Luật Sư Hạng Nhất


Chủ nhà mãi mà không lên tiếng, đoán chừng là bị sét đánh.
Yên Tuy Chi đợi một hồi, đến lúc âm thanh máy bận bất ngờ xảy ra — vạn năm độc thân không nói hai lời cắt đứt truyền tin, xem ra bị kích thích không nhỏ.
Giáo sư Yên nhướng mày, nhìn giao diện truyền tin kết thúc, có chút dở khóc dở cười.
Tiếng bước chân loẹt xoẹt vang lên trên thảm, một cái bóng phủ xuống.
Yên Tuy Chi ngồi ở mép giường, không nhanh không chậm gửi tin cho chủ nhà, trong miệng lại nói: “Cậu làm chủ nhà của tôi tức giận chạy mất rồi.”
“…”
Cái gì gọi là kẻ ác cáo trạng trước, chính là đây.
Gửi xong tin nhắn khách khí, Yên Tuy Chi dù bận vẫn nhàn ngẩng đầu lên.

Cố Yến đứng ở trước mặt anh, khom người đặt cốc nước lên trên tủ đầu giường, lại hai tay đút túi đứng thẳng người lần nữa, nhìn từ trên cao xuống hỏi: “Cái gì gọi là có thể?”
“Cậu nghe lâu thế mà chỉ nghe được hai chữ này?” Yên Tuy Chi vừa nói, lại đá đá dép của Cố Yến, “Đừng có mà đứng cao như vậy, chiếm tiện nghi ai thế?”
Lời này cũng rất không có đạo lý, dẫu sao luật sư Cố vốn dĩ đã cao như vậy rồi, trừ khi cưa chân đi, nếu không sẽ không lùn xuống được.
Nhưng vào lúc này Cố Yến lại cực kì nghe lời, chắc là tác dụng của câu “bạn trai” vừa nãy.

Hắn liếc xuống chân một cái, không hề nhường ra, vừa mặc kệ Yên Tuy Chi đá hai cái như đùa giỡn, vừa thuận thế cúi người xuống, hôn một cái lên khóe miệng Yên Tuy Chi, không buông tha hỏi: “Tại sao lại là có thể?”
“Bởi vì cách gọi bạn trai này có chút…” Yên Tuy Chi dừng lại, đắn đo chọn một từ, “Kỳ quái.”
Cố Yến từ đầu đến cuối vẫn đút túi quần, khom người, đôi môi cách rất gần, nghe xong lại hôn một cái, thấp giọng nói: “Kỳ quái chỗ nào?”
Hắn cứ hỏi một câu lại hôn một cái, hôn một cái rồi lại dùng chất giọng lãnh đạm trước sau như một hỏi một câu.
Yên Tuy Chi bị làm cho nhột, lại có chút buồn cười.

Ngược lại anh không hề bài xích cách gọi “bạn trai” này, chẳng qua là chưa từng nghĩ sẽ có một này nó có tác dụng trên người mình, rất mới lạ, cũng rất thú vị.
“Lý do.” Ánh mắt Cố Yến rơi xuống từ trong đôi mắt khép hờ.
Yên Tuy Chi híp mắt một cái, không thể không thừa nhận, Cố Yến như vậy quả thật rất động lòng người, hoàn toàn không thể chống đỡ được.
Nhưng trong lòng xúc động thì cứ xúc động, ngoài miệng vẫn không nhịn được muốn chọc Cố Yến một câu, anh nói: “Chính là chợt nhớ tới một ít chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Ly rượu tâm đất trong quán bar tối nay, rất nhiều năm trước tôi đã được thưởng thức rồi, chắc là tầm mười một mười hai tuổi đi.” Yên Tuy Chi nói, “Khi đó quản gia pha rượu, tôi chán đến chết mới lừa ông cho tôi một ly…”

Anh vừa nói chuyện vừa chuyển ngữ điệu một cái, tựa như nghiền ngẫm hỏi Cố Yến: “Có phải lúc đó cậu mới sinh ra không?”
Cố Yến: “…”
Mặt hắn không cảm giác, nhìn như có chút nhức đầu, chắc là nghi ngờ tại sao mình lại phải thích tên một vô liêm sỉ không thích nói tiếng người như vậy.
Yên Tuy Chi nói xong, lại vội vàng vuốt lá bạc hà tinh hai cái để trấn an, “Còn tưởng rằng cậu lại bị tôi chọc tức chạy mất chứ.”
Cố Yến nhìn anh, “ừ” một tiếng thật thấp thật trầm, “Tôi cũng cho rằng như vậy… nhưng chân lại không muốn động.”
“Vậy thì đừng động, đây là phòng của cậu mà.”
Cố Yến lại nói: “Đây là phòng của thầy rồi.”
Yên Tuy Chi sửng sốt một chút.
“Thầy có quyền yêu cầu bất kỳ một người nào đi ra khỏi chỗ này.” Cố Yến nói, “Bao gồm tôi.”
Hắn hy vọng Yên Tuy Chi có thể thử coi chỗ này của hắn như một nơi thuộc về, không bị hạn chế, không bị quấy rầy, lúc muốn ở một mình có thể có lý chẳng sợ mà chặn bất kì ai ngoài cửa, cũng không cần e ngại bất kì nguyên nhân gì mà trăn trở khắp nơi để phải dọn đi.
Giọng của Cố Yến trầm như nước, rõ ràng nói rất bình tĩnh, lại khiến trong lòng Yên Tuy Chi đột nhiên mềm nhũn.
Anh bỗng nhiên không biết nên nói cái gì.
Bình thường anh hay nói mấy lời đùa giỡn, giống như gặp phải chuyện gì anh cũng có thể đối phó được rất tự nhiên, nhưng khi đến một thời điểm nào đó, anh lại thấy miệng mình vụng về, không tìm được câu từ thích hợp.
Yên Tuy Chi nhìn Cố Yến một lúc lâu, bỗng nhiên cười khẽ, thở dài, “Lần cuối tôi không đáp trả được thế này, hình như là vào sinh nhật mười tuổi.”
Cha mẹ vừa dịu dàng nói lời chúc phúc mười mấy năm như một ngày, anh cũng không tìm được câu đáp trả thích hợp mười mấy năm, cuối cùng chỉ có thể giả bộ tùy ý đáp một câu “Yên tâm” hoặc là “Không có vấn đề gì”.
Nhưng đối với Cố Yến, trả lời như vậy lại quá mức tùy ý.
“Hình như tôi gặp phải vận may lớn rồi.” Anh vừa nói, đưa tay sờ khóe miệng Cố Yến một cái.
“Không đâu.” Cố Yến bắt lại ngón tay anh, không nhịn được hôn lên, thấp giọng nói: “Tôi có mưu đồ mà.”
Dĩ nhiên hắn không phải thánh nhân cái gì không muốn không cần, thật ra thì hắn rất có lòng tham.
Trước khi quen việc ở chung sớm chiều giống người yêu, hắn hy vọng Yên Tuy Chi có thể quen thuộc nơi này trước, giống như quen thuộc một ngôi nhà.

Như vậy, nếu như sau này va chạm hoặc bất đồng với nhau, Yên Tuy Chi sẽ nghĩ tới việc trở lại phòng mình, mà không phải là rời khỏi đây.
Đây cũng không phải là thứ mà một câu trả lời “tốt” đơn giản có thể đạt được.
Nhưng vừa vặn, hắn có đầy đủ lực khắc chế và kiên nhẫn.
Ánh đèn mập mờ, trong lúc hỗn loạn rất dễ dàng ý loạn tình mê.
Yên Tuy Chi nheo mắt lại, hô hấp có chút rối loạn, anh cảm giác Cố Yến rút lui một ít, chóp mũi để trên hõm vai anh, qua một lúc lâu mới ngẩng đầu lên.

Lòng tin khắc chế và kiên nhẫn vừa rồi, đảo mắt đã không giữ được.
Hắn chạm vào khóe miệng Yên Tuy Chi một cái, thấp giọng nói câu “Ngủ ngon”, lại giơ tay lên tắt đèn phòng thay Yên Tuy Chi, liền đứng dậy đi.

Chợt nhìn qua chỉ thấy bóng lưng vẫn cao ngất ổn định, nhưng rõ ràng tiếng bước chân lại nhanh hơn bình thường.
Cứ như vậy, còn không quên giúp Yên Tuy Chi đóng cửa phòng lại.
“…”
Đèn cầu thang biến mất ở ngoài cửa, bên trong căn phòng hoàn toàn tối đen, chỉ có ánh đèn trong đình viện hất vào ngoài cửa sổ, cách một tấm rèm, tạo thành quầng sáng mỏng trong phòng.
Yên Tuy Chi tựa vào đầu giường, ngồi một lúc lâu trong bóng tối, hô hấp mới bình tĩnh lại lần nữa.
Anh nhìn ra hướng cửa, nghe tiếng bước chân theo cầu thang đi xuống, càng ngày càng mơ hồ, bỗng nhiên có chút buồn cười.
Vội vội vàng vàng, có quỷ đuổi theo sao?
Anh nghĩ trong đầu.

Sáng sớm, bầu không khí trong luật sở Nam Thập Tự giống như có đám tang.

Nguyên nhân căn bản ở chỗ trợ lí công việc Adams vác cái mặt sưng sỉa, qua lại từ tầng trên xuống tầng dưới nhiều lần.
Luật sư trong sở cũng không nhiều, đều có chuyện của mỗi người, căn bản không tới phòng làm việc.

Thực tập sinh được giữ lại như giữ trẻ, làm tăng lên 80 % hơi người trong sở.

Đám học sinh trẻ tuổi này có chút không chịu đựng được loại không khí này, rối rít mở máy thông minh ra, điên cuồng thảo luận trong nhóm chat thực tập sinh:
Anna: [Cơm sáng của ngài trợ lí ăn phải sâu à? Tại sao dường như cả người đều không thoải mái vậy.]
Henri: [Sâu đã làm sai điều gì…]
Locke: [Chúng ta đã làm sai điều gì…]
Feilida: [Tan vỡ, hắn đã đi ngang qua chỗ tôi lần thứ bảy rồi, bây giờ đang dựa vào phòng giải khát nghiêm mặt uống cà phê, chưa tới mười phút, các cậu sẽ thấy thi thể chết khát của tôi.


Locke cậu đâu rồi???]
Locke: [Phòng vệ sinh.

Lúc nào ngài Adams xuống tầng, lúc đó tôi sẽ trở về.]
Feilida: […]
Henri: [Tốt lắm, tôi thấy Fizz đạp giày cao gót đi chặn đạn rồi, hôm nay cô Fizz đẹp cực kỳ.

Tôi đi phòng giải khát nghe lén xem có chuyện gì xảy ra.]
Anna: [Đi mạnh giỏi nghen.]
Hai phút sau, Henri gửi tin ra.
[A… cuối cùng tôi cũng biết là có chuyện gì xảy ra rồi.]
Feilida: [Chớ vòng vo, nói.]
Henri: [Án “Ông lắc đầu” á, luật sư biện hộ của bị cáo số hai được quyết định là luật sư Cố.]
Vừa nghe có liên quan đến Cố Yến, Anna, Feilida đều nhảy ra.
[Hả? Chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao là Cố luật sư? Cậu chắc chắn?]
[Không thể nào đâu, không phải luật sư Cố đang ở kỳ công bố sao?]
Henri: [Tôi không biết, tôi chỉ biết là ngài Adams suýt chút nữa muốn dùng nước sôi gội đầu, yên tĩnh một chút đi.]
Trong nhóm chat yên lặng năm giây, sau đó tất cả mọi người không hẹn mà cùng bắt đầu điên cuồng kêu gọi Yên Tuy Chi.
Lúc nhóm chat đang nói chuyện lên trời xuống biển, Yên Tuy Chi mới từ trên xe của Cố Yến xuống.

Anh xoa xoa ngón tay bị rung đến tê dại của mình, mở cuộc thảo luận của đám nhóc ngốc ra nhìn, trả lời:
[?]
Các thực tập sinh bị cấp bậc qua loa lấy lệ này làm cho kinh hãi, vừa sững sờ được mấy giây, đã bắt đầu một câu tiếp một câu oanh tạc:
[Nguyễn! Cậu có thấy vừa rồi Henri nói gì không?]
[Luật sư Cố thật sự nhận vụ án “Ông lắc đầu”?]
[Nguyễn! Sao hôm nay cậu không có ở luật sở?]
[Có thể bảo luật sư Cố dẫn ngài Adams đi không?]
Yên Tuy Chi trả lời:
[Không thấy.


Đúng.

Tôi ở bệnh viện Xuân Đằng.

Không thể.]
Ai nấy đều gửi lại một chuỗi dấu ba chấm thật dài.
Sau đó bọn họ trò chuyện tiếp cái gì, Yên Tuy Chi liền không coi lại.

Anh trả lời xong thì tắt giao diện đi, đợi Cố Yến khóa xe rồi cùng nhau vào thang máy, chạy thẳng tới tầng 11 trung tâm lây nhiễm của bệnh viện Xuân Đằng.
Buổi sáng hôm nay vừa tới Nam Thập Tự, Cố Yến đã đến phòng làm việc của trợ lí công việc Adams ngay, năm phút sau cầm thư ủy thác đã ký xong đi ra, để lại một mình Adams ở bên trong đập đầu vào cột, vào bàn, vào tủ sách.
“Vừa rồi đang nói chuyện gì?” Cố Yến hỏi.
“Đang nói chuyện trợ lí của cậu có bị cậu làm cho tức chết không.” Yên Tuy Chi cười nói, “Nghe nói tình tiết đã phát triển đến mức hắn ở trong phòng giải khát, phải dùng nước sôi gội đầu rồi.”
Cố Yến: “…”
Bên trung tâm này cực kì bận rộn, tầng 11 lại là tầng chính, nơi đây có chừng mười phòng bệnh đặc biệt, hai phòng nghiên cứu và một phòng làm việc lớn của y bác sĩ, y tá bệnh nhân của cả tòa nhà gặp phải vấn đề gì, cũng đều thích chạy lên tầng này, cho nên cảnh tượng trong đại sảnh và hành lang đều là ai nấy đều rất vội vã, đi bộ mang theo cả gió.
Bọn họ vừa ra khỏi thang máy, thiếu chút nữa đụng vào một y tá đi từ phía đối diện.
Hai người lanh tay lẹ mắt, lịch sự đỡ bả vai y tá một chút, để tránh đụng ngã làm cô lúng túng.
“Xin lỗi.”
“Không sao không sao…” Y tá vội vàng khoát tay, lại hướng ra phía sau chào hỏi, “Bác sĩ Lâm, thang máy đến rồi.”
Bác sĩ Lâm?
Yên Tuy Chi theo tiếng nhìn sang, chỉ thấy một người quen đang mặc áo khoác dài màu trắng, vội vã đi về phía thang máy.
Chính là Lâm Nguyên lần trước giúp bọn họ làm kiểm tra gen.
“Ồ? Là hai người sao?” Lâm Nguyên sửng sốt một chút, “Làm sao lại đến đây? Trung tâm lây nhiễm không phải là chuyện đùa đâu.”
Có lẽ là bị bác sĩ ở chợ đen tạo ra di chứng, lúc Yên Tuy Chi thấy hắn, theo bản năng nhìn đôi mắt hắn trước.
Thật đáng tiếc, không phải màu xanh.
“Tới gặp đương sự.” Cố Yến nói.
“Đương sự?” Lâm Nguyên hỏi, “Ai?”
“Một người mắc bệnh, họ Ji.”
Lâm Nguyên “A —— ” một tiếng, vẻ mặt trở nên cổ quái..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận