản năng rút chai rượu ra, chú thích tên họ viết tắt của khách hàng cứ rơi vào mắt anh như vậy —
Tiên sinh I và phu nhân.
Kỷ niệm ngày kết hôn.
Năm ký tên đã rất lâu, là 28 năm trước.
Khi đó Yên Tuy Chi vừa tròn 15 tuổi, sau đó cũng chỉ còn lại một thân một mình.
Anh chưa từng nghĩ trong lúc lơ đãng lại tình cờ nhìn thấy thứ liên quan đến cha mẹ ở một nơi nào đó.
Đây cũng có thể tính là một sự ngạc nhiên mừng rỡ, nhưng anh cầm chai rượu nhìn một lúc lâu, đột nhiên cảm thấy có chút cô độc…
Cho đến khi giọng nói trầm ổn của Cố Yến vàng lên sau lưng, từ xa đến gần, “Sao lại đứng ở chỗ này?”.