Luật Sư Hạng Nhất


“Có bao nhiêu hoang đường?” Yên Tuy Chi hỏi.
Nghe vậy, động tác của Cố Yến dừng một chút, hai tay chống dọc theo bờ hồ xoay đầu lại, ánh mắt nặng nề nhìn vào mắt anh.
Yên Tuy Chi cười, anh dùng khớp xương tay nhẹ nhàng gõ trán một cái, sửa lại: “Không đúng, tại sao tôi phải hỏi cái này chứ, tôi hẳn nên hỏi là có chuyện gì hoang đường mới đúng?”
Giọng của anh cũng không cao lắm, có lẽ là không khí vườn cherry vào ban đêm rất dễ dàng khiến người sinh ra một loại tâm trạng mệt mỏi thả lỏng.
Chất giọng mang theo nụ cười dịu dàng này sẽ luôn khiến cho người ta có ham muốn nói hết chuyện ra với anh, không hề giữ lại chút nào.
Nhưng Cố Yến lại thu mắt về, tiếp tục cọ rửa ngón tay.
Yên Tuy Chi nghi ngờ đây chắc là lần Cố Yến rửa tay tốn thời gian nhất, không giống như trình độ bình thường của hắn.
“Thầy sẽ không muốn nghe đâu.” Cố Yến cũng không ngẩng đầu lên nói.
Yên Tuy Chi “xì” một tiếng, nhưng không hề có chút không nhịn được gì cả.

Chỉ là… anh lại có cảm giác bị cào nhẹ giống lúc ăn trưa, mượn chất giọng này để biểu lộ ra ngoài, “Tôi muốn nghe hay không thì do tôi quyết định, sao cậu quyết định cho tôi được?”
Cố Yến: “Ừ.”
“Ừ cái gì?” Yên Tuy Chi dở khóc dở cười, “Định dùng cái cách bắt chẹt tâm lí trên tòa án lên người thầy cậu đấy hả?”
“Bây giờ tôi là thầy trên danh nghĩa.” Cố Yến nói.
Có thể giọng nói trầm thấp của hắn quá thích hợp với bóng đêm trong vườn cherry, khiến Yên Tuy Chi có giỏi tranh cãi đến mấy cũng không thể phát cáu được. 
Anh híp mắt suy nghĩ chốc lát, nói: “Tôi luôn cảm thấy từ lúc tôi hỏi câu thứ nhất, cậu đã định trả lời rồi.

Sau đó nói thêm một câu… cậu liền đổi chủ ý?”
Cố Yến rốt cuộc cũng đứng thẳng người lên, rút một tấm giấy trừ khuẩn lướt qua trên tay, tiếng nước chảy nhẹ nhàng dừng lại theo động tác của hắn.

Hắn chuyển chân một cái, xoay người lại.

Như vậy liền thành mặt đối mặt với Yên Tuy Chi.
Không gian bên trong lan can không lớn, vốn cũng chỉ đủ để một cái bồn rửa tay một người.

Đứng bốn mắt nhìn nhau như thế này, mà Cố Yến lại hơi rũ mắt, không gian cứ như nhỏ đi một vòng, rõ ràng đang ở bên ngoài trời, nhưng lại có chút chật hẹp khó hiểu.
Yên Tuy Chi đang dựa vào lan can, theo bản năng ngả về phía sau một chút, đụng phải đám dây leo quấn quanh lan can.
Cây hoa vươn dọc ra ngoài kia nhẹ nhàng phất qua sườn mặt anh.
Cố Yến nhìn anh một lát, lại chuyển ánh mắt lên đóa hoa.
Hắn tùy ý đưa tay chạm nhẹ, khiến đóa hoa đung đưa yên tĩnh lại, “Trước kia thầy không có hứng thú với loại chuyện này chút nào.”
“Loại nào?”
“Loại “suy nghĩ cũ rích này không liên quan đến tôi” ấy.” Cố Yến bình tĩnh nói.
Yên Tuy Chi sửng sốt một chút.
Trên thực tế Cố Yến nói không sai, anh không thích bị tìm tòi nghiên cứu, cũng không muốn tìm tòi nghiên cứu người khác, anh không có nhiều hứng thú như vậy, trừ lúc ở trên tòa án, còn lại anh không hề chú ý đến suy nghĩ của người khác, huống chi còn là suy nghĩ không biết từ bao nhiêu năm trước, cũng đã sớm vượt qua thời gian có tác dụng rồi.

Bởi vì những thứ đó không sinh ra ảnh hưởng gì đến anh, tốt hay xấu anh cũng không thèm để ý.
Nhưng bây giờ anh lại hiếm thấy muốn tìm tòi nghiên cứu.
Giáo sư Yên lưỡi mọc hoa sen ở trên tòa án, lại ngoài ý muốn có chút không biết giải thích suy nghĩ trong lòng này thế nào, hoặc là nói không biết giải thích thế nào mới thỏa đáng.

Vì vậy anh tránh nặng tìm nhẹ, ném lại vấn đề lên người Cố Yến, “Kết quả là cậu lại len lén cho tôi bao nhiêu cái định nghĩa thế?”
Loại từ “len lén” này ở trên người Cố Yến có chút tức cười khó hiểu, Yên Tuy Chi hỏi xong, trong mắt lại tràn đầy nụ cười, trong giọng nói mang theo một chút ranh mãnh.
Cố Yến: “…”
Người khác uống rượu ít nhiều có chút lo lắng hưng phấn, nhưng nhìn hắn có vẻ trầm tĩnh hơn, giống như đang đè ép những thứ mất không chế và phóng túng mà người thường hẳn sẽ có trở về.
Yên Tuy Chi dù bận vẫn nhàn nhìn hắn: “Cho nên… cái mà cậu gọi là suy nghĩ hoang đường chính là việc lén định nghĩa cho tôi như thế này sao? Là loại ý xấu đó?”
“Không phải.”
Cố Yến đáp như chém đinh chặt sắt.
Có vẻ hắn cũng không thấy ngoài dự đoán với câu hỏi này của Yên Tuy Chi.
Nói xong, hắn quay đầu nói với bụi cây cách đó không xa: “Đừng rón ra rón rén nữa.”
Joe thò đầu ra từ sau bụi cây, vẻ mặt ngơ ngác: “Rõ ràng tôi đã thả nhẹ bước chân nhất có thể rồi, đang định chuẩn bị lặng lẽ trở về, sao cậu còn có thể nghe thấy động tĩnh của tôi?”
Cố Yến không biểu tình gì chỉ xuống mặt đất gần đó.

Chỉ thấy bóng người Joe đại thiếu gia bị ánh đèn sau lưng hắn chiếu thẳng đến đây, chỉ cần nhìn Yên Tuy Chi, là có thể chú ý tới cái bóng lén lút kia ngay.
Yên Tuy Chi quay đầu nhìn một cái.
Joe giơ cao hai tay đứng ra, giống như đầu hàng nói: “Tôi chỉ đến rửa tay… Không quấy rầy cái gì chứ?”
“Không có.” Lúc Cố Yến quay đầu về, khóe miệng nâng lên một độ cong rất nhỏ, mang theo một vẻ tự giễu, nhưng không ai nhìn thấy.
Yên Tuy Chi nhìn bóng lưng hắn.
Joe đi tới bên hồ nước, lầu bầu nói: “Sao tôi cứ cảm thấy cậu ta có chút mất hứng, bởi vì tôi sao?”
Một lát sau, Yên Tuy Chi nói: “Không phải anh.”
“Vậy làm sao thế?” Joe hỏi.
“Có thể là tôi vô tình bóp phải lá cây bạc hà của hắn đi.” Yên Tuy Chi nói.
Joe: “Hở???”
Đầu óc Joe đại thiếu gia mơ hồ, chân mày vặn thành một cái nút, “Cậu bóp chỗ nào của hắn rồi cơ? Tôi uống đến ngu người hay sao mà nghe chẳng hiểu gì cả.”
Nghe không hiểu thì nghe không hiểu đi, vị đại thiếu gia này nói đến “bóp chỗ nào rồi” còn theo bản năng cúi đầu quét mắt nhìn các vị trí trên người mình nữa chứ.
Yên Tuy Chi: “…”
Nhưng mặc dù Joe đại thiếu gia đã lên men say, nhưng vẫn muốn giữ gìn tình bạn.

Vì vậy hắn nửa thật nửa giả trợn mắt nhìn Yên Tuy Chi hỏi: “Cậu cố ý bóp?”
Yên Tuy Chi, “…Không phải.”
“Vậy làm sao bây giờ?”
“Dỗ thôi.” Yên Tuy Chi cười một cái.
Vẻ mặt của Joe bỗng nhiên trở nên đặc biệt xuất sắc.
Hắn vác bộ dáng như gặp quỷ sống, trừng mắt nhìn nói: “Thành thật mà nói, đây là lần đầu tiên trong đời tôi nghe được có người muốn đi dỗ cậu ta đấy, tôi có thể đi theo để xem không?”
Yên Tuy Chi: “…Thành thật mà nói, đây cũng là lần đầu tiên tôi đi dỗ người ta trong đời.” 
Joe lập tức đổi lời, “Vậy cứ coi như tôi chưa thấy đi, để tránh tổn thương người vô tội.”
Hắn vừa nói vừa vỗ bả vai Yên Tuy Chi một cái, làm ra vẻ người lớn, lời nói thấm thía: “Tự thu xếp ổn thỏa.”
Nếu như có một ngày hắn biết mình đang làm vẻ người lớn với ai, rất có thể sẽ muốn chặt cái tay này.
Từ ý nghĩa nào đó mà nói, Cố Yến không hổ là học sinh trực hệ của Yên Tuy Chi.

Người bình thường cũng rất khó nhìn ra hắn đang cao hứng hay mất hứng, bởi vì cho dù hắn đang có tâm trạng gì thì đều nghiêm mặt hết.
Thậm chí lúc ở trên đường rời khỏi vườn cherry, Yên Tuy Chi nói gì hắn đều trả lời, không hề có gì khác ngày thường cả.
Ngay cả Joe đại thiếu gia đều cảm thấy cái gọi là “không quá cao hứng” lúc trước hẳn là ảo giác của hắn.
Joe đưa Kha Cẩn đang ngủ lên xe.

Hắn vốn định đổi khách sạn cho Cố Yến và Yên Tuy Chi, nhưng Cố Yến nói ngày mai bọn họ sẽ phải lên đường trở về Decama, không cần phải đổi chỗ nữa, lúc này Joe mới thôi, chỉ lái xe đưa hai người đến dưới tầng khách sạn.
Trước khi đi, hắn thò đầu ra khỏi cửa kính nhìn lên nóc tòa nhà, chỉ tay nói: “Ai chọn chỗ ở cho các cậu thế? Thật tinh mắt.”
“Làm sao?” Cố Yến hỏi.
“Không có gì.” Joe nói, “Trước kia có nghe Manson nhắc tới một câu, lão Manson còn đang thở hổn hển mà ông anh cáo già của cậu ta đã bắt đầu không an phận rồi, tự tiện thu mua một đống tòa nhà, cũng không biết muốn làm cái gì.

Cái khách sạn này, còn có cái bên cạnh con đường này cũng ở trong đó.

Mặc dù còn chưa tới kỳ giao hẹn, nhưng khu vực này hẳn đã có không ít người nhà Manson.”
“Chỉ có bên này?”
“Chắc không, nghe nói không chỉ ở hành tinh Thiên Cầm, mà còn ở rất nhiều nơi khác.” Joe nói, “Nhưng ngược lại chỗ này an toàn, dù sao là nơi bọn họ vừa thu mua, nếu xảy ra chuyện gì thì sẽ bị đập trong tay mất.

Cái khác tôi không biết, điểm này thì vẫn rất rõ, bọn họ sẽ không làm bẩn địa bàn của mình, chuyên môn khiến người ta ngột ngạt.”
Hắn vừa nói vừa xùy một tiếng: “Cái đức hạnh y như cáo già.”
Cáo già trong miệng hắn chính là cha hắn.

Mọi người đều biết quan hệ cha con giữa bọn họ hàng năm đều thuộc về trạng thái dưới 0, từ lúc Joe lên chín tuổi đã bắt đầu đông lạnh, đến nay vẫn chưa hòa tan được, người duy nhất trong nhà mà Joe giữ liên lạc chính là chị gái Younis, tiểu thiếu gia rất bướng bỉnh, vừa trưởng thành đã bị đóng cửa kinh tế hai lần, dứt khoát tự cắt nguồn, cùng chị mượn chút vốn bắt đầu làm đầu tư.
Hắn trời sinh thích vui đùa, dã tâm không lớn, đủ cho hắn chơi là được.

So sánh ra còn kém xa với cha và chị ruột, nhưng vẫn giàu đến chảy mỡ hơn đa số người.
Ở chung với Joe thiếu gia, điều quan trọng nhất là “không nên chủ động nhắc tới cha hắn”, nếu không tâm trạng hắn sẽ trở nên rất kém.
Cho nên nghe hắn nói như vậy, Cố Yến cũng không nhiều chuyện, dứt khoát dời đề tài, nói: “Lão Manson đã đến mức độ nào rồi?”
Trên thực tế hắn căn bản không có hứng thú đối với những gia tộc phức tạp này, nhưng Joe đã nhắc tới, hắn vẫn nên hỏi lại đôi câu, để xác nhận Joe không bị cuốn vào những chuyện lộn xộn đó.
“Nghe nói di chúc đã lập được ba tháng.” Joe nói
Vì để tránh việc phân tranh và một vài hiệu lực tự lập di chúc, Liên Minh có một cơ quan uy quyền chuyên môn, hội ủy ban di chúc.

Có người sẽ chọn giao việc thực hiện di chúc cho người nhà hoặc là luật sư, nhưng có vài gia tộc quan hệ phức tạp hoặc là người không có người nhà để gửi gắm sẽ lựa chọn đưa di chúc cho hội ủy ban di chúc.
Sau khi hội ủy ban xác nhận tử vong, sẽ đảm bảo thi hành di chúc từng bước theo thủ tục.
Chỗ tốt là loại trình tự này rất khó bị quấy nhiễu, nhiều năm qua như vậy rồi mà gần như không hề có bất kỳ điều không may nào, cũng không bị thế lực gì uy hiếp.

Chỗ xấu là hiệu suất tương đối thấp, bởi vì phần lớn người cần hội ủy ban di chúc giúp đỡ thi hành, lúc lập di chúc hoặc là có quá nhiều quá lớn tài sản liên quan, hoặc là liên quan đến rất nhiều đơn vị lợi ích chung.

Như vậy thường cần kiểm tra xác nhận qua nhiều tầng, thủ tục này kéo dài nhanh thì hai ba tháng, lâu thì một năm.
“Mấy ông anh điên của Manson không bảo lão già đưa di chúc cho luật sư, mà lại bảo giao cho hội ủy ban.” Joe nói.
Hành động này rất đáng để suy nghĩ, nếu như trong di chúc cho thấy rõ là có lợi với mấy vị kia, cần gì phải giao cho hội ủy ban chứ? Để cho bọn họ chấp được là được mà.

Đưa ra cho hội ủy ban, hiển nhiên chính là suy xét đến việc bọn họ có dị nghị về nội dung di chúc.
“Nhưng đây là chuyện của nhà họ, cáo già hay qua lại với nhà đó, chứ tôi thì không dính líu nhiều như vậy.”
Joe lại đơn giản trò chuyện mấy câu với bọn họ rồi mới dẫn Kha Cẩn trở về.
Sau khi Cố Yến và Yên Tuy Chi lên tầng cũng trở về phòng của mình.
Vốn tưởng rằng một đêm yên lặng, ai ngờ một giờ sau, cửa phòng Cố Yến đột nhiên bị gõ.
Hắn sửng sốt một chút, cầm áo sơ mi sạch sẽ trên giá mặc vào, cài hết mấy cái cúc cuối cùng mới đưa tay mở cửa.
“Chuẩn bị ngủ à?” Ngoài cửa Yên Tuy Chi liếc thấy tóc hắn còn hơi ướt.
“Ừ.” Cố Yến hỏi, “Có chuyện gì?”
Hắn vừa hỏi xong, đã nhìn thấy Yên Tuy Chi giơ giơ ly thủy tinh trong tay lên, “Đến đưa cho cậu chút nước uống trước khi ngủ.”
Cái mà giáo sư Yên gọi là nước uống trước khi ngủ nhìn rất quen mắt, nước đá ngâm lá bạc hà.
“…”
Cố Yến tê mặt hỏi: “Mục đích?”
Yên Tuy Chi cong mắt, “Tới dỗ dành cậu học sinh cáu kỉnh buồn bực một chút, hạ tí hỏa.”
Cố Yến: “…”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui