Yên Tuy Chi sửng sốt một chút.
Bởi vì bị vụ án vài ngày trước làm phân tâm, chuyện sửa đổi gen có thể duy trì bao lâu đã bị anh gác sang một bên, quên mất từ lâu rồi.
Không nghĩ tới Cố Yến vẫn nhớ, hơn nữa còn sắp xếp giúp anh trước.
Nói không có cảm động là giả, chẳng qua là ngoài cảm động ra còn có vài thứ khác, giống như có con kiến nhỏ trong vườn hoa, nhẹ nhàng đạp hai cái trong lòng rồi lại ồn ào bò đi.
Anh tựa vào ghế kế bên người lái, nhìn Cố Yến một lát, gật đầu nói: “Được.” Từ trước đến giờ anh luôn chú trọng lễ nghi, nhưng lại không hề nói cảm ơn vào lúc này.
“Ừ.” Cố Yến đáp một tiếng.
Hắn cúp truyền tin rồi cúi đầu xác định vị trí mục tiêu lần nữa, tựa như không nhìn thấy ánh mắt của Yên Tuy Chi.
Xe chạy rất nhanh, quay đầu lại tại giao lộ phía trước rồi chạy thẳng đến bệnh viện Xuân Đằng.
Không biết bao lâu sau, Yên Tuy Chi đột nhiên nói: “Hôm qua tôi nằm mơ thấy cậu.”
Ngón tay đang trả lời thư điện tử của Cố Yến chợt dừng lại, quay đầu nhìn sang.
Thật ra thì Yên Tuy Chi cũng không nghĩ ra tại sao mình lại đột nhiên nhắc tới chuyện này, lời vừa ra khỏi miệng, anh đã sửng sốt trong lòng một chút, sau đó cười rộ lên.
Nhưng nếu đã nói ra, còn có thể im lặng không nói tiếp sao?
Anh liếc Cố Yến một cái, đột nhiên nhanh trí mà ý thức được nếu thật sự làm như vậy, thành quả tối hôm qua dỗ dành nửa ngày có thể cũng phải mặc dòng nước cuốn trôi, hoàn toàn không trở lại nữa.
Vì vậy giáo sư Yên vẫn đắn đo hai giây, dùng giọng tán gẫu tiếp tục nói: “Mơ thấy tiệc rượu một năm nào đó, có một vài bạn học ôm ly rượu đứng lẻ loi trên sân thượng làm tượng đá, tôi còn cho rằng đang thương nhớ việc tốt nghiệp, định ra trấn an một chút, kết quả tượng đá căn bản không nghe rõ vấn đề, còn nói một câu sinh nhật vui vẻ với tôi.”
Anh cười một cái, nói: “Hồi ức rất thú vị, nhưng thật đáng tiếc, đến đây là tôi tỉnh mất rồi, có lẽ là bởi vì tôi không nhớ nổi lúc đó tôi trả lời cậu thế nào nữa.”
Cố Yến nghe xong thì thu hồi ánh mắt, qua một lúc lâu sau mới đột nhiên nhàn nhạt nói: “Tôi nhớ.”
“Hở?”
“Thầy nói, ‘Cảm ơn, cũng chúc cậu sinh nhật vui vẻ trước’.
Mà lúc đó cách sinh nhật tôi tận hơn tám tháng.” Cố Yến dùng một loại giọng cực kì bình tĩnh nói xong, đưa tay nhấn nút ấn một cái, “Xuống xe, đến bệnh viện rồi.”
“…”
Dây an toàn trên người Yên Tuy Chi kêu “cạch” một tiếng thu về, tiếp đó cửa xe cũng mở ra.
Lúc anh xuống xe, Cố Yến đã khóa hệ thống lại, vừa nhìn bảng hướng dẫn bên cạnh bãi đỗ xe, vừa gửi tin cho bác sĩ.
Không biết có phải là ảo giác hay không, trông tâm trạng hắn có vẻ đã khá hơn một chút.
Hôm qua phí tâm tư dỗ dành như vậy đều không có hiệu quả gì, hôm nay chỉ vài ba câu lại hữu hiệu.
Có thể thấy chắc là một vài bạn học thích nghe nói mớ.
Yên Tuy Chi lắc đầu một cái, theo sau nói, “Tôi thật sự trả lời cậu như vậy?”
Cố Yến nhấc mí mắt quét sang, ánh mắt kia tựa như đang nói, “Có nói lời đó hay không trong lòng thầy không biết sao?”
Giáo sư Yên dứt khoát không cần da mặt nữa, bình thản nói: “Được rồi, ai bảo tôi quên chứ, cậu nói cái gì thì chính là cái đó đi.”
…
Khu vực này ở Decama vẫn đang rét đậm, trong khoảng thời gian bọn họ rời đi mấy ngày này liên tục có tuyết rơi, hai hàng cây sồi xanh bên cạnh bệnh viện Xuân Đằng và đám cây xanh quanh năm trên tòa cao ốc đều được phủ một tầng tuyết trắng tinh.
Có rất nhiều người lui tới trước cửa bệnh viện, đều bọc áo choàng dài và khăn quàng cổ, há mồm thở ra sương.
Đây là cảnh tượng thường thấy trong mùa đông, nhưng lại hoàn toàn khác cảnh trong mơ tối qua.
Yên Tuy Chi thời niên thiếu luôn rất khó nhớ sinh nhật mình là vào mùa đông, bởi vì trước sau hoa viên nhà cũ đều có máy làm ấm.
Ban đầu bởi vì cơ thể mẹ anh không được tốt, không thể bị lạnh, nhưng sau đó lại trở thành nơi chơi đùa của bà và Yên Tuy Chi.
Bà vẫn luôn lặng lẽ điều chỉnh độ ấm vườn hoa trước sinh nhật của Yên Tuy Chi, thường thường chỉ cần thời gian một tuần là cảnh tượng trước sau biệt thự đã thay đổi hoàn toàn.
Khi còn nhỏ, có một lần Yên Tuy Chi bị bà trêu đến mức không biết rõ bốn mùa, cứ trêu chọc như vậy đến mười tuổi, anh đã hoàn toàn bình tĩnh, gặp phải cái gì ngạc nhiên mừng rỡ đều có thể tỏ ra bình thản ung dung.
Nhưng cũng chính bởi vì như vậy, mỗi một lần Yên Tuy Chi nhớ tới sinh nhật thời niên thiếu, đều là một ngày tràn đầy ấm áp rực rỡ, nhàn nhã thích ý.
Cho dù đã qua mấy chục năm, lúc Yên Tuy Chi nhìn thấy cảnh đông vẫn rất khó ý thức được sinh nhật mình sắp tới.
Cho nên cho dù mùa đông hàng năm anh đều tổ chức vài tiệc rượu nội bộ, nhưng mỗi lần nghe có người nhìn cảnh đông nói với anh “sinh nhật vui vẻ “, anh vẫn luôn có chút kinh ngạc vi diệu, trả lời cũng tùy tính.
Bây giờ nghe lại có chút nực cười, chẳng qua là không biết vào lúc đó Cố Yến có cảm thấy thái độ của anh qua loa lấy lệ hay không.
…
Bệnh viện Xuân Đằng này là trụ sở chính ở Decama, diện tích lớn, nhiều ngành hơn, cao ốc san sát, bệnh nhân và người nhà mỗi ngày đi tới đây đều khó mà đếm hết, hàng năm đều là tình trạng đông như kiến.
“Đúng, đã đến.” Bọn họ nhìn sơ đồ tòa nhà ở tầng một khoa gen, Cố Yến truyền tin với bác sĩ, “Ở bên cạnh đài phun nước tầng một.”
Bệnh viện Xuân Đằng là một trong số ít những bệnh viện có tư cách sửa đổi gen trong Liên Minh, cho nên trên các hành tinh luôn có một khoa gen của bệnh viện.
Trong Liên Minh không có nhiều người đăng kí yêu cầu sửa đổi gen, nhưng cũng không có nhiều người rải rác đến các bệnh viện có hạn, cho nên vẫn hiện ra bảy phần chật chội.
Trong đại sảnh có đầy người nhốn nháo, tất cả đều là người sửa đổi gen và chỉnh sửa liên quan, Cố Yến và Yên Tuy Chi trừ một vẻ mặt đẹp trai ra thì không có chỗ nào đặc biệt vượt trội cả.
Chẳng được bao lâu, một bác sĩ cao gầy mặc áo blouse dài màu trắng vòng qua đám người chen lấn, đi ra từ một bên hành lang.
Anh ta đeo một cái kính an toàn chuyên để quan sát thí nghiệm, tròng kính màu xanh đen che mất đôi mắt, nửa khuôn mặt còn lại cũng bị che khuất sau khẩu trang.
Lối ăn mặc võ trang đầy đủ này sẽ rất nổi bật ở phòng khám bệnh hoặc là khu cấp cứu, nhưng trong khoa gen này thì quá bình thường.
“Cậu là… luật sư Cố?” Bác sĩ đi đến bên đài phun nước, liếc một cái liền tìm được hai người, “Lại là hai cậu sao?”
Lời này của anh ta nghe giống như là bọn họ đã từng gặp nhau vậy.
Yên Tuy Chi cười híp mắt nói: “Thứ cho tôi nói thẳng, anh mặc thế này, chúng tôi muốn đáp lại câu hỏi kia của anh cũng rất khó làm được.”
Bác sĩ kia “à” một tiếng, đẩy cặp kính bảo hộ lên trán, kéo khẩu trang ra nói: “Dĩ nhiên, cho dù tôi có bỏ mấy thứ này đi, chưa chắc các cậu đã nhận ra tôi.”
“Anh là bác sĩ ở Tửu Thành.” Yên Tuy Chi và Cố Yến cũng liếc mắt một cái liền nhận ra đối phương.
Vị bác sĩ này tên là Lâm Nguyên, ban đầu Yên Tuy Chi bị bỏng chân ở Tửu Thành, chính là anh ta khám bệnh bốc thuốc cho.
Nhìn có vẻ anh ta lớn tuổi hơn Cố Yến một chút, dĩ nhiên, cũng có thể là do cách nói chuyện chậm rãi và khí chất của anh ta mang đến cho người ta ảo giác già đi mấy tuổi, “Trước kia gặp các cậu ở Tửu Thành, cũng không nghĩ rằng sẽ còn gặp lại như vậy.” Anh ta vừa nói khách sáo vừa ân cần hỏi Yên Tuy Chi một câu, “Sao rồi? Vết thương lần trước có để lại sẹo không?”
Yên Tuy Chi lắc đầu một cái: “Khôi phục rất tốt.”
“Vậy thì tốt.” Lâm Nguyên nhớ tới vết thương lần trước của Yên Tuy Chi, không nhịn được than thở một câu, “Các cậu làm luật sư thật không dễ dàng, giống như còn hơi nguy hiểm đến tính mạng.”
Yên Tuy Chi: “Như nhau cả thôi.”
Lâm Nguyên: “…”
“Tôi cũng không nghĩ tới hai người còn là bạn của Joe tiểu thiếu gia.” Lâm Nguyên thuận mồm giải thích một câu, “Đúng là trùng hợp, bởi vì lúc ban đầu chuyện này không rơi xuống đầu tôi đâu, ban đầu người Joe tiểu thiếu gia sắp xếp là Jacques White.
À, chắc các cậu cũng gặp cậu ta rồi? Lúc ở Tửu Thành, khi các cậu đi, cậu ta đúng lúc lướt qua các cậu đi vào phòng khám của tôi.”
“Người tóc xoăn kia?”
“Đúng, tóc xoăn.” Lâm Nguyên nói, “Gần đây nhà cậu ta xảy ra việc ngoài ý muốn, tôi liền dứt khoát nhận luôn vụ này.”
“Ngoài ý muốn?”
Lâm Nguyên sửng sốt một chút, “Không thấy trên mạng sao? Hai ngày trước có sự cố chữa bệnh, xảy ra mạng người, mấy ngày gần đây Decama kiểm tra toàn diện, tra được liên tiếp mấy cơ sở chữa bệnh trái pháp luật.”
Yên Tuy Chi: “Sáng nay ở trên xe hình như có lướt qua, nhưng không đọc cụ thể.
Vụ này có liên quan đến bác sĩ tóc xoăn kia sao?”
“Chị họ cậu ta chết trong vụ tai nạn đó, thân thể cha mẹ chị họ không tốt, có chút không chịu nổi kích thích, hai ngày nay cậu ta đang giúp đỡ sắp xếp chuyện sau này.”
“Bản thân bác sĩ tóc xoăn ở trong bệnh viện Xuân Đằng, sao chị họ anh ta phải đến cơ sở nhỏ phạm pháp…”
“Không biết.” Lâm Nguyên vừa nói vừa khoát tay một cái, “Được rồi, không nói những thứ này nữa.
Đi thôi, theo tôi đến khoang đo lường bên kia.”
Hai người đi theo bác sĩ Lâm Nguyên lên tầng, lướt qua tầng chẩn liệu, giải phẫu, nhập viện, cuối cùng dừng ở tầng 12.
“Từ nơi này đi lên nữa đến tầng 17 chính là khu vực nghiên cứu, người bình thường không vào được.” Lâm Nguyên nói.
Mỗi một tầng ở đây đều có một mật mã cửa chuyên môn, phải là người có quyền sử dụng được quét thông qua mới có thể mở cửa ra.
“Một loạt chỗ này đều là phòng dùng để nghiên cứu và đo lường chuyên nghiệp, thật ra thì vốn dùng cho kiểm tra một ít trị số biến hóa của hàng mẫu, chính giữa vừa vặn có hai hàng mẫu tuần này không được sắp xếp, để không, tôi liền dọn ra trước.” Lâm Nguyên vừa nói dẫn bọn họ vào một gian trong đó.
Trong phòng có một cái máy phức tạp được dựng thẳng, trên đó dẫn ra mười mấy cái ống trong suốt, kết hợp với máy điện tử cảm ứng treo ở đó.
Chính giữa máy là một chỗ ngồi, bên cạnh là một màn hình lớn.
“Chính là cái này?”
Lâm Nguyên gật đầu một cái, “Đúng, nói là khoang, thật ra thì chỉ có khi để hàng mẫu vào mới khép lại, bình thường đều mở ra dùng như thế.
Máy này tôi đã dùng quyền hạn mở ra trước cho các cậu rồi, bây giờ là trạng thái chờ, kiểm tra đến thân thể con người nó sẽ tự động chạy, màn hình và hệ thống liên quan trong bệnh viện tôi đã cắt đứt, bình thường kết quả các cậu đo lường sẽ hiện ra trên màn hình, sau khi đóng cửa sẽ tự động quét sạch dấu vết, trừ hai người các cậu, những người khác không thấy được.”
Anh ta chỉ lên một tờ giấy dán trên trường, “Đây, các bước sử dụng đều được ghi ở đây, cách thức nhanh gọn, dựa theo cái này để dùng là được.”
Yên Tuy Chi nghe theo anh ta chỉ, nhìn trang giấy một cái, kết quả liếc thấy một chữ lớn quan trọng ở bước thứ nhất — cởi.
Yên Tuy Chi: “???”.