Về đến nhà, lúc chập tối Tổ Nhi có gọi điện lại cho Cung Ân Tố và kể lại hết sự tình hôm nay.
Cung Ân Tố cười khúc khích vì sự việc bất đắc dĩ và dở khóc dở cười này.
Nhưng may mắn nhờ có sự việc đó mà tình cảm của Tang Niên và Tổ Nhi mới được gắn kết lại với nhau hơn.
Hai người họ vẫn còn chưa đến tuổi kết hôn, cho nên trước mắt sẽ làm lễ đính hôn trước, rồi đợi tới khi đủ tuổi là sẽ lãnh giấy chứng nhận kết hôn về liền.
Nghe Tổ Nhi bàn đến tương lai, Cung Ân Tố cũng tự mình suy nghĩ trong thế giới riêng.
Cô cũng không chắc liệu tới bao giờ mình mới có thể mặc áo cưới, sánh vai bên cạnh chú rể Hứa Hiên Trạch đây.
Nghĩ nghĩ rồi tự mình uể oải thất vọng.
Kết thúc trò chuyện với Tổ Nhi, Cung Ân Tố gác máy và đặt điện thoại sang một bên.
Cô đi tới ban công nhỏ trong phòng.
Nhìn bầu trời tối đen mịt mù, muốn kiếm thử một ánh sáng tinh tú cũng khó nhìn thấy.
Cô thầm nghĩ liệu có khi nào tương lai của mình cũng mịt mù như vậy không? Thở dài một hơi, bất ngờ phía sau vươn tới hai cánh tay quen thuộc.
Hứa Hiên Trạch ôm trọn Cung Ân Tố vào trong lòng.
Anh gác cằm lên một bên vai gầy nhỏ, thấp giọng hỏi:
- Chuyện gì khiến em thở dài vậy?
- Không gì cả?
Cung Ân Tố lắc đầu, nhớ đến chuyện hồi trưa và mới nãy, cô kéo anh vào bên trong, cả hai ngồi trên chiếc giường mềm mại, cô kể lại cho anh nghe về tình huống trớ trêu này.
Vừa kể vừa cười tinh nghịch.
Trạng thái của Cung Ân Tố lúc này thật khác biệt so với lần đầu tiên anh gặp cô.
Lần đầu gặp nhau, Cung Ân Tố tạo cho Hứa Hiên Trạch cảm giác như cô là cô gái trưởng thành, là người đầy rắn rỏi, tựa như bản thân cô gái nhỏ này đã phải trải qua rất nhiều gian khó, trắc trở.
Khuôn mặt lúc nào cũng giữ vẻ lạnh lùng, và cũng rất là đoan trang, và lịch sự theo tùy thời điểm.
Tác phong đúng như một đại tiểu thư đã học được gia giáo từ lúc nhỏ.
Dần về sau trở đi cho đến hiện tại lúc này, sắc thái của Cung Ân Tố dần trở nên đa dạng, cô biết cười rạng rỡ, cũng biết cười tinh nghịch, hay là nụ cười khi được thoả mãn trên giường,....
Mọi thứ từng chút biến hoá thay đổi Cung Ân Tố.
Và Hứa Hiên Trạch rất yêu quý điều thay đổi này.
Lúc Cung Ân Tố kể xong, cô đưa mắt nhìn sang anh liền thấy anh thất thần.
Bị anh ngó lơ, Cung Ân Tố giận dỗi đánh nhẹ lên vai anh.
Tay chuẩn bị rút về liền bị anh nắm giữ.
Hứa Hiên Trạch đưa tay cô lên và hôn nó.
- Ân Tố, hay là chúng ta cũng dần dần sinh ra một đứa đi.
Tranh thủ để cho Cung Ngọc còn có cháu chơi cùng.
Dứt lời, Cung Ân Tố thoáng giật mình khó tin.
Ý của anh lẽ nào...?
Lời trong đầu vô thức buông ra khỏi miệng:
- Anh sẽ cưới em sao...?
Nói xong mới nhận thức được lời này có vấn đề.
Vì để sửa chữa sai lầm nên cô tính nói tiếp.
Hứa Hiên Trạch đã nheo mắt giành lời của cô:
- Lẽ nào em chê anh già, và muốn cưới người khác sao?
Thấy anh hiểu lầm một cách trầm trọng, Cung Ân Tố vội vàng muốn giải trình.
Thế nhưng Hứa Hiên Trạch đã ném cho cô một câu, làm cho cô thiếu chút rùng mình nổi cả da gà:
- Muốn nói? Thế thì nói ở trên giường đi.
Cuối cùng Cung Ân Tố đáng thương bị lăn lộn trên giường.
Lần này Hứa Hiên Trạch chuyển động vô cùng mạnh mẽ, tựa như rất là tức giận, thật khác xa với dáng vẻ dịu dàng khi cưng chiều cô, hay là dáng vẻ lưu manh trêu cô lúc lâm trận.
Chỉ duy nhất có điều giống với mọi lần, chính là Cung Ân Tô nỉ non rên rỉ thoải mái, và cố gắng tận hưởng sự chăm sóc tận tụy sâu vào xương cốt của Hứa Hiên Trạch dành cho mình.
Cả người như muốn đứt lìa khỏi cơ thể, Cung Ân Tố nằm mềm oặt trên giường, mặc kệ cho Hứa Hiên Trạch lật mình như lật bánh, sau đó anh quay về dáng vẻ ngày thường, nhu hoà và nhẹ nhàng lau vết dơ trên cơ thể cô.
Trước khi mệt mỏi nhắm mắt, Cung Ân Tố loáng thoáng nghe anh nói:
- Ân Tố, đợi đến sinh nhật em đủ 20 tuổi, chúng ta kết hôn đi.
Nghe được lời mong mỏi trong tâm sự riêng của mình, Cung Ân Tố nhanh chóng gật nhẹ đầu, giọng khàn khàn cố gắng nói rõ ba chữ:
- Em đồng ý.
Cung Ân Tố chìm vào cơn mộng đẹp, Hứa Hiên Trạch ngồi cạnh bên hạnh phúc nhìn cô gái nhỏ đang hô hấp đều đặn.
Anh vuốt nhẹ bên má của cô, và vén đi sợi tóc mái ướt đẫm dính trên vầng trán trắng nhỏ.
Vài phút sau, anh đi tới ngăn kéo bàn, lấy từ bên trong ra chiếc nhẫn cưới lấp lánh xinh đẹp, anh tiến gần bên tiểu kiều thê của mình, dịu dàng nâng lên bàn tay trái trắng nõn, ngón tay áp út cảm nhận sự mát lạnh khẽ giật nhẹ.
Khi chiếc nhẫn ngay ngắn đeo trên ngón tay xinh đẹp, Hứa Hiên Trạch nhìn ngấm nghía, sau đó tự cười.
Nhìn đến gần nửa tiếng mới cảm giác hơi thấm mệt, chắc có lẽ do khi nãy bản thân vận động hơi mạnh nên có chút đuối sức.
Hứa Hiên Trạch leo lại lên giường, giang tay ôm cơ thể ngọc ngà kia vào lòng, cả hai tiếp tục tiến vào mộng đẹp cùng nhau.
Lần này đặc biệt đều cùng nhau mơ về đám cưới chung đầy sự thoả mãn và cuộc sống sung túc, ấm no.
...Hoàn chính văn....