Giáo sư Yên đã quen ở một mình lại chủ động cần người đi cùng, hơn nữa ánh mắt cong lên kia…
Còn hữu dụng hơn bất cứ cách dụ dỗ nào.
Có thể sẽ có người cự tuyệt được, nhưng khẳng định không phải họ Cố.
Cho nên chỉ bằng một câu nói đơn giản, người nào đó không chỉ lừa cốc cà phê kia đến tay lần nữa, còn vuốt phẳng lá cây cho bạc hà tinh.
Chạng vạng tối, đường phố chợ đen náo nhiệt hơn ban ngày rất nhiều, dẫu sao giá cả phù hợp hơn những cửa hàng chung — đêm đến mới là bắt đầu một ngày thật sự.
Ngày trước đến ban đêm, đầu trâu mặt ngựa đều đi ra hết.
Nhưng mấy ngày qua bị cảnh sát nhìn chằm chằm, nơi này giả làm thành phố buôn bán bình thường đến mình cũng tin.
Mặc dù như vậy, vẫn có vài người gan lớn mượn bóng đêm che chở, nhắm vào người đi đường lui tới, nhét vào tay họ một vài quảng cáo nhỏ.
Yên Tuy Chi và Cố Yến đi trên con đường này không tới 100 mét, đã bị nhét vào tay không dưới năm tờ quảng cáo…
“Đào tạo sâu cho việc học, kỹ năng tăng lên, cuộc sống hợp lại đa nguyên hóa…” Cả đời luật sư Cố chưa từng chủ động đi qua con đường này, hắn cau mày, nhìn một tờ quảng cáo trong tay.
Yên Tuy Chi một tay đút túi, thảnh thơi giải thích: “Chắc là □□ đi.”
Cố Yến lật một trang: “…Phương pháp nhanh gọn nhất, không lo toàn bộ hành trình.”
Yên Tuy Chi: “Nhập cư trái phép?”
“…” Cố Yến đã trở nên lạnh căm căm, “Sửa chữa thiết bị.”
Yên Tuy Chi: “Thay đổi bao bì vận chuyển thiết bị không rõ nguồn gốc?”
Cố Yến: “…Tối đa hóa quyền riêng tư, bảo đảm sức khỏe và an toàn cuộc sống.”
“Đăng kí điều tra trái phép.”
“…”
Cố đại luật sư mặt không cảm giác cười lạnh một tiếng, bắt đầu phóng hơi lạnh ra ngoài.
Cứ đông lạnh như vậy, lại khiến không còn ai dám đến gần nữa.
Dù sao có thể lăn lộn trên con đường này, đều là người có ánh mắt rất biết quan sát.
“Mấy lần trước còn không phải như vậy.” Yên Tuy Chi chậc một tiếng, gom hết đống quảng cáo của hai người lại, nhìn lướt qua.
Bao gồm những thứ mà Cố Yến hỏi, hoa hòe hoa sói, cái gì cũng thổi phồng lên được, thậm chí còn có quảng cáo nói đã lấy được loại thuốc đặc biệt, có thể chữa khỏi lây nhiễm.
“Vừa rồi mấy người phát quảng cáo đó có nhắc tới thẩm mỹ không?” Yên Tuy Chi vừa nhìn vừa hỏi một câu, còn thuận tiện bắt chước đám quảng cáo nhỏ này để suy nghĩ.
Sửa đổi gen, từ trình độ nào đó mà nói cũng có thể coi là thẩm mỹ.
“…” Cố Yến nói, “Không có, dẫu sao nơi này có không ít cảnh sát chìm.”
Hắn suy nghĩ một chút, lại nhắc nhở: “Có thể giữ lại hai tờ liên quan đến lây nhiễm.”
Yên Tuy Chi cười một tiếng: “Nghĩ giống tôi đó.”
Hai tờ quảng cáo đều nhắc tới thuốc, nhưng tên thuốc lại không giống nhau, một cái nói có thể phòng ngừa, một cái là có thể nhanh chóng chữa lây nhiễm giai đoạn đầu.
“Hai ngày không thấy hiệu quả, hoàn lại toàn bộ tiền…” Anh xì một tiếng, “Nói cứ như thật vậy.”
Mặc dù loại quảng cáo này có tám chín phần mười là nói chuyện vớ vẩn, nhưng không thể loại bỏ trong mười câu sẽ có tin tức hữu dụng.
Ví dụ như hai loại thuốc này, nhìn qua không có liên quan đến nhau, nhưng trong quảng cáo đều nhắc tới một chỗ, nơi sản xuất——
Khu 5 hành tinh Hách Lan.
Đây có lẽ là sự ăn ý giữa đám quảng cáo, xác minh lẫn nhau để gia tăng mức độ đáng tin.
Có lẽ sẽ có vài điểm khác biệt.
Mà nguyên nhân gây ra việc lây nhiễm này cũng là do cơ sở nhỏ sửa gen gây ra.
“Khu 5 hành tinh Hách Lan…” Cố Yến cũng chú ý tới điểm giống nhau này, “Sau 8 tuổi là tôi không còn ở hành tinh Hách Lan nữa rồi, hiểu biết cũng có hạn, khu 5 có nhà máy thuốc sao?”
“Thời gian tôi ở đó cũng không lâu, đã dọn tới Decama từ rất sớm.” Yên Tuy Chi giống như đang tán gẫu cùng hắn, “Nhưng vừa vặn tôi cũng có chút hiểu biết về khu 5, khi còn bé nghe…”
Anh vừa nói hơi dừng lại một chút, giống như là theo bản năng muốn tránh nhắc tới chuyện riêng.
Nhưng anh lại thoáng qua ý thức được người đang nghe anh nói chuyện là ai, bật cười một tiếng rồi tiếp tục nói: “Nghe cha mẹ tôi nhắc tới mấy câu, nói bên kia đã từng có một hai con đường thuốc men, nhưng đã sớm bị cắt rồi.”
Trong Liên Minh có một vài nơi có quặng chứa thành phần của vài loại thuốc quý giá, hành tinh Hách Lan trùng hợp là hành tinh có nhiều quặng thuốc nhất.
Nhưng quặng thuốc cũng chia cấp bậc, Liên Minh có cơ cấu đánh giá chuyên nghiệp, tài nguyên bị cắt có tám chín phần mười là vì không đủ cấp bậc, không có sức cạnh tranh gì.
“Sau đó cha mẹ không còn ở đây, tôi cũng không quan tâm đến mấy thứ này nữa.
Bây giờ khu 5 bên kia như thế nào cũng tôi cũng không rõ lắm, về xem có tin tức gì liên quan không.”
Yên Tuy Chi nói xong, vừa nhấc mắt, chỉ thấy Cố Yến đang nhìn mình, có lẽ là bởi vì hiếm khi thấy anh nhắc tới cha mẹ.
Nhưng Cố Yến cũng không trò chuyện tiếp về đề tài này, cũng không hỏi nhiều, chẳng qua là nghiêm túc nghe xong, gật đầu một cái, “Được.”
“Cho nên thầy bảo tôi cùng đi đến đây, là để lấy những tờ quảng cáo này?” Cố Yến không mặn không nhạt hỏi.
Yên Tuy Chi dĩ nhiên nghe được thật ra là hắn đang giúp đỡ nói sang chuyện khác.
Vẻ mặt hắn tuy vẫn giống như thường ngày, lạnh nhạt, nhưng lại ôn nhu tỉ mỉ hơn bất kì ai.
“Cố Yến.”
“Ừ.”
Thật ra thì tôi cũng không ngại nói mấy chuyện đó với cậu, bao gồm cha mẹ, bao gồm cuộc sống cá nhân, cùng với rất nhiều chuyện cũ thú vị hoặc nhàm chán. Yên Tuy Chi nghĩ trong lòng.
Nhưng khi suy nghĩ này mới xuất hiện, thật ra chính anh cũng rất kinh ngạc, anh cho rằng thói quen với người ngoài của mình cần một khoảng thời gian hòa hoãn, mới có thể từ từ đưa Cố Yến từ trong đó ra trở thành ngoại lệ.
Không ngờ là không cần.
Nhưng nếu đã chuyển đề tài, lại chủ động nhắc tới thì có chút quá mức, dù sao sau này sẽ có thời gian trò chuyện.
Yên Tuy Chi suy nghĩ một chút, không phụ lòng hành động lặng lẽ cẩn thận của Cố Yến, cười nói: “Dỗ cậu đến đây, dĩ nhiên không phải đến xem quảng cáo.”
Cái gì gọi là dỗ?
Cố Yến lành lạnh liếc anh một cái.
“Tôi đã đến chỗ này hai lần rồi, chú ý tới một cửa hàng, nhưng không thích hợp đi một mình lắm.” Yên Tuy Chi nói.
“Cửa hàng gì?”
Yên Tuy Chi hất cằm: “Người vừa nhét cho tôi hai tờ quảng cáo kia, giờ đã không còn lại mấy cái, cậu có chú ý tới không?”
Cố Yến quét một vòng.
Thật đúng là như vậy, đám giấy quảng cáo mà mấy người đó cầm trong tay vốn cũng không coi là nhiều, cười đùa cợt nhả phát trên đường một lát, sau đó lại lười biếng giải tán.
Nhưng bọn họ cũng không phải trở lại cửa hàng của mình, mà phần lớn người trong đó cà lơ phất phơ đi đến một chỗ.
Đó là một quán bar không tính là bắt mắt lắm.
Một cánh cửa hẹp chen chúc trong rất nhiều cửa hàng xung quanh, qua loa lấy lệ treo hai cái đèn trang trí lên xung quanh, xanh xanh đỏ đỏ, dung hợp với phong cách của cả con phố, không nhìn ra chút bắt mắt nào.
Ngay cả bảng hiệu quán bar cũng xám xịt, loáng loáng thấy mấy chữ không rõ.
“Quán bar Over?” Cố Yến đảo sơ qua.
“…”
Ai lại đặt tên như vậy chứ?
Yên Tuy Chi không nhịn được, quay đầu cười một chút, lại nghiêm mặt nói: “Không sao, ngày đầu tiên tôi cũng không đọc được, sau đó đến gần mới thấy ở phía trước còn có một chữ L.”
Lover.
Ừm………
“Ban đầu tôi cho rằng đây là nơi chuyên dành cho các cặp đôi.” Yên Tuy Chi nói, “Mà trên con đường này có không ít quán bar, cho nên cũng không để ý đến nó, cho đến hôm đó tôi phát hiện ra đám chủ quán ở chỗ này cực kì thích đến đây.”
Đám cửa hàng trong chợ đen tiếp giáp lẫn nhau không phải mới một năm hai năm, phần lớn chủ quán hẳn đều biết nhau, hơn nữa có rất nhiều cách liên lạc tin tức.
Nhưng có rất nhiều chuyện không thể nói ra ở bên ngoài, hơn nữa ở nơi hỗn tạp này thường sẽ có một hai nơi để trao đổi tin tức và tập kết hàng.
“Một đám người bản tính càn rỡ, bị cảnh sát để ý lâu sẽ có phản ứng gì?” Yên Tuy Chi nói.
Cố Yến sáng tỏ: “Chán ghét, bất mãn.”
Bọn họ đã sớm đi nhiều đường đêm, trở thành người cắn cũng không cắn nổi, có thể cắm rễ ở chỗ này, đều đã phải trải quan đủ loại trạng thái gió thổi cỏ lay liền kinh hoàng thất thố, nôn nóng không ngừng.
Nếu như là hoảng sợ và lo lắng, lúc cảnh sát tới, đám chủ quán trên con đường này đã sớm chạy lâu rồi.
Ngược lại, đa số những người này đều không chạy, còn tạo nên một loại cảnh tượng lương dân náo nhiệt, cảnh sát sẽ tin sao?
Quỷ cũng biết là giả.
Bọn họ trông cậy vào cảnh sát sẽ tin sao?
Cũng không phải là kẻ ngu.
Thật ra thì bọn họ ôm một suy nghĩ thế này: “Các người lại không thể sớm điều tra xong để đi sớm sao? Cứ nhất quyết phải tìm được gốc rễ của ông đây, hại ông đây không thể làm ăn, có phiền hay không?”
Dưới tình huống chán ghét và bất mãn, con người luôn muốn phát tiết, sẽ không muốn nơm nớp lo sợ bực bội một mình.
Quán bar Lover đó chính là như vậy, tại sao đám chủ quán đều rất thích đến đó? Bởi vì vừa có thể mượn rượu phát tiết, lại có thể ngụy trang lấy được một vài tin tức.
Loại thời điểm này đề tài nào dễ được nói đến nhất? Rất hiển nhiên, liên quan đến việc cơ sở nhỏ sửa đổi gen, dù sao đây là đầu sỏ hại bọn họ bị liên lụy, sao có thể không oán mấy câu?
Nếu như có thể trà trộn vào trong đó, ít nhiều cũng có thể nghe được tin tức.
“Không dễ chui vào chỗ đó đâu.” Cố Yến liếc mắt nhìn cánh cửa một cái.
Yên Tuy Chi gật đầu: “Đó là tất nhiên, cảnh sát cũng không ngu, chắc chắn đã từng vào rồi.”
Một biện pháp đề phòng cảnh sát chui vào chính là gia tăng độ khó ngụy trang.
Ngụy trang thành một người độc lập không khó, khó khăn chính là ngụy trang thành người có quan hệ với những người khác, càng có quan hệ nhiều càng dễ để lộ sơ hở.
Thật ra độ khó ngụy trang thành người yêu trong đó rất cao.
Cho dù là người yêu thật mới xuất hiện một ít tình cảm, cũng rất dễ dàng khiến người ta nhìn ra không đúng, huống chi là giả làm người yêu.
Yên Tuy Chi và Cố Yến tỉnh bơ nhìn một lát, trừ đám chủ quán quen thuộc lẫn nhau, khách thuê hoặc người đi đường trong chợ đen đúng là đều đi thành đôi.
Không trách nói đi một mình không thích hợp…
“Cho nên bây giờ đi vào?” Cố Yến luôn rất dứt khoát, nhấc chân đi về phía bên kia.
“Chờ một chút.” Yên Tuy Chi nói.
“Làm sao?”
“Cậu nhìn bầu không khí trong quán bar kia đi, có cảm giác mình quá… áo mũ chỉnh tề không?” Yên Tuy Chi cười như không cười nhìn hắn.
Cố Yến quan sát mình một phen: “…”
Hắn im lặng mấy giây, sau đó bình tĩnh nới lỏng cà vạt trên cổ áo, lại cởi áo choàng dài xuống vắt lên trên cánh tay, vừa cởi nút cúc tay áo, vừa nhấc mắt nhìn sang hướng Yên Tuy Chi: “Như vậy được chưa?”
Yên Tuy Chi thưởng thức chốc lát, nói: “Còn thiếu chút nữa.”
Anh vừa nói, đưa tay cào tóc Cố Yến hai cái, “Như vậy thì tốt hơn.”.