Trong thời gian ba ngày này, dưới sự chú ý của mọi người, án “Ông lắc đầu” rốt cuộc lại có tiến triển mới.
Cảnh sát đồng thời phát hiện ra một ít dấu vết chứng cứ mới nhỏ xíu ở mấy kho hàng, sau khi kiểm tra đo đạc, xác định án “Ông lắc đầu” trừ kẻ tình nghi ban đầu được chú ý ra, còn có một nghi can rất quan trọng.
Có lẽ là bởi vì mức độ ý kiến công chúng trong Liên Minh quá cao, hiệu suất làm việc của cảnh sát ở vụ án này cao hơn hẳn trước đây, lấy sở cảnh sát ở hành tinh Hồng Thạch phát hiện vụ án đầu tiên làm chủ, mấy sở cảnh sát liên quan khác là phụ, thành lập một tổ liên hiệp, cùng nhau phá án.
Hiệu quả liên hiệp của cảnh sát ở các hành tinh rất nhanh chóng, ba ngày sau, cơ bản đã xác định được thân phận của nghi can.
Dĩ nhiên, tình huống tiến triển của loại vụ án này, từ trước đến giờ sở cảnh sát chủ trương phong tỏa, cho dù dân chúng chú ý, thứ được báo cáo ra cũng là một vài điều bọn họ đồng ý để lộ.
Còn tin tức cụ thể về nghi phạm, sắp xếp và tính toán sau này của sở cảnh sát, tuyệt đối không được báo ra trước, để tránh ảnh hưởng đến việc bắt nghi phạm.
Sở dĩ bên phía luật sở Nam Thập Tự có thể nghe được một ít tin tức, cũng là bởi vì luật sư Dean.
Có người nói sở cảnh sát đã bắt đầu giăng lưới;
Có người nói nghi phạm đã bị truy bắt quy án;
Có người nói nghi phạm đã chạy trốn được;
Còn có người nói thật ra chứng cứ mới thu thập được và lời khai đều chỉ hướng hai người, mà sở cảnh sát lại đang vướng mắc giữa hai người đó, khó mà xác định người nào mới là nghi phạm thật…
Hôm nay ăn cơm trưa xong trở lại phòng làm việc, phiên bản mà Yên Tuy Chi nghe được cũng đã đổi mới đến phiên bản 5.0 rồi…
“Đúng rồi, đã xác nhận được nghi phạm.” Locke thần bí dùng câu này mở đầu lần thứ 5.
Yên Tuy Chi vừa qua loa lấy lệ với cậu ta xong, đi rửa tay thì lại nghe được câu mở đầu quen thuộc này, không nhịn được cười một cái, lại qua loa lấy lệ “ừ ừ” hai tiếng, tỏ ý mình đang nghe đây, “Lần này là luật sư Dean ở phòng vệ sinh tiết lộ, hay là trong lúc vô tình nghe lỏm điện thoại?”
Locke cũng biết mình tính sai mấy lần, ngượng ngùng gãi gãi quai hàm, “Không phải, lần này không phải luật sư Dean nữa.”
Yên Tuy Chi nghe vậy thì càng không để trong lòng, Dean là luật sư biện hộ của nghi phạm số một, cũng chưa nói ra bao nhiêu tin tức, đã bị tam sao thất bản thay đổi hoàn toàn rồi.
Người khác nói có thể là thật sao?
Locke lặng lẽ nói: “Lần này là thầy tôi nói.”
Hobbs?
Yên Tuy Chi liếc cậu ta một cái, lòng nói cậu nhóc ngốc, “Không phải thầy cậu đang bị cách ly ở bệnh viện sao? Ở đâu ra tin tức?”
“Không phải kết quả đo lường của ông ấy vẫn không rõ ràng sao, bởi vì lớn tuổi nên đúng là có chút phiền toái.
Sáng nay đi làm kiểm tra xác nhận lần cuối cùng, tận mắt nhìn thấy ở chỗ kiểm tra.” Locke vừa nói, lại bổ sung một câu, “Thầy tôi có quen cảnh sát trong tổ liên hiệp phá án, nói là hôm nay vị cảnh sát kia dẫn một đám cảnh sát nghiêm túc ngồi chờ ở chỗ kiểm tra.
Thầy tôi đi đến trò chuyện mấy câu, nhưng hắn chỉ quan tâm đến tình huống thân thể thầy tôi thôi, sau đó nói hắn có công vụ trong người, không nói thêm gì khác.
Nhưng mà…”
Locke làm một vẻ mặt “cậu hiểu mà”, “Lúc này tổ liên hiệp phá án còn có thể có công vụ gì chứ, đúng không!”
Quả thật, tổ liên hiệp phá án vốn thành lập để đặc biệt nhằm vào án “Ông lắc đầu”, người đang canh chừng nhất định là nhân viên liên quan đến vụ án đó.
“Cậu nói… Nghi phạm kia có thể xuất hiện ở bệnh viện Xuân Đằng không?” Locke nói.
Yên Tuy Chi gật đầu một cái, “Có lẽ đi.”
Locke lẩm bẩm: “Chờ ở chỗ kiểm tra, là đang đợi người bệnh ở khu cách ly sao? Hay là đang đợi bác sĩ ở khu cách ly?”
Nói đến bác sĩ…
Yên Tuy Chi lại nghĩ tới tên bác sĩ mà anh nhìn thấy ở khu dân cư trong chợ đen lúc trước, sau đó anh lấy cớ ra ngoài làm việc, lại qua bên kia hai lần.
Con phố kia vẫn có cảnh sát trông coi, người ở đó cũng vẫn đang cố gắng duy trì tiết tấu sinh hoạt hàng ngày.
Nhưng hai lần đó anh đều không gặp lại tên bác sĩ mắt xanh đeo khẩu trang, bịt kín mít chỉ để lộ một đôi mắt kia nữa.
Bên trong phòng tiếp khách ở tầng một, trợ lí công việc Adams vừa gõ thư mới trên màn hình, vừa nói với Cố Yến: “…Tình hình gần như vậy đấy, lúc cảnh sát tìm đến nhà nghi can, gã trực tiếp nói muốn tìm luật sư ủy thác, hơn nữa mục tiêu rõ ràng, thư ủy thác đã được gửi tới từ một giờ trước rồi.
Tôi vốn định từ chối thay cậu, bảo đối phương mời người khác, nhưng cân nhắc đến hai điểm…”
Anh ta xoay ngược màn hình máy thông minh lại đối diện Cố Yến, đủ để hắn nhìn được nội dung trên đó: “Một mặt tôi vẫn phải hỏi ý kiến của cậu một chút, mặc dù tôi cảm thấy cái này không có gì tốt để suy xét cả.
Mặt khác vừa rồi nhận được thư điện tử từ hội ủy viên hỗ trợ pháp luật, lúc nghi phạm kia gửi thư ủy thác đến, đồng thời còn gửi một đơn xin cho hội ủy viên hỗ trợ, bây giờ hội ủy viên cũng nghiêng về việc cho cậu ra tòa.”
Adams nói xong, cực kì khó chịu hừ một tiếng.
Dĩ nhiên Cố Yến biết anh ta đang khó chịu cái gì…
Danh sách sơ thẩm luật sư hạng nhất đang ở kỳ công bố, mà giữa hai người là hắn và Hobbs dù sao vẫn phải có một người bị loại.
So sánh với Hobbs mà nói, hắn quả thật quá trẻ tuổi, xưa nay có rất ít người trẻ như vậy trở thành luật sư hạng nhất.
Nhưng nếu ủy viên giám khảo không bất đắc dĩ lắm thì sẽ không trực tiếp lấy lí do này để chèn ép người ta.
Bây giờ vụ án đang được tranh cãi này chụp lên đầu Cố Yến, nếu như hắn nhận thật, sẽ lâm vào một loại tình cảnh khó cả đôi đường.
Nếu như công chúng có ác cảm quá mạnh mẽ với nghi phạm, mà biểu hiện trên tòa của hắn lại không tệ, cho dù cuối cùng là vô tội hay giảm án, đánh giá của công chúng về hắn cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Mà nếu biểu hiện của hắn bình thường, thậm chí giải quyết qua loa lấy lệ, vậy coi như hắn đã hoàn toàn không thực hiện được chức trách của một luật sư.
Bất luận là loại nào, đều sẽ có ảnh hưởng đối với kỳ công bố luật sư hạng nhất.
Nhưng điều này đối với hội ủy viên mà nói ngược lại là tiết kiệm được phiền toái, nếu như hắn bị ảnh hưởng, hội ủy viên cũng không cần tốn sức do dự quyết định giữa Hobbs và hắn nữa, cứ thuận theo lẽ để lại một người là được.
Đây chính là nguyên nhân hội ủy viên nghiêng về việc để cho Cố Yến tiếp nhận ủy thác.
Cố Yến đang lật xem một số tài liệu vụ án mà Adams cho hắn, xem xong lại để xuống mặt bàn, bình tĩnh nói: “Có thể nhận.”
Adams: “???”
Anh ta nghẹn một hớp cà phê trong cổ họng, ho đến kinh thiên động địa, đỏ mặt lên hỏi: “Nhận cái gì mà nhận? Cậu đang ở kỳ công bố đấy, nhận loại án này làm gì? Đừng có đùa nữa được không?”
Cố Yến nhìn anh ta, “Không nói đùa.”
Adams quen hắn nhiều năm như vậy, dĩ nhiên biết hắn không nói đùa.
“Luật sư hạng nhất đó! Anh bạn! Luật sư hạng nhất đó! Cậu, cậu nói xem! Chẳng lẽ cậu đã kiêu ngạo đến mức xem thường cái này rồi?” Adams làm ầm lên.
Cố Yến: “Dĩ nhiên không phải.”
Adams lau cà phê ở khóe miệng một cái, trợn mắt nhìn hắn, “Vậy là cái gì?”
Cố Yến nói: “Nếu phản ứng đầu tiên khi nhận vụ án là có ảnh hưởng đến kỳ công bố hay không, có ảnh hưởng đến việc trở thành luật sư hạng nhất hay không, có phải là hơi ngược rồi không?”
Adams vẫn trợn mắt nhìn hắn.
“Anh xem danh sách luật sư hạng nhất đi, có mấy người sẽ do dự vì kỳ công bố không?”
Adams tức giận nói: “Chưa từng đếm, dù sao chắc chắn không ít.”
“Ít nhất luật sư hạng nhất mà tôi nhận định không phải như vậy.”
Adams bất mãn cằn nhằn: “Cậu nhận định cậu nhận định, cậu nói tên ra tôi xem nào?”
Cố Yến cầm cà phê lên, rất bình thản uống, nhìn có vẻ không muốn vướng mắc vào cái đề tài này cùng anh ta nữa.
Adams giằng co với hắn thật lâu, sau đó sụp đổ gãi đầu một cái: “Cậu đúng là chọc tôi tức chết rồi.
Trợ lí công việc không phải là người sao? Nhìn xem, mái tóc này của tôi chỉ rụng vì cậu thôi đấy.”
“Thứ cho tôi nói thẳng, từ ngày đầu tiên tôi quen anh, tóc anh đã như vậy rồi.”
Adams: “…”
Anh ta và Cố Yến hợp tác nhiều năm, cũng là bạn bè nhiều năm, dĩ nhiên biết đối phương có tính cách gì.
Cố Yến từ khi bắt đầu cũng sẽ không vì “luật sư hạng nhất” mà cố gắng thay đổi cái gì cả, đối với hắn mà nói, “luật sư hạng nhất” là tình trạng nỗ lực chứ không phải là mục đích.
Nửa giờ sau, Adams xanh mặt thỏa hiệp, lại gửi một thư điện tử cho hội ủy viên, “Được rồi, tôi xem xét tình hình lần nữa, nếu không có gì thì sẽ nhận.
Ngày mai sẽ cho cậu câu trả lời chính xác.”
Lúc Cố Yến đi ra khỏi phòng làm việc của anh ta, trên màn hình máy thông minh có tài liệu vụ án, kèm theo một bức ảnh được chụp từ bệnh viện Xuân Đằng, trong ảnh, cảnh sát trưởng dẫn đám cảnh sát viên mặc đồng phục bao vây nghi phạm ở giữa.
Trên người người kia còn mặc quần áo bệnh nhân khu cách ly, nhưng nhìn qua không yếu ớt giống người lây nhiễm bình thường, ngược lại mặt đầy ngạo mạn.
Gương mặt đó đối với Cố Yến mà nói cũng không hoàn toàn xa lạ, ít nhất đã có duyên gặp qua một lần, trên chuYên bay từ hành tinh Hách Lan đến Decama — chính là gã đàn ông tóc đen bị “dương tính” kia, họ Ji.
“Có chuyện gì mà bị Adams lôi đi lâu như vậy?”
Lúc Cố Yến trở lại phòng làm việc, Yên Tuy Chi hỏi một câu.
“Không có gì, có thể phải nhận một vụ án, cụ thể thì phải chờ đến ngày mai.” Vụ án còn chưa được xác định, Cố Yến cũng không có nói nhiều.
Nhưng Yên Tuy Chi cũng rất bén nhạy: “Vụ án gì? Có ảnh hưởng đến kỳ công bố?”
“Thầy rất để ý cái này?”
Bàn tay giao nhau đặt trên bàn của Yên Tuy Chi khẽ gõ gõ, nhướng mày nói: “Phải xem cậu hỏi về loại để ý nào.
Nếu như là tôi, kỳ công bố muốn qua thế nào thì kệ nó, không có gì đặc biệt.
Nếu như là cậu, dĩ nhiên tôi sẽ hy vọng cậu càng thuận lợi càng tốt.”
Cố Yến cầm trong tay hai cốc cà phê, một cốc là chính hắn đang uống, một cốc khác hiển nhiên là vừa pha, cho ai không cần nói cũng biết.
Hắn đi tới bên cạnh bàn làm việc của Yên Tuy Chi, đưa cốc cà phê kia tới, rũ mắt hỏi: “Tại sao?”
“Cái gì tại sao?”
“Tại sao lại hy vọng tôi càng thuận lợi càng tốt?”
Yên Tuy Chi nhướng mày, cân nhắc một chút, miệng mắm muối nói: “Đại khái là… từ sự quan tâm của phụ huynh đi.”
“…”
Luật sư Cố mặt không cảm giác thu hồi cốc cà phê kia, quay đầu rời đi.
“Ế —— đừng chạy!” Yên Tuy Chi cong mắt đưa tay bắt lấy hắn, “Chốc lát nữa cùng tôi đến một chỗ đi.”.