Cố Yến không nghĩ tới anh lại đột nhiên hỏi cái này, dừng bước chân, liếc nhìn chậu thanh trúc vô tội mất mạng kia một cái, “Nói lảng sang chuyện khác, hay là muốn lại tính nợ cũ?”
Yên Tuy Chi “xì” một tiếng, thầm nói tối hôm qua bạn học Cố khiến người ta thích biết bao, dùng mọi cách khắc chế nhưng lại có một chút dính người, sợ lây bệnh nên thúc giục anh lên tầng đi ngủ sớm một chút, nhưng lại ôm cánh tay dựa vào cửa, dùng ánh mắt trầm trầm tiễn anh.
Ngay cả sáng nay anh xuống tầng hắt hơi cái thứ nhất, để lộ ra triệu chứng bị cảm, phản ứng của Cố Yến cũng cực kì thú vị — vẻ mặt rất thận trọng lục tìm hộp thuốc nửa phút, sau đó im lặng không lên tiếng, che trán bắt đầu tự mình tỉnh lại.
Yên Tuy Chi ở bên cạnh thấy mà không nhịn được cười.
Mặc dù anh quen làm chó sói đuôi to rồi, nhưng buổi sáng mở mắt, thật ra thì vẫn có chút không được tự nhiên.
Nhưng mà một loạt phản ứng của luật sư Cố đã giải cứu anh, cho nên một chút không được tự nhiên kia chỉ tồn tại không tới nửa giờ liền tan thành mây khói.
Sau đó cho đến khi tới luật sở, anh vẫn yêu thích một chuyện thú vị nhất – trêu Cố Yến.
Trên thực tế chuyện này anh đã sớm làm nhuần nhuyễn vào mười năm trước rồi, không nghĩ đến mười năm sau lại càng trầm trọng hơn.
Điều khác biệt duy nhất là bạn học Cố đã không bị chọc giận chạy mất nữa.
Anh cười như không cười nói với Cố Yến: “Sao cậu có thể thấy ánh sáng liền biến sắc mặt nhỉ, lại nghi ngờ động cơ của tôi, tôi chỉ hơi tò mò với ý tưởng của cậu thôi.”
Yên Tuy Chi nói xong thì ngừng chốc lát, lại thản nhiên cười một tiếng: “Trên thực tế tôi ôm lòng hiếu kì với rất nhiều chuyện về cậu.”
Chắc đây là lần đầu tiên anh có suy nghĩ như vậy.
Thật ra thì cho tới bây giờ anh đều không dễ gần gũi với người khác, vĩnh viễn ở một khoảng cách an toàn với mọi người, không cho người khác cơ hội tiến vào sinh hoạt của anh, cũng chưa bao giờ đặt chân vào cuộc sống của người khác.
“Không cần giải thích ý tưởng của các em, bởi vì mọi người luôn có suy nghĩ khác nhau, chỉ cần các em cảm thấy đáng giá, sau này nhớ lại cũng sẽ không hối hận, thì có thể thử xem một chút…” Đây là điều trước kia anh thường nói.
Cố Yến cũng đã từng là một trong những người nghe.
Nhưng bây giờ lại khác, anh giống như tiến vào một nơi đặc biệt giữ lại cho riêng anh, sau khi thích ứng, rốt cuộc bắt đầu chủ động thân cận với người ta.
Chắc đây cũng được coi như một kiểu đãi ngộ khá đặc biệt, dĩ nhiên Cố Yến sẽ không khước từ.
“Quả thật từng có ý niệm không hợp…” Hắn thấp giọng lặp lại một lần, trầm ngâm chốc lát: “Đối với tôi ở thời điểm đó mà nói, thật ra thì đó không phải một trải nghiệm vui vẻ lắm, cho nên… Tôi có chút không biết nên bắt đầu nói từ đâu.”
“Tôi nhớ có một năm tiệc rượu, tôi ở sân thượng nhìn cảnh đêm, cậu đến hỏi tôi một vấn đề, liên quan tới… Giữ vững dự tính ban đầu?” Yên Tuy Chi thử nhớ lại một hồi, lại khẽ cười, “Có chút không nhớ rõ.
Là khi đó sao?”
“Thầy nhớ sao?” Cố Yến có chút kinh ngạc.
Yên Tuy Chi: “Có thể chuyện tôi nhớ nhiều hơn cậu nghĩ đấy.”
Cố Yến nhìn anh chốc lát, gật đầu một cái nói: “Cứ coi là vậy đi, nhưng thật ra đó chỉ là một mồi lửa…”
“Đây là phản ứng dây chuyền?” Yên Tuy Chi nhướng lông mày.
Cố Yến: “…”
Thật ra thì không tính là phản ứng dây chuyền gì cả, thay vì nói năm đó Cố Yến đột nhiên phát hiện ý niệm của mình và Yên Tuy Chi không hợp, không bằng nói hắn đột nhiên ý thức được, dự tính ban đầu của mình cho tới nay, hình như không đủ để hoàn toàn áp dụng vào thực tế.
Hắn còn chưa giải thích nhiều, Yên Tuy Chi cũng đã bén nhạy bắt được ngọn nguồn.
Hoặc là nói mặc dù viện trưởng Yên không hay thân cận với người khác, nhưng thật ra anh đều biết những giãy giụa và thay đổi mà học sinh của mình sẽ trải qua trong những năm đó.
Anh hỏi Cố Yến một câu nhìn như không đầu không đuôi: “Tôi nhớ không lầm, quê của cậu là hành tinh Hách Lan? Cha mẹ là… Quân nhân?”
Đại học Metz tôn sùng truyền thống của Decama, từ trước đến nay sẽ không chú ý đến lai lịch và bối cảnh của học sinh, đây cũng không phải một đề tài mà giáo viên hay bạn học thường nhắc đến.
Nhưng năm đó Yên Tuy Chi vẫn biết được một ít thông tin đơn giản từ những lời nói ngắn gọn của Cố Yến.
Nhưng cũng chỉ như vậy thôi.
Có lẽ hiểu biết của người khác về hành tinh Hách Lan sẽ có hạn, nhưng Yên Tuy Chi không giống vậy.
Anh biết rõ, chưa đến ba mươi năm trước ở hành tinh Hách Lan đã xảy ra một cuộc xung đột với hải tặc vũ trụ.
Đó là lần xung đột lớn nhất trong mấy trăm năm qua, quân nhân chết đi đếm không xuể.
Dĩ nhiên, hải tặc vũ trụ vẫn chết nhiều hơn.
Sau lần xung đột đó, hành tinh Hách Lan lấy được cam kết sẽ không xâm phạm trong ba trăm năm của thủ lĩnh hải tặc, cũng đếm được hơn trăm nghìn cô nhi, toàn là đời sau của quân nhân.
Cho nên anh vẫn coi đây là đề tài mẫn cảm, lấy quan hệ giữa thầy trò đại học mà nói, cũng không thích hợp hỏi nhiều.
Cố Yến nghe vậy thì gật đầu một cái, trả lời như anh suy đoán: “Ừ, đều là quân nhân, nhưng đều đã qua đời.”
Yên Tuy Chi nhìn hắn, đột nhiên hiểu nguyên nhân hắn sẽ giãy giụa về ý niệm — nhân phẩm của quân nhân hành tinh Hách Lan là tuyệt đối trung thành, tuyệt đối chính nghĩa, tuyệt đối tự mình dâng hiến.
Nếu như cha mẹ hắn đều là quân nhân, hơn nữa còn là quân nhân chết trận vì dân chúng trong cuộc xung đột, như vậy lòng tin mà bọn họ luôn kiên trì, thường thường sẽ lấy một cách thâm căn cố đế để thấm vào trong máu của con cháu đời sau.
Anh đã từng gặp rất nhiều đời sau của quân nhân ở viện mồ côi hành tinh Hách Lan, gần như không có ngoại lệ.
Cố Yến thấy được vẻ mặt của Yên Tuy Chi.
Rất kỳ quái, giống như sau khi trải qua những việc tối hôm qua, bây giờ không cần đối phương mở miệng, hắn cũng có thể biết rõ đối phương đang suy nghĩ gì, còn không cần phải suy đoán.
Có lẽ là tối hôm qua Yên Tuy Chi đáp lại đã cho hắn đủ tự tin.
Hắn bổ sung một câu: “Nhưng tôi không tính là trẻ mồ côi, sau khi cha mẹ qua đời, tôi vẫn luôn ở cùng với ông ngoại, ông là một thẩm phán.”
Một vị thẩm phán vô cùng nghiêm túc ngay thẳng.
Cho nên từ trong xương Cố Yến đã có một niềm tin gần như cố chấp — trung thành, chính nghĩa, tự mình dâng hiến đến từ quân nhân, cùng với công bằng liêm khiết đến từ thẩm phán.
Cho dù lúc hắn tiến vào đại học, từ sớm đã xác định muốn làm luật sư, niềm tin này vẫn chưa hề thay đổi.
Hắn cũng không phải là không biết gì đối với cái nghề này cả, vừa vặn ngược lại, bởi vì ông ngoại, hắn hiểu nghề luật sư sớm hơn rất nhiều người.
Nhưng con người luôn là như vậy, nhất là người tuổi trẻ, trong hăng hái luôn mang theo một chút thanh cao kiêu ngạo vô hại, trong tình cảnh giả thiết, sẽ luôn theo bản năng tạo ra một kết quả lý tưởng hóa, hơn nữa đã định ra cho mình nhất định sẽ như thế nào, làm như thế nào, đạt tới mục đích như thế nào.
Cố Yến thời học sinh chững chạc hơn rất nhiều người, nhưng người tuổi trẻ sẽ có không ít kiêu ngạo, thậm chí còn có khá nhiều, mà những thứ hắn kiên trì, lại càng nghiêm túc hơn rất nhiều người.
Đây mới là lúc mâu thuẫn bắt đầu.
“Thời cấp ba, tôi đã được nghe một buổi tọa đàm của thầy.” Cố Yến nói, “Lúc ấy thầy đã nói, mỗi ngày luật sư đều phải tiếp xúc với đủ lời nói dối, thậm trí trong đó còn có lời nói dối của mình.
Rất nhiều người biết đương sự của mình có tội, nhưng khi bào chữa đến cuối cùng, bọn họ sẽ luôn quên điểm này, giống như đương sự của bọn họ luôn vô tội hơn bất kì ai khác.
Lâu ngày, sẽ không còn loại vấn đề “ai đáng để tin tưởng, ai là chính nghĩa” nữa, bởi vì điều này khiến họ rất khó để hưởng thụ thắng lợi…”
Hắn nói không nhanh không chậm, vừa nói vừa nhớ lại.
Điều khiến Yên Tuy Chi kinh ngạc chính là, hắn lại nhớ rõ ràng như vậy, nội dung cũng chênh lệch rất ít.
Ở trong ấn tượng của anh, cậu học sinh lạnh băng như bạc hà ngồi ở hàng đầu, toàn bộ quá trình đều không nhúc nhích viết lách gì hết.
“…Lúc ấy thầy nói với học sinh đặt câu hỏi kia, hy vọng cô ấy có thể nhớ được vấn đề này, để thỉnh thoảng suy nghĩ lại, bởi vì điều này đại diện cho dự tính ban đầu đơn thuần của học sinh, hy vọng mỗi một người đều thể giữ lâu một chút.” Cố Yến nói xong thì trầm mặc mấy giây, lại nói, “Khi đó thật ra tôi rất ngạc nhiên mừng rỡ.”
Yên Tuy Chi nhướng mày, nhịn một hồi vẫn là không thể nhịn được, nói: “Trùng hợp là tôi cũng nhớ được buổi tọa đàm kia, cũng… đúng lúc nhớ được cậu.
Thứ cho tôi nói thẳng, tôi cho rằng cậu đi học chỉ để giết thời gian, chứ chẳng nhìn thấy chút ngạc nhiên mừng rỡ nào từ cậu cả.”
Cố Yến: “…”
Nhưng mà bởi vì giáo sư Yên đánh trống lảng như nói giỡn, lông mày đang vô thức nhíu lại vì hồi ức của Cố Yến đã thả lỏng ra, vẻ mặt có chút không biết làm sao.
Yên Tuy Chi hất cằm một cái: “Tiếp tục, mặt cậu không cảm giác, thật ra thì cực kì ngạc nhiên mừng rỡ, sau đó?”
Trong một chớp mắt như vậy, Cố Yến như muốn phản bác lại, hoặc làm gì để chặn miệng người nào đó, nhưng cuối cùng hắn vẫn nói tiếp, “Lúc ấy tôi cho rằng mình gặp được một người có tư tưởng rất hợp với mình, mà trước đó trùng hợp là tôi có chút hiểu biết về thầy, cho nên tôi rất vui.
Nhưng sau đó, khi nghĩ tới những lời kia, tôi phát hiện thật ra thầy lại vừa vặn tránh được mâu thuẫn trong đó.”
Bởi vì Yên Tuy Chi nói ra đề nghị cho những học sinh trẻ tuổi, trên thực tế vẫn không thật sự trả lời vấn đề của nữ sinh, càng không nói về ý tưởng của mình.
Yên Tuy Chi suy nghĩ một chút, nói: “Thật ra thì vấn đề kia vô cùng khó khăn, có người từ lúc ban đầu sẽ lảng tránh câu trả lời, tránh việc tự tìm phiền não, có người mấy chục năm đều luẩn quẩn trong đó mà không có câu trả lời.
Mà ở độ tuổi của các cậu, lời tôi nói sẽ dễ trở thành sự dẫn dắt nào đó.
Tôi cho ra câu trả lời, rất có thể sẽ trở thành hạn chế suy nghĩ của các cậu trong mười mấy năm sau.”
“Ừ.”
Cố Yến gật đầu một cái.
Đương nhiên hắn biết việc cân nhắc này, cho dù Yên Tuy Chi không nói hắn cũng biết.
Nhưng ở thời điểm đó hắn vẫn không nghĩ tới phương diện này, chỉ theo bản năng cảm thấy lời của Yên Tuy Chi đã chạm được đến hắn.
Cho đến khi hắn gặp phải vụ án cũ kia.
Người hiềm nghi đó là một phó viện trưởng bệnh viện đã từng rất nổi tiếng, dính phải một vụ án mạng khi chữa bệnh.
Nhắc tới tình hình lúc đó cũng hơi giống vụ án “Ông lắc đầu” bây giờ, thái độ của người hiềm nghi rất khiến người ta chán ghét, dư luận gần như nghiêng về một bên.
Nhưng ban đầu Yên Tuy Chi bào chữa cũng đã chứng minh, chứng cứ của bên truy tố quả thật có sơ hở.
Nếu như theo kinh nghiệm trực giác, bao gồm chứng cớ đã có của tất cả mọi người đều chỉ hướng, thậm chí phản ứng của người hiềm nghi cũng cho thấy hắn ta thật sự có tội, cách khiến người ta thoải mái nhất là bắt hắn ta đền tội, nhưng cố tình lại tìm được một ít thiếu sót.
Nên làm cái gì?
Ban đầu khi tiếp xúc với vụ án cũ đó, điều khiến Cố Yến thay đổi thái độ, cũng rơi vào trầm mặc, thật ra thì không đơn giản là ý niệm không hợp.
Mà là do chính mâu thuẫn và xung đột bên trong niềm tin của hắn khiến hắn có chút không biết phải làm sao.
Nhìn từ phía phẩm chất giản dị mộc mạc, quan niệm đạo đức cùng với chính nghĩa mà cha mẹ quân nhân để lại cho hắn, nếu như dựa theo cái này, hắn hy vọng người hiềm nghi đó sẽ không có một đường sống nào, chắc chắn sẽ bị ném vào tù.
Nhưng công chính trên tòa án mà ông ngoại thẩm phán đích thân dạy dỗ lại khiến hắn cực kì để ý đến chứng cứ hoàn mỹ.
Còn có việc tuyệt đố không thể vứt bỏ đề cử vô tội.
…
“Khoảng thời gian đó, thay vì nói phân tích án cũ, không bằng nói… tôi đang không ngừng giả thiết chứng minh, nếu như tôi nhận được vụ án kia, tôi có thể làm ra lựa chọn như thầy không, mà lựa chọn đó có thể thuyết phục chính tôi, sáp hợp tất cả ý niệm của tôi hay không.” Cố Yến nói.
Trên thực tế, khoảng thời gian đó hắn hao phí rất nhiều tinh lực, cuối cùng làm ra phân tích gần như đã có thể thuyết phục mình, thậm chí trong quá trình phân vụ án đó, bản thân hắn cũng đã có được biến hóa từ trước đến nay chưa từng có.
Kết quả, vào giai đoạn kết thúc, vừa vặn đụng phải tiệc rượu sinh nhật của Yên Tuy Chi.
Hắn hỏi Yên Tuy Chi vấn đề kia, thật ra thì chỉ là muốn xác nhận một lần nữa.
Nhưng Yên Tuy Chi lại nói, anh căn bản sẽ không nghĩ tới vấn đề dự tính ban đầu gì hết.
“Khi đó tôi đang vướng mắc, hoặc là nói… có chút để tâm vào chuyện vụn vặt?” Cố Yến nói, “Lúc ấy nghe câu trả lời của thầy, cảm thấy việc tốn thời gian phân tích lúc trước đúng là ngu ngốc.”
Xem đi, bạn cố gắng giải thích chứng minh lâu như vậy, thật ra thì đối phương căn bản không nghĩ tới những thứ này.
Cố tình khi đó hắn vừa nhận ra được mình ôm một ít suy nghĩ hoang đường với Yên Tuy Chi, mỗi một câu nói của anh đều cảm thấy cực kì nặng nề.
Yên Tuy Chi liên tưởng đến câu trả lời lúc trước của Cố Yến, sáng tỏ gật đầu một cái, vẻ mặt hơi động: “Cho nên tốt nghiệp một cái, cậu liền ôm vài tâm tư không chính đáng lắm, thuận thế bị tôi chọc tức mà chạy, không hề có tin tức?”
Cố Yến: “…”
“Nhưng mà…” Yên Tuy Chi lại đột nhiên cười, “Tôi rất vui.”
“Tại sao lại vui?” Cố Yến nhìn anh.
“Bởi vì cậu tuyệt đối không phải loại người vì yên tâm thoải mái, ý niệm vặn vẹo mà mù quáng hùa theo thế giới.” Yên Tuy Chi nói, “Học sinh của tôi, tôi vẫn biết điểm này mà.”
Trên thực tế, gần mười năm sau đó, Cố Yến ngày càng trưởng thành, thật ra phải cảm ơn vụ án cũ đó, nếu như không phải vì bản phân tích tự mình hành hạ mình kia, có thể hắn sẽ phải tốn rất nhiều thời gian mới có thể cho mình một đáp án.
Yên Tuy Chi nhìn Cố Yến, trong mắt mang theo nụ cười sáng ngời.
Đây là một học sinh anh rất tán thưởng, sau khi trải qua nhiều năm rèn giũa thực tế, trong lòng vẫn rất mạnh mẽ, chính trực thuần túy.
Khiến người ta thích là điều hết sức bình thường.
Nhưng giáo sư Yên là một tên miệng mắm muối, anh nghe xong những thứ này, lại không nhịn được trêu chọc Cố Yến một câu, “Bây giờ thế nào?”
Cố Yến: “Hử?”
“Bây giờ cậu vẫn còn cảm thấy ý niệm không hợp với tôi sao?” Yên Tuy Chi dù bận vẫn nhàn hỏi, “Cậu trả lời cho tốt vào.”
“…”
Cái gì gọi là trả lời cho tốt vào?
“Nếu vẫn không hợp thì sao?” Ánh mắt Cố Yến động một cái, hỏi ngược lại.
Giáo sư Yên cười híp mắt nói: “Vậy thì không ổn rồi, nói không chừng trước tiên tôi phải đi tưới chết đám hoa cỏ trong vườn nhà cậu đã, sau đó đi xem có ai muốn phát triển quan hệ thân thiết với tôi nữa không, dù sao suy nghĩ không hợp là một vấn đề lớn đấy.”
“…”
Mười năm trước, một số người chọc tức người ta nửa thật nửa giả như vậy, Cố Yến sẽ tông cửa chạy.
Nhưng bây giờ lại khác, đây là phòng làm việc của hắn, hắn không cần chạy.
Đuổi một số người ra ngoài, hắn lại không đành lòng.
Biện pháp duy nhất, chỉ có bịt miệng.
Cho nên năm phút sau, khi cô Fizz cầm danh sách thù lao ủy thác tới gõ cửa, giáo sư Yên miệng mắm muối đang bị đè lên cửa, hôn đến mức không có đường lên tiếng đáp lại.
Anh dùng ngón cái đè lên cái cằm đẹp của Cố Yến, hơi tách ra một ít, híp mắt thấp giọng nói: “Cậu nói cho tôi xem, nhỡ may lát nữa bị phát hiện ra, cậu định giải thích thế nào? Hửm? Phòng làm việc là nơi để cậu làm việc nghiêm chỉnh, nay cậu lại dùng để giở trò không tôn sư trọng đạo thế này đây.”.