Luật Sư Hạng Nhất


Thế này chỉ sợ không phải tới hạ hỏa, mà là tới đổ thêm dầu vào lửa.
Cố Yến giật giật cái tay đỡ cửa, nhìn như muốn nhốt Yên Tuy Chi ở ngoài.

Nhưng dưới sự chi phối nào đó, cuối cùng hắn vẫn không đóng cửa, thậm chí vào lúc Yên Tuy Chi nhấc chân lên còn dịch sang bên cạnh một chút.
Vì vậy giáo sư Yên không hề khách khí ôm một cốc nước bạc hà vào phòng.
Cố Yến có vẻ như thật sự định đi ngủ, bên trong phòng chỉ đề chừa cái đèn ở đầu giường, màu sắc ấm áp thích hợp với giấc ngủ ban đêm.
Yên Tuy Chi nhìn lướt qua, ngồi xuống trên ghế cạnh cửa sổ sát đất.
Cố Yến đông cứng khuôn mặt tuấn tú, vẫn đứng ở cạnh cửa.

Hắn đang do dự có nên đóng cửa hay không.

Nhưng hắn cũng không suy nghĩ về loại chuyện này bao lâu, sau khi nhấn mấy cái trên máy điều khiển, tất cả các đèn trong phòng sáng lên trong nháy mắt.
Đèn pha lê màu lạnh trên đỉnh đầu chiếu một cái, buồn ngủ gì cũng cút đi hết.
Yên Tuy Chi giơ tay lên che mắt một chút, trong đó có một ngọn đèn tường vừa vặn chiếu về phía anh, sáng lên bất thình lình có chút nhức mắt.
Cố Yến chú ý tới động tác của anh, lại nhấn mấy cái trên máy điều khiển, cái đèn trên tường kia liền tắt.
Lúc này hắn mới đóng chặt cửa phòng, đi tới bên cửa sổ sát đất.
“Sao đột nhiên bật nhiều đèn thế?” Yên Tuy Chi ngẩng đầu hỏi hắn.
Cố Yến không mặn không nhạt nói: “Giải rượu.”
Hắn đưa tay cầm lấy cà vạt vứt loạn trên giường, chắc đây là thứ có vẻ có khí người nhất trong phòng, sau khi hắn lấy đi, cái giường lại trở về dáng vẻ chỉnh tề ngăn nắp, ngược lại rất hợp với khí chất trước sau như một của hắn.
Yên Tuy Chi nhìn cà vạt trên tay hắn, “Cậu không đến nỗi buổi tối gặp người ta mà còn muốn đeo cà vạt lên lần nữa chứ?”
“…”
Đương nhiên Cố Yến không đến nỗi như vậy.
Hắn nghiêm mặt treo cà vạt lên trên móc áo, lại thuận tay ấn điều khiển từ xa, rèm tối màu che cửa sổ sát đất tự động kéo ra, ánh đèn thành phố mênh mông như biển cùng đoàn xe như nước bên ngoài xuyên qua cửa kính ánh vào.
Làm xong tất cả mọi chuyện, bầu không khí vốn riêng tư trong phòng liền tiêu tan sạch sẽ, cắt đứt tất cả những thứ có thể khiến người ta suy nghĩ nhiều.
Cố Yến đứng ở bên cạnh bàn, rũ mắt nhìn Yên Tuy Chi chốc lát, sau đó bóp mi tâm một cái, có chút nhức đầu, “Điều gì mang đến cho thầy ảo giác rằng tôi đang tức giận?”
Yên Tuy Chi chỉ chỉ cái ghế đối diện, “Trực giác.


Cậu ngồi xuống trước, đừng thử thách xương cổ của tôi.”
Cố Yến do dự một chút, vẫn kéo ghế ra ngồi xuống.
“Vừa rồi ở cửa cậu không phản bác tôi…” Yên Tuy Chi vừa nói, lại nhìn lướt qua màn cửa sổ và ánh đèn khắp phòng, giọng nói ranh mãnh: “Còn bày ra chiến trận lớn như vậy cho tôi nhìn, không phải là một loại ngầm thừa nhận sao?”
“…”
Rất vô lý, nhưng lại khá thuyết phục.
Cố Yến nghiêm mặt nhìn anh, căn bản không muốn há mồm.
Nhưng hắn vẫn phải quan tâm, bởi vì một vài người thật sự nhét ly nước bạc hà vào trong tay hắn, đầu ngón tay còn đụng phải ngón tay hắn. 
Cố Yến rũ mắt, lướt qua ngón tay của Yên Tuy Chi, cuối cùng thuận lý thành chương rơi vào trên ly nước bạc hà kia, hai cái lá bạc hà xanh lơ lửng trên đống đá, nhẹ nhàng khoan khoái.

Nhưng mà… 
Nếu lúc này thật sự muốn đưa cái gì đó, không phải là nên đưa trà giải rượu sao?
Hơn nữa trà giải rượu trong phòng đều có sẵn, thuận tay là dùng được.
“Nghĩ gì mà ngâm lá bạc hà, ở đâu ra?” Cố Yến hỏi.
Yên Tuy Chi khoác cùi chỏ lên trên tay vịn, cười nói, “Bóp chỗ nào thì phải cởi chỗ đó chứ, hỏi cô bé ở quầy phục vụ đấy, trước khi lên tầng vừa vặn nhìn thấy cô ấy đang uống.”
Nửa câu sau tạm thời không nhắc tới, sự chú ý của Cố Yến đều đặt ở nửa câu đầu: “Cái gì là bóp chỗ nào phải cởi chỗ đó?”
“Không có gì.”
Quỷ cũng không tin.
Mặc dù ngoài miệng Cố Yến nói muốn giải rượu, nhưng cũng không phải thật sự say, đầu óc vẫn cực kì tỉnh táo.

Nghe như vậy, phản ứng đầu tiên chính là Yên Tuy Chi lại không đứng đắn làm cái gì sau lưng hắn.
Ví dụ như gì mà “học sinh xấu tính” lần trước.
Yên Tuy Chi đang muốn nói gì đó, chỉ thấy Cố Yến ngồi đối diện liếc anh một cái, sau đó mặt không thay đổi mở màn hình máy thông minh ra, tùy ý nhấn hai cái.
Ngay sau đó, máy thông minh trên ngón tay Yên Tuy Chi liền rung lên.
Anh cũng không bắt bẻ, mở toàn bộ giao diện ra ngay trước mặt Cố Yến.
Kết quả là thấy tên người gọi hiện ra trên màn hình —

Tinh chất bạc hà nhỏ mọn.
Yên Tuy Chi: “…”
Cố Yến: “…”
Bầu không khí bỗng chốc giảm xuống điểm đóng băng.
Cố Yến uống một hớp nước bạc hà, Yên Tuy Chi cảm thấy khí lạnh cũng sắp nhào lên trên mặt mình rồi.
Cũng may vào lúc quan trọng, máy thông minh lại rung lên lần nữa, phá vỡ giằng co khiến người ta hít thở khó khăn này.
Lần này không phải cuộc gọi quỷ quái gì, là một tin nhắn mới, người gửi là Joe đại thiếu gia.
Số truyền tin được trao đổi lúc ở vườn cherry tối nay, vốn cũng chỉ định lưu lại một cách để liên lạc, không ngờ nhanh như thế đã có tác dụng.
Joe:
[Thực tập sinh, Cố đại luật sư của chúng ta thế nào rồi? Cậu dỗ dành có hiệu quả không?]
Yên Tuy Chi liếc nhìn sắc mặt Cố Yến, ra tay trả lời một câu:
[Chắc có chút hiệu quả ngược.]
Không quá hai giây, Joe gửi đến hai tin liên tiếp:
[…]
[Kệ đi, nể tình cậu phí tâm dỗ hắn vui vẻ… Tôi nói với cậu, thật ra thì Cố rất dễ thân cận, dễ ở chung hơn rất nhiều người, bởi vì hắn cực kì lý tính, nếu cậu không phạm phải sai lầm cơ bản, hắn vẫn sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra.

Cho dù có mắc sai lầm cơ bản, hắn cũng sẽ trực tiếp xử lý, sẽ không có cái bước tức giận này đâu.

Thành thật mà nói, tôi quen hắn nhiều năm thế rồi, chưa từng thấy hắn mất hứng vì ai cả.]
Yên Tuy Chi thầm nói lời này vớ vẩn quá, chẳng lẽ tên học sinh động một tí là đông lạnh phòng làm việc kia là quỷ à?
Nhưng suy nghĩ này của anh vừa mới lướt qua, tin nhắn của Joe lại đến:
[À, ngoại trừ vị viện trưởng kia của hắn.]
Yên Tuy Chi: “…”
Trong biệt thự ngoài ngàn dặm, Joe đại thiếu gia nói với Kha Cẩn: “Ngủ ngon.”
Như trong dự đoán, không nhận được bất kỳ câu trả lời gì.


Nhưng trạng thái của Kha Cẩn đêm nay khá hơn mấy ngày trước một chút, ít nhất sẽ liếc mắt nhìn Joe, sau đó mới an tĩnh nhắm mắt lại.
Joe giữ lại một ánh đèn, không đóng cửa phòng mà đi đến một căn phòng khác đối diện, ngồi xuống dựa vào đầu giường, tiếp tục mở giao diện tin nhắn trên máy thông minh ra.
Thực tập sinh nhỏ bên kia chưa trả lời, không biết có phải là bị cái câu “ngoại lệ” kia làm cho thấp thỏm hay không.
Joe cân nhắc một chút, viết: “Cho dù là viện trưởng, Cố cũng không thật sự tức giận gì, nếu thật sự phải nói thì chỉ có một lần…”
Hắn viết đôi câu, liền nhớ lại một ít chuyện lúc học đại học.
Hắn quen Cố Yến vào ngày nhận được thông báo từ đại học Metz, ban đầu lúc chia phòng trọ, hắn không xin được phòng đơn, cần chờ một tháng.

Vì vậy một tháng kia hắn bị nhét vào nhà trọ chung với sinh viên học viện pháp luật, đúng dịp ở cùng phòng với Cố Yến.
Ban đầu ấn tượng của hai người về đối phương cũng chưa ra hình ra dáng gì, hắn cho là Cố Yến lạnh như băng, trong mắt không có ai hết, Cố Yến cho rằng hắn là một tên ăn chơi trác táng không học vấn không nghề nghiệp.
Sự thật chứng minh… hình như đúng là như vậy.
Dĩ nhiên là ý đùa giỡn thôi.

Tóm lại, hắn cùng Cố Yến ở chung một năm thì thành bạn, nhưng cũng không phải là loại mà cả ngày ở cùng một chỗ.

Hắn rất ít khi ngốc ở trường, Cố Yến thì một lòng một dạ chuyên tâm cho khóa học. 
Ban đầu Cố Yến lựa chọn vị Yên viện trưởng kia làm thầy trực hệ là có lý do, hắn đã không nhớ, nhưng căn bản là Cố Yến không đề cập tới.

Nhưng hắn nhớ lúc chọn, Cố Yến không hề có tí do dự nào cả, cứ như chắc chắn mà đánh dấu vào bên cạnh tên viện trưởng, trực tiếp gửi lên.

Từ lúc mở giao diện ra đến lúc nhận kết quả, toàn bộ quá trình không vượt qua 30 giây, nhanh hơn Joe thiếu gia còn đang lắc lư một bên nhiều.
Hắn có thể chắc chắn, khi đó Cố Yến hẳn thật sự tôn kính vị Yên viện trưởng kia.
Nhưng mà ngày vui ngắn ngủi, từ khi Cố Yến thực sự trở thành học sinh trực hệ của Yên viện trưởng, cái gọi là “tôn kính” không còn sót lại chút gì.

Khi đó nhật kí quan sát bạn bè hàng ngày của hắn đại khái là như thế này ——
Cố Yến bị viện trưởng làm cho phát cáu;
Cố Yến hình như lại bị viện trưởng làm cho phát cáu;
Cả ngày hôm nay mặt mũi Cố Yến cứ xanh lét, hơn nữa không có biểu cảm gì hết, hẳn là bị viện trưởng làm cho phát cáu…
Nhưng nói như thế nào đây, tên Cố Yến kia quá kín đáo, thể hiện tâm trạng đến vòng vèo uốn lượn.
Thời gian người khác sống chung với hắn quá ít, có thể sẽ không nhận ra.


Nhưng đã được coi như cùng bè lũ, cho dù có kín đáo đi nữa thì vẫn có thể nhìn ra một hai — Cố Yến căn bản cũng không phải thật sự tức giận.

Mà hai năm đó chắc là khoảng thời gian Cố Yến có “hơi người sống” nhất.
Chỉ có lúc cùng viện trưởng ở trường học, Cố Yến mới để lộ ra một tâm trạng mà một cậu trai trẻ hai mươi tuổi sẽ có, còn đâu những lúc khác hắn quá lãnh đạm.
Cái khác rất khó nói, nhưng ít ra ở trong mắt hắn, mặc dù ít tôn kính, nhưng Cố Yến vẫn rất thích vị Yên viện trưởng kia.
Điều này cũng không làm người ta bất ngờ, dẫu sao tính cách của vị viện trưởng kia quả thật rất hấp dẫn một số người, nhìn đám cuồng ngược của học viện pháp luật thì biết.

Nhưng hắn cảm thấy hảo cảm của Cố Yến đối với vị viện trưởng kia nhiều hơn người khác một chút, dẫu sao cũng thân cận hơn.
Nhưng vào mùa đông năm thứ hai, thái độ của Cố Yến có một chút chuyển biến.
Ở trong ấn tượng của Joe, lúc đó là một buổi toạ đàm hay gì đó, để tòa án khơi dậy sự hứng thú với vụ án năm xưa của đám sinh viên, cho nên toàn nhắc lại những vụ án cũ điển hình.

Trong đó Cố Yến được tiếp xúc với một vụ án của Yên viện trưởng lúc hai mươi tuổi.
Khi đó vụ án kia còn đưa tới một ít tranh cãi, bởi vì đa số người đều cho rằng bị cáo có tội, hơn nữa còn rất dễ thấy có tội, nhưng Yên viện trưởng vẫn giữ vững bào chữa vô tội cho đối phương, hơn nữa thắng.
Cách làm khi đó của anh nhấc lên không ít sóng gió, rất nhiều người không thể tiếp nhận, mắng chửi không ngừng.

Nhưng mặt khác, vụ án kia cũng đã thể hiện ra tài năng của anh.
Cố Yến viết báo cáo phân tích vụ án kia rất lâu, tháng đó hắn còn trầm mặc ít nói hơn ngày thường.

Điều khiến Joe để ý nhất là, cuối tháng đó, Yên viện trưởng tổ chức một buổi tiệc rượu sinh nhật, là học sinh trực hệ, dĩ nhiên Cố Yến sẽ tham gia.
Vốn cho rằng khi tiệc rượu kết thúc, trạng thái của Cố Yến có thể sẽ khá một chút, kết quả không biết trong tiệc rượu hắn nói cái gì với viện trưởng, sau khi trở lại hắn liền vứt bỏ báo cáo phân tích mà mình khổ cực viết ra, thay đổi một bản án cũ, dùng một tuần để viết lại phần khác. 
Sau đó, thái độ của Cố Yến đối với Yên viện trưởng liền có chút thay đổi.
Thật ra thì cũng không phải là tức giận, mà là cố ý lãnh đạm?
Loại trạng thái kia kéo dài đến khoảng một tháng, vào một ngày nào đó, hoặc là trong thời gian hắn không biết đã thay đổi mùi vị lần nữa.
Cụ thể là mùi vị gì, Joe không hình dung ra.
Ừm… hình như cảm tình sâu hơn, lại giống như càng bị đè nén.
Hắn chỉ biết là sau khi tốt nghiệp, Cố Yến liền không hề liên lạc với Yên viện trưởng nữa.
Nhưng mỗi lần bạn học tụ họp, đám Laura luôn nhắc tới gần đây Yên viện trưởng đang làm gì, nhận vụ án gì, hoặc là trở về trường bận bịu chuyện gì, tham gia tiệc rượu gì vân vân… Cố Yến luôn trầm mặc, rất nghiêm túc nghe.
Joe nghĩ lại những chuyện trước kia, lại cảm thấy mình trả lời không quá chính xác, liền xóa hết những chữ đã gõ đi, gửi lại cho thực tập sinh nhỏ cái khác: 
[Tóm lại đừng lo lắng, dẫu sao cậu cũng không đến nỗi trở thành viện trưởng thứ hai, nói câu chưa gay go lắm cũng không tạo ra được cảm xúc gì cho hắn đâu.].


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận