Luật Sư Nhí

Chỉ đến khi mặt trời lên, những cơn ác mộng mới chấm dứt, và Theodore mới thôi không cố nghĩ làm thế nào để được nghỉ ngơi một chút. Cậu nhìn trân trân rất lâu lên trần nhà, chờ đợi những âm thanh cho thấy bố mẹ đã dậy chuẩn bị đi làm. Cậu xoa đầu chào Judge, chú chó vẫn đang ngủ dưới gầm giường.

Đêm đó, Theodore đã tự thuyết phục mình không biết bao nhiêu lần rằng cậu không còn lựa chọn nào khác là ngay sớm nay phải ngồi lại kể hết câu chuyện về người anh họ của Julio cho bố mẹ nghe. Cậu nhấp nhổm nhiều lần với ý định đó. Và cuối cùng, khi bước ra khỏi giường, cậu quyết định không thể ép buộc bản thân phản bội lại lời hứa với anh em Julio. Cậu sẽ không kể với ai. Kể cả một kẻ có tội sắp được tha bổng đi chăng nữa thì đấy cũng không phải là vấn đề của Theodore.

Nhưng có phải vậy không?

Cậu tạo nên những tiếng ồn quen thuộc trong nghi lễ buổi sáng của mình - tắm rửa, đánh răng, cọ niềng răng, và chọn trang phục, một cuộc tra tấn đối với cậu. Như thường lệ, cậu lại nghĩ đến Elsa với thói quen khó chịu của bà là săm soi áo quần, giày dép xem chúng có ăn sam với nhau không, và xem chúng có bị lặp lại trong vòng ba ngày qua hay không.

Cậu nghe thấy bố đã rời nhà trước 7 giờ vài phút. Cậụ nghe thấy mẹ trong phòng nghỉ đang theo dõi chương trình truyền hình buổi sớm. Đúng bảy giờ rưỡi, Theodore đóng cửa buồng tắm, mở di động, và bấm số gọi bác Ike.

Ike không phải là người chăm dậy sớm. Sự nghiệp nho nhỏ và buồn tẻ là làm chân tính thuế bán thời gian của bác không đòi hỏi bác phải dậy sớm, bác cũng chẳng có tâm trạng hào hứng để khởi động ngày mới. Công việc của bác thật ảm đạm, hơn một lần bác kể lể như vậy với Theodore. Và còn một vấn đề khác nữa. Ike uống quá nhiều, cái thói quen của người không thành đạt ấy tạo nên những buổi sáng lề mề. Nhiều năm nay, Theodore đã nghe người lớn kháo nhau về vụ rượu chè của Ike. Elsa có lần hỏi Vince một câu liên quan đến Ike, và Vince trả lời cụt lủn: “Có thể, nếu ông ấy không say.” Theodore đáng lẽ không biết chuyện đó, nhưng quả thật cậu nghe được từ quanh văn phòng này nhiều hơn người khác nghĩ.

Cuộc gọi cuối cùng cũng được nhận với một giọng rin rít và thô lỗ, “Theodore đấy hả?” “Vâng, chào bác Ike. Cháu xin lỗi đã làm phiền bác sớm thế này.” Theodore đang cố hạ giọng càng thấp càng tốt.

“Không sao, Theodore. Ta đoán cháu có chuyện gì đó phải bận tâm.”

“Vâng, mình nói chuyện được không ạ, ngay sớm nay? Bên chỗ bác? Mới có chuyện rất quan trọng, cháu sợ không thể thảo luận với bố mẹ cháu được.”

“Được chứ, Theodore. Mấy giờ nào?”

“Có thể là sau 8 giờ một chút. 8 rưỡi cháu phải vào lớp. Nhưng nếu cháu đi sớm quá mẹ cháu sẽ nghi.”

“Được. Ta rất có hứng.”

“Cảm ơn, Ike.”

Theodore vội vàng ăn cho xong bữa sáng, hôn chào tạm biệt mẹ, chào Judge, và đúng 8 giờ đã tót lên xe đạp, guồng thật nhanh xuôi theo hẻm Mallard.
o O o

Ike đã ngồi sẵn ở bàn làm việc với một cốc cà phê nghi ngút và một chiếc bánh quế cuộn to bự phủ một lớp kem dày ít nhất hai xăng ti mét. Trông thật ngon, nhưng Theodore đã ăn ngũ cốc trộn rồi. Hơn nữa, cậu không ham hố gì vụ ăn uống. “Cháu ổn chứ?” Ike hỏi ngay khi Theodore ghé mông vào mép ghế.

“Chắc ổn. Cháu cần phải nói chuyện riêng với ai đó, một người cháu tin cậy, một người hiểu biết về luật.”

“Cháu đã giết người à? Hay cướp nhà băng?”


“Không.”

“Trông cháu căng thẳng kinh lên được,” Ike vừa nói vừa cắn một miếng bánh quế rõ to, nhét nhồm nhoàm vào miệng.

“Là vụ Duffy, Ike ạ. Có lẽ cháu biết chút gì đó liên quan đến việc ông Duffy có tội hay không.”

Ike vẫn tiếp tục nhai, khuỷu tay chống lên bàn. Mắt ông nheo nheo, các nếp nhăn ríu vào nhau trong lúc ông chú mục vào Theodore. “Tiếp đi.”

“Ngoài kia có một nhân chứng, một người không ai biết đến, đã nhìn thấy đôi điều vào thời điểm xảy ra vụ án.”

“Và cháu biết người đó là ai?”

“Vâng, và cũng đã hứa sẽ không nói ra.”

“Làm thế quái nào cháu biết được gã này?”

“Thông qua một đứa bạn ở trường. Cháu không thể kể gì thêm với bác, Ike. Cháu đã hứa rồi.”

Ike nuốt miếng bánh một cách khó nhọc rồi vớ lấy chiếc cốc hớp một ngụm cà phê đầy miệng. Mắt ông không hề rời khỏi Theodore. Ông không ngạc nhiên. Thằng cháu ông biết nhiều luật sư, nhân viên tòa án, thẩm phán, và cảnh sát nhiều hơn bất cứ ai trong thành, phố này.

“Và bất kể điều gì người nhân chứng vô danh này nhìn thấy ngoài kia sẽ có ảnh hưởng lớn đến phiên xử, đúng vậy không?” Ike hỏi.

“Vâng.”

“Nhân chứng đã gặp cảnh sát hay luật sư hay bất kỳ ai liên quan đến vụ xử chưa?”

“Chưa.”

“Nhân chứng không muốn xuất hiện vào lúc này?”

“Vâng.”


“Nhân chứng lo sợ điều gì sao?”

“Vâng.”

“Việc thẩm vấn người này sẽ giúp kết tội ông Duffy, hay giúp ông ta trắng án?”

“Kết tội, tất nhiên rồi.”

“Cháu đã nói chuyện với người này chưa?”

“Rồi ạ.”

“Và cháu tin người ta?”

“Vâng. Anh ta nói thật đấy ạ.”

Lại một hơi cà phê dài nữa. Một vệt cà phê vương trên môi. Mắt Ike như muốn chọc thủng Theodore.

Ike tiếp tục. “Hôm nay là thứ Năm, ngày xét xử thứ ba. Theo những gì ta nghe được, Thẩm phán Gantry quyết tâm kết thúc vụ xử trong tuần này, cho dù phải làm việc cả thứ Bảy. Nghĩa là vụ xử có lẽ đã được nửa đường.”

Theodore gật đầu. Ông bác lại ngoạm một miếng to đùng nữa, nhai trệu trạo. Một phút trôi qua.

Ike cuối cùng cũng nuốt miếng bánh rồi nói, “Vậy rõ ràng vấn đề là có thể hoặc nên làm gì, nếu được, với nhân chứng này tại thời điểm này của phiên tòa?” “Chính thế ạ,” Theodore thừa nhận.

“Phải, và từ những gì ta biết, Jack Hogan cần vài điều ngạc nhiên. Bên nguyên đã khởi tố một vụ yếu thế, và họ ngày càng yếu thế.”

“Cháu tưởng bác không quan tâm đến vụ này.”

“Ta có bạn bè, Theodore ạ. Những nguồn tin.”

Ike đứng bật dậy, đi đến tít cuối phòng nơi có vài chiếc giá cũ bày đầy sách luật. Ông lướt ngón tay dọc theo vài gáy sách, rồi lôi một cuốn ra khỏi giá, bắt đầu lật tìm trang. Ông quay trở lại bàn, ngồi xuống, đặt cuốn sách trước mặt, vẫn tìm kiếm cái gì đó chỉ mình ông biết. Cuối cùng, sau một lúc yên lặng khá dài, ông lên tiếng, “Đây rồi. Theo quy định về tiến trình xét xử, thẩm phán trong phiên tòa hình sự có quyền tuyên bố đây là vụ xử sai nếu có điều gì đó bất cập xảy ra. Sách đưa ra vài ví dụ đây: Một kẻ nào đó có lợi trong kết quả của vụ xử liên lạc với bồi thẩm, nhân chứng quan trọng bị ốm hoặc không thể đến thẩm vấn vì lý do nào đó; vật chứng quan trọng biến mất. Đại loại vậy.”


Theodore đã biết điều này. “Nó có bao gồm nhân chứng bất ngờ không?” cậu hỏi.

“Không được nhắc cụ thể, nhưng đây là một quy định khá bao quát cho phép thẩm phán làm bất cứ điều gì ông ta cho là đúng đắn. Có thể lý lẽ rằng nhân chứng quan trọng vắng mặt sẽ dẫn tới một vụ xử sai.”

“Sau khi thẩm phán tuyên bố vậy thì sao ạ?”

“Các lời buộc tội không bị bãi bỏ. Chỉ là sắp xếp một phiên tòa khác thôi.” “Khi nào ạ?”

“Tùy vào vị thẩm phán, nhưng trong trường hợp này, ta nghĩ ông Gantry sẽ không đợi lâu đâu. Một đôi tháng. Đủ thời gian để nhân chứng bí mật này sẵn sàng hợp tác.”

Ý nghĩ của Theodore chạy như đua đến nỗi cậu không quyết định được phải nói gì tiếp.

Ike nói, “Vậy nên, Theodore, vấn đề là, cháu phải làm sao thuyết phục được Thẩm phán Gantry tuyên bố đây là vụ xử sai trước khi bồi thẩm đoàn ra quyết định? Trước khi bồi thẩm đoàn kết luận ông Duffy không có tội, trong khi thực tế ông ta có tội?”

“Cháu chẳng biết nữa. Vì thế mới tìm đến bác, Ike. Cháu cần bác giúp.”

Eke đẩy cuốn sách sang bên và ngoạm thêm một miếng bánh quế. Ông vừa nhai vừa rà lại câu chuyện. “Giờ thế này,” ông vẫn không ngừng nhai. “Cháu cứ đến trường. Ta sẽ ghé qua tòa xem xem thế nào. Ta sẽ nghiên cứu thêm, có thể nói với một hai người bạn. Sẽ không nhắc đến tên cháu. Tin ta đi, Theodore, ta luôn bảo vệ cháu. Giờ ăn trưa cháu gọi cho ta được không?”

“Hẳn rồi ạ.”

“Phắn thôi.”

Theodore ra đến cửa, Ike nói, “Sao cháu không nói với bố mẹ?”

“Bác nghĩ cháu nên sao?”

“Giờ thì chưa. Có lẽ để sau.”

“Họ rất nguyên tắc, Ike, bác biết mà. Họ là công chức của tòa án, và họ có thể sẽ buộc cháu nói hết những gì cháu biết. Phức tạp lắm.”

“Theodore, nó quá phức tạp đối với một cậu bé mười ba.”

“Cháu cũng cho là vậy.”

“Nhớ gọi cho ta nhé.”

“Vâng, Ike, cảm ơn bác ạ.”
o O o


Giờ giải lao, trong lúc Theodore vội vã đi tìm April, có người kêu tên cậu từ cuối sảnh. Là Sandy Coe, cậu ta đang cố đuổi theo.

“Theodore,” cậu ta hỏi. “Một phút được không?”

“Ừ, được.”

“Nghe này, mình chỉ muốn báo với cậu là bố mẹ mình đã đến gặp ông luật sư chuyên lo về mấy vụ phá sản, cái ông Mozingo ấy, và ông ta đã hứa chắc với bố mẹ mình là bọn mình sẽ không mất nhà.”

“Tuyệt quá, Sandy.”

“Ông ấy bảo bố mẹ mình phải tuyên bố phá sản - giống hệt những gì cậu đã giải thích cho mình - nhưng cuối cùng tụi mình có thể giữ được ngôi nhà.” Sandy lục trong ba lô, lôi ra một chiếc phong bì nhỏ, đưa cho Theodore. “Đây là mẹ mình gửi. Mình kể với mẹ về cậu, và mình nghĩ đầy là thư.”

Theodore miễn cưỡng nhận lấy. “Bác không cần làm vậy, Sandy. Có gì đâu mà.”

“Có gì đâu á? Theodore, tụi mình giữ lại được hẳn căn nhà cơ đấy.”

Đến đây, Theodore thấy mắt Sandy bắt đầu ngân ngấn. Cậu ta chực khóc. Theodore vội giơ tay lên làm biểu tượng chiến thắng và nói, “Mình rất vui mà, Sandy. Nếu mình còn giúp được gì nữa, cứ nói nhé.”

“Cảm ơn, Theodore.”

Trong giờ Chính trị, thầy Mount bảo Theodore cập nhật thêm thông tin về vụ xử Duffy cho cả lớp. Theodore giải thích bên nguyên đang cố chứng minh ông bà Duffy đã trải qua một cuộc hôn nhân bức bối và rằng hai năm trước, họ gần như đã làm đơn ly hôn. Một vài người bạn của họ đã được mời đến thẩm vấn nhưng - Theodore nghĩ - họ đều bị rối trí bởi các cuộc thẩm vấn chéo ác liệt của luật sư Clifford Nance.

Trong tích tắc, Theodore nghĩ đến chuyện mở laptop để đọc các cuộc tranh luận nảy lửa tại phòng xử, nhưng nghĩ lại lại thôi. Cậu không phạm tội khi hack vào trang web của thư ký tòa, song rõ ràng điều đó vẫn có gì không ổn.

Ngay khi giờ học vừa kết thúc, các cậu trò lũ lượt kéo đến căng tin, còn Theodore thì lẻn ngay vào phòng vệ sinh gọi điện cho Ike. Đã gần 12 giờ 30. “Ông ta sẽ tự do,” Ike nói ngay khi mở điện thoại “Hogan không có cách gì buộc tội được.” “Bác theo dõi được nhiều không?” Theodore hỏi, nép sau vách ngăn.

“Cả sáng. Clifford Nance quá siêu, còn Hogan đang mất phương hướng. Ta quan sát cả các vị bồi thẩm. Họ không thích Pete Duffy, nhưng đấy không phải chứng cứ. Ông ta sẽ được tha bổng.”

“Nhưng ông ta có tội, Ike.”

“Nếu cháu cho là vậy, Theodore. Nhưng ta không biết điều cháu biết. Không ai biết cả.”

“Ta phải làm gì ạ?”

“Ta vẫn đang nghĩ về điều đó. Học xong ghé qua đây nhé.”

“Vâng ạ.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận