Chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đều đủ.
Cửa quán bar này nhỏ hẹp như bị dồn đống lại, u ám bẩn thỉu, nhưng vẫn có đủ nhân viên đón khách đến chỗ để xe vân vân.
Lúc Yên Tuy Chi và Cố Yến vào cửa, người phục vụ phụ trách đón khách… Không đúng, phục vụ đô con, vừa gật đầu vừa nhìn chằm chằm bọn họ mấy cái, bắp thịt trên cánh tay khoanh trước ngực phồng lên quá độ, gần như muốn lòi luôn ra khỏi áo đồng phục.
Đây là côn đồ giả trang hả?
Gã nặn ra một nụ cười như thần kinh co giật, lớn tiếng nói: “Hoan nghênh đến chơi! Bích hay Cơ?”
Bích? Cơ?
Làm loại ám hiệu rõ nét thế này, chắc rất sợ người khác không biết mấy người có quỷ.
Yên Tuy Chi thầm nói trong lòng như vậy, nhưng trên mặt lại rất tự nhiên, anh cười nói: “Cái gì? Tôi không hiểu lắm.”
Vừa nói anh vừa lui về phía sau một bước, ngẩng đầu nhìn tên quán bar lần nữa: “Chúng tôi chỉ đi ngang qua, thấy tên liền tiến vào, làm sao, mọi người đang chơi trò gì sao?”
Giọng anh hơi cất cao, có vẻ như có chút hứng thú, nhưng lại không tò mò quá phận.
Lúc này, Cố Yến đúng lúc nhíu mày một cái, biểu hiện ra một sự bài xích nhỏ với cái quán bar này.
Hắn kéo nhẹ Yên Tuy Chi, nói: “Đổi một chỗ khác?”
Giọng hắn không cao, nhưng đủ để cho gã phục vụ nghe được.
Lại bởi vì động tác nhỏ của hắn, gã phục vụ dời ánh mắt xuống, thấy được tay hắn…
Lúc hắn kéo Yên Tuy Chi cũng không dùng năm ngón tay giao nhau, mà chỉ dùng hai ba ngón tay kéo một chút, buông lỏng lại tự nhiên, còn nhiều hơn một phần thân mật.
Lúc này tên phục vụ to con đã bị kỹ thuật diễn của hai người thuyết phục, bỏ đi hoài nghi, toét miệng thể hiện sự thân thiện: “Đúng vậy, chúng tôi đang tổ chức hoạt động.
Chọn một trong hai loại Bích hoặc Cơ, lát nữa sẽ được tặng một món quà tương ứng.”
“…”
Hai vị luật sư lặng lẽ nghe gã bịa.
Loại quán bar này kiểm tra nghiêm khắc, nhưng sẽ không hoàn toàn từ chối người đi đường, thậm chí là hoan nghênh.
Bởi vì lúc bị cảnh sát để ý, bọn họ cần khách khứa như người quan đường để ngụy trang.
“Quà gì?” Yên Tuy Chi hỏi.
Gã phục vụ không bịa được, chớp mắt cố làm vẻ thần bí: “Bây giờ dĩ nhiên không thể nói cho hai người.”
Yên Tuy Chi nhíu mày với Cố Yến, nói: “Anh chọn? Từ trước đến nay em không may mắn lắm.”
Cố Yến vẫn là dáng vẻ chẳng mấy hứng thú, nhàn nhạt nói: “Tùy ý, chọn cái nào em thích.”
Thái độ của hắn càng lạnh nhạt, sự nghi ngờ của gã phục vụ càng nhỏ, lúc này phụ họa nói: “Không sai, chọn một cái mình thích là được.”
“Vậy sao? Vậy tôi thích Rô.”
Gã phục vụ: “…”
Ánh mắt của gã lộ ra nghi ngờ trong nháy mắt, nhưng rất nhanh đã nghiêm mặt lại, vẫn thực hiện chức trách của gã: “Ặc… Chúng tôi chỉ có hai mục chọn là Bích hoặc Cơ.”
Yên Tuy Chi gật đầu một cái, cười: “Thật sự không có Rô sao?”
Ánh mắt Cố Yến nhìn anh mang theo một chút bất đắc dĩ.
Nếu đổi thành người khác, có thể sẽ cảm thấy vị khách này đang nói giỡn.
Nhưng biểu tình của Yên Tuy Chi vô cùng thản nhiên, nụ cười lại rất ôn hòa, khiến người ta không thể tức giận nổi.
Mà phản ứng của gã phục vụ cũng có chút kỳ quái, hình như gã càng do dự, thậm chí còn có một chút… cung kính mà vừa rồi không có?
Ánh mắt của gã qua lại giữa Yên Tuy Chi và Cố Yến mấy lần, cuối cùng như hạ quyết tâm nói: “Được rồi, được rồi tôi đã biết… Tiếp đón vào khu E!”
Lúc đi theo phục vụ dẫn đường, Yên Tuy Chi tỉnh bơ thả chậm bước chân.
Ở sau lưng hắn, gã phục vụ đứng ở cạnh cửa thẫn thờ đứng sừng sững, gõ tai nghe một cái, giọng không hề gợn sóng than thở: “Vừa rồi có một đôi đến, tí nữa tao còn tưởng là… May quá, có vẻ là người yêu thật.”
Gã nói xong lại ai oán nói: “Nhắc tới, ông chủ đâu? Tao ở cửa bị bọn yêu nhau làm mù mắt ba ngày rồi, có thể để tao vào làm bảo kê không?”
Không biết đối diện đáp một câu gì.
Gã phục vụ nói: “Tép.”
Gã lại gõ tai nghe lần nữa, đó là động tác cắt đứt truyền tin.
Ngay sau đó ngẩng đầu nói với khách mới vào: “Hoan nghênh đến chơi! Bích hay Cơ?”
Khách: “…Cơ.”
Gã phục vụ hô: “Tiếp đón vào khu A!”
Yên Tuy Chi nhướng mày, đi theo người dẫn đường vào bên trong phòng.
Hai người ngồi xuống ở một góc trong khu E.
Ánh đèn trong quán bar mờ tối, tên ca sĩ cũng chẳng biết bị đau chỗ nào, rầm rì hát lên giai điệu ú ớ.
Ghế dài ở đây được thiết kế không phụ lòng bảng hiệu quán bar, vòng một độ cong đủ để vây người ngồi trong lại, tư thế cởi mở thân mật.
Sau khi Yên Tuy Chi vào cửa đã quét sơ qua, phát hiện quán bar này tổng cộng chia làm năm khu vực, A-E, giữa hai khu được ngăn cách bằng tường chắn.
Vị trí của hai người bọn họ ở sát bức tường, cũng coi như chỗ giáp giới khu C và khu E.
Từ góc độ bọn họ ngồi, có thể thấy tất cả trong khu E và một phần ghế ngồi trong khu C.
Cố Yến vừa vào trong quán bar, đã cảm giác mình bị người nào đó lừa ——
Rõ ràng còn có khách ăn mặc đứng đắn hơn bọn họ.
“Cái ghế thứ ba ở khu C, người kia còn chẳng tháo khẩu trang nữa kìa.” Cố Yến vừa nói, không mặn không nhạt liếc Yên Tuy Chi một cái.
Hợp lý nghi ngờ vừa rồi người nào đó làm loạn tóc hắn, chẳng qua đơn giản là ngứa tay.
Lúc Yên Tuy Chi ngẩng đầu nhìn sang, vị khách kia đúng dịp né người nói chuyện với người bên cạnh, không nhìn thấy hình dáng.
“Dáng dấp quá vượt trội, lối ăn mặc phải theo phong trào một chút.” Yên Tuy Chi thu hồi tầm mắt, cười cười nháy mắt với Cố Yến: “Đừng học một hai loại kia, dễ đưa tới sự chú ý.”
“…”
Nói xằng nói bậy.
Muốn nhìn rõ mặt người trong loại ánh đèn quán bar này còn khó, ai quan tâm lớn lên đẹp trai hay không đâu?
Người phục vụ nhiệt tình đưa menu rượu lên, “Có thể gọi để chúng tôi đưa tới, quầy rượu không nhận gọi rượu trực tiếp.”
Yên Tuy Chi tùy ý gọi mấy loại, người phục vụ liền rời đi hỏi mấy vị khách khác vừa ngồi vào.
Nhìn qua có vẻ chia đến khu nào là do phục vụ sắp xếp ngẫu nhiên, nhưng mức độ khách mỗi khu lại chênh lệch rất lớn ——
Có rất nhiều người ngồi ở khu E, khu A huyên náo nhất, luôn luôn có giọng oang oang xen lẫn một vài câu mắng chửi, sau đó là khu B.
Hai khu CD rất ít người, khắp nơi đều là chỗ ngồi trống.
Chỉ như vậy, mấy vị khách vào cửa trước sau Yên Tuy Chi đều được dẫn đi khu A.
“Đáp là Cơ đều đến khu A à?” Yên Tuy Chi vừa nói, lại quét mắt mình xung quanh, “Khu E cũng toàn người qua đường.”
Có vài đôi tình nhân vừa vào đã hôn hít không ngừng, một đôi gần bọn họ còn rất lớn tiếng, muốn làm lơ cũng không được, nhìn một cái chính là người qua đường chính cống.
Như vậy Bích thì sao?
Ba khu còn lại được chia thế nào?
Nếu quả thật là chia theo “Bích, Cơ, người đi đường”, tại sao còn muốn chia thành năm khu, ba khu là đủ rồi.
Cố Yến tỉnh bơ hất cằm sang mấy vị trí ở khu C.
Trong đó có một người đứng dậy đi lấy rượu, gật đầu trò chuyện đôi câu với một người ở vị trí khác, sau đó lúc hắn ta đi ngang qua một vị trí, lại vỗ vai của hai người bên trong như đùa giỡn.
Hẳn là quen biết.
“Chẳng lẽ đáp án lạc đề kia của tôi có tác dụng?” Yên Tuy Chi suy đoán.
Gã phục vụ hỏi Bích hay Cơ, anh lại nói thích Rô hơn.
Cố Yến hỏi: “Tại sao là Rô?”
Đáp án này của Yên Tuy Chi nghe qua giống như đang trêu chọc gã phục vụ, nhưng lúc đó ngón tay của Yên Tuy Chi vô ý thức nhếch lên một chút, động tác nhỏ này chỉ có Cố Yến mới có thể cảm giác được.
Loại phản ứng này giống như là nhớ tới cái gì đó nên mới nói như vậy.
“Lúc ở hành tinh Thiên Cầm, Trần Chương nói cho tôi, khi hắn đến chợ đen điều chỉnh gen có nói một câu.” Yên Tuy Chi nói, “Hắn nói ‘Là Mr.
Cube giới thiệu tôi tới’, thật ra thì lúc ấy tôi không nghe rõ lắm.
Vừa rồi lúc gã phục vụ hỏi vấn đề kia, đột nhiên tôi lại nghĩ đến…”
“Nếu như đó không phải là Cube(*), mà là chỉ con Rô(**) trong bài Poker thì sao?”
(*), (**) Thực tế trong bản raw cả 2 cái đều là 方片, ý là khối vuông.
Có 1 trò chơi dạng xếp hình tên là Mr.Cube nên tôi dịch luôn tên người là Cube (mong góp ý chỗ này), còn con Rô trong bài mình hay chơi nó cũng là dạng hình thoi (vuông).
Nếu như trừ Cơ và Bích ra, còn có hai câu trả lời ẩn giấu – Rô và Tép, như vậy có thể hiểu được tại sao có năm khu, bốn loại chất của bài Poker và khu của người đi đường.
Mà phản ứng của gã phục vụ khi nghe được câu trả của Yên Tuy Chi cũng có thể giải thích được.
Không lâu sau, một bartender trẻ tuổi đẹp trai, buộc tóc đuôi sam xóc máy lắc cocktail mấy cái, cười hì hì rót rượu đã pha chế vào ly đã chuẩn bị xong.
Ở trước mặt gã đã có hai hàng rượu pha chế sẵn.
Gã đập máy lắc cocktail xuống bên cạnh, đặt hàng ly rợu vào trong hai cái khay, mỗi tay bưng một cái, nhẹ nhàng đi đến khu E.
“Vừa rồi lúc chọn ở cửa, món quà của các vị đã tới rồi.”
Có hai đôi tình nhân khá trẻ tuổi cổ vũ huýt sáo.
“Cảm ơn, vậy bắt đầu từ mọi người trước vậy.” Bartender nháy mắt một cái, đi tới hỏi một đôi trong đó, “Hai người chọn Cơ hay Bích?”
“Bích.”
“Ok——” Bartender đưa cái khay bên trái ra, mỗi ly rượu phía trên đều là màu đen, “Một ly tinh vân, thử bỏ một cục đá vào xem nào.”
Đôi tình nhân kia cầm một ly làm theo.
Lúc thả đá vào tạo ra một ít bọt khí mịn, giống như sương mù, lúc tiếp xúc với chất rượu màu đen trong ly thì đổi màu trong nháy mắt, hiện ra màu xanh lam, xung quanh hơi tím.
Đúng là rất giống tinh vân(*) trong vũ trụ.
(*) Tinh vân: hỗn hợp của bụi trong vũ trụ.
Hai thanh niên kia phối hợp phát ra một tiếng thán phục.
Bartender rất hài lòng, lại chuyển hướng sang một đôi khác.
“Cũng là Bích? Được rồi.” Gã đưa cái khay ra lần nữa.
Đưa ra ba ly tinh vân, trong đó còn có đôi tình nhân nói mình không chọn, bartender cười nói: “Vậy tặng hai ngươi mỗi người một nụ hôn đi.”
Nói xong gã đưa khay cho người phục vụ đi ngang qua, lại thật sự kéo tay hai vị khách kia, thơm mỗi người một cái.
Khách không phản ứng kịp, dở khóc dở cười.
Không lâu sau, gã đã chuyển đến trước mặt Yên Tuy Chi và Cố Yến.
“Hai người chọn gì thế?” Gã nói: “Cơ hay Bích? Cũng nên có Cơ đi chứ…”
Yên Tuy Chi đặc biệt thản nhiên nói: “Rô, có quà không?”
“Rô?”
Quả nhiên bartender sửng sốt một chút, theo bản năng liếc sang bên khu C một cái, rồi lại thu về rất nhanh.
Hai người hiểu rõ.
Rất nhanh bartender đã ý thức được Yên Tuy Chi nói đùa, cười ha ha hai tiếng, “Vậy làm sao bây giờ, tôi không chuẩn bị rượu cho Rô rồi, vậy tặng cậu một nụ hôn nóng bỏng nhé!”
“…”
Luật sư Cố tựa lưng vào ghế ngồi đột nhiên tôn quý mở miệng, cực kì lãnh đạm: “Cơ, cảm ơn.”
Yên Tuy Chi cười lên, đưa tay trực tiếp lấy một ly rượu trong cái khay chưa ai động đến kia, lễ phép làm động tác tay “mời”.
Tỏ ý vị bartender này đi nhanh lên.
Bartender xoay người đi theo bản năng, đi chưa được hai bước lại như nhớ ra cái gì, quay đầu nói: “A đúng rồi, cái ly kia là tâm đất, cậu dùng —— “
Còn chưa nói hết, Yên Tuy Chi đã cầm cái nến thơm trên bàn lên, dùng lửa hơ qua vách cái ly một chút.
Tầng dưới ly rượu kia vốn trong suốt, bên trên màu đỏ.
Bị lửa hơ nóng, tầng màu đỏ kia đột nhiên chìm xuống.
“… dùng nến hơ một chút.” Bartender chậm nửa nhịp, lầu bầu nói xong, thở dài đau lòng rời đi.
Yên Tuy Chi để cái ly đến trước mặt Cố Yến, “Uống rượu cậu chọn đi.”
Sau đó anh mở danh bạ ra ngay trước mặt Cố Yến, đổi thành “Cố Yến đổ giấm”.
“… …”
Chắc là anh cảm thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của luật sư Cố rất thú vị.
Đặc biệt không phải gì đó.
Cố Yến không mở miệng, mặt rất bình tĩnh cầm cái ly kia lên uống cạn, nhấc mắt nặng nề nhìn Yên Tuy Chi một cái, “Tôi cảm thấy cần phải nhắc nhở thầy một câu, trí nhớ tôi rất tốt.”
“Uy hiếp?” Yên Tuy Chi nhướng mày.
“Không phải.” Cố Yến nhàn nhạt nói: “Báo cho biết.”
Hắn vừa nói vừa đặt cái ly rỗng lên bàn, lại nói: “Có phải tối nay không đạt được mục đích đến đây không?”
Yên Tuy Chi “ừ” một tiếng, có chút tiếc nuối, “Xem ra là như vậy.”
Bọn họ vốn định tìm một vài tin hữu dụng từ những cuộc nói chuyện và than phiền của đám chủ quán kia, nhưng chia khu ra thế này, hiển nhiên bọn họ không nghe được cái gì.
Cố Yến đứng lên nói: “Vậy đi thôi.”
Lúc nói chuyện, có hai người đi ra từ khu C, một người trong đó đội mũ và đeo khẩu trang, chính là người mà trước đó Yên Tuy Chi không thấy rõ.
Có vẻ như bọn họ phải đi qua khu E để ra ngoài, ánh đèn le lắt lướt qua mặt người kia một cái.
Yên Tuy Chi thấy được một đôi mắt xanh.
Là tên bác sĩ kia!
Ngay sau đó ánh đèn lướt qua người Yên Tuy Chi và Cố Yến, đôi mắt xanh kia nhìn lại.
Lần trước ở trong hành lang, Yên Tuy Chi đeo khẩu trang, nhưng lại để lộ mắt.
Không biết dưới ánh sáng mờ tối, đối phương có thấy rõ mặt anh không, có ấn tượng với mắt anh không.
Nếu như không khéo để lại ấn tượng, vậy lần này đụng phải cũng thật là không khéo.
Người có chút cảnh giác nhất định sẽ nghi ngờ.
Rõ ràng lúc đôi mắt xanh kia nhìn sang bên này thì hơi sửng sốt.
“…”
Yên Tuy Chi thầm nói mình đúng là xui xẻo, ánh mắt này rõ ràng cho thấy có nhận ra..