Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm

Editor: Tinh Di

Tiêu Y Đình nổi giận đùng đùng đi tới, bộ dạng muốn đánh người. Diệp Thanh Hòa liền chạy nhanh đến, ngăn Tiêu Y Đình lại: “Anh hai, anh làm gì thế!!?”

“Em tránh ra! Anh phải cho tên khốn nạn này biết tay!” Tiêu Y Đình vẫn còn mặc quần áo tối qua, anh thích, à không, là Cẩm Nhi thích áo sơ mi màu tím. Không biết anh đã mua bao nhiêu đồ màu tím, từ tím đậm đến tím nhạt.

“Anh hai! Anh đừng làm loạn!” Cô gắt gao ôm lấy thắt lưng anh. Khách khứa của bữa tiệc còn chưa về hết, người nhà họ Phó còn đang ở bên trong, nếu có đánh nhau thì còn ra bộ dạng gì nữa?

Phó Chân Ngôn cười nhẹ, tròng mắt đen sẫm tràn đầy tự tin, trong lời nói tỏ ra vẻ thân thiết: “Anh hai, chào.”

“Đã cảnh cáo mày đừng gọi tao là anh hai rồi! Mày thèm đòn sao?” Tiêu Y Đình vừa nghe xong cách xưng hô này liền xù hết lông, liếc mắt qua lại thấy Diệp Thanh Hòa đang khoác áo của Phó Chân Ngôn, cảm thấy vô cùng chói mắt, liền xông đến ném xuống, lại nhìn nữa…….. bộ váy Diệp Thanh Hòa đang mặc là đồ dự tiệc, anh chưa từng thấy cô ăn mặc trang trọng như thế, cuối cùng cơn tức giận đã lên đến cực điểm, hận không thể xé xác Phó Chân Ngôn để an ủi cơn giận đó.

Vì thể dung sức đẩy Diệp Thanh Hòa, bước đến nắm lấy cổ áo Phó Chân Ngôn.

Vì Diệp Thanh Hòa mang giày cao gót nên khó đứng vững, thấy mình không thể ngăn được hành động lỗ mãng của anh trai, cũng không chạy đến ngăn anh, chỉ đứng yên tại chỗ, nhìn chằm chằm vào bong lưng anh, giọng nói nhẹ nhàng mà cứng rắn: “Anh hai, anh đánh đi! Người ta dù sao cũng đã có sự nghiệp thành công, công việc ổn định,chỉ có anh, chỉ biết có đánh nhau!”

Một câu làm cho nắm đấm của Tiêu Y Đình cứng đờ giữa không trung.

Trái ngược lại với anh, Phó Chân Ngôn kia từng lông bông nghịch ngợm gấp nhiều lần anh, thế nhưng giờ phút này không hề giận dữ hay nóng nảy, mặc dù Tiêu Y Đình anh đang nắm cổ áo, nắm đấm sắp chạm mặt, hắn ta vẫn bình tĩnh mỉm cười như thường, nhìn về phía Diệp Thanh Hòa, vẻ mặt vui mừng giống như đang nói, hắn vì nghe theo lời cô mới sự nghiệp thành công, công việc ổn định………….

Tiêu Y Đình chỉ cảm thấy một luồng hơi chắn kín ngực anh, cả trái tim đều là đau đớn.

Bất luận thế nào thì một đấm kia cũng không thể xuống được nữa, cho dù anh biết là em gái đang cố gắng dùng chiêu khích tướng, anh cũng không muốn bản thân trở thành tấm gương phản diện của Phó Chân Ngôn, chính là, nắm đấm có thể thu hồi, nhưng một hơi này sao có thể nuốt xuống?

“Phó Chân Ngôn! Hôm nay tao không đánh mày! Thế nhưng mày nhớ cho kĩ lời cảnh cáo của tao, cách xa em gái của tao ra một chút!” Anh buông áo của Phó Chân Ngôn ra, xoay người đi về phía Diệp Thanh Hòa, cầm khuỷu tay cô kéo đi.

Phó Chân Ngôn vẫn giữ dáng vẻ bình yên xem mọi chuyện diễn ra, anh coi như không thấy tức giận và cảnh cáo của Tiêu Y Đình, chỉ nhìn Diệp Thanh Hòa, giọng nói đều là dịu dàng và săn sóc: “Buổi chiều nhớ đi truyền đó! Còn nữa, nhớ uống thuốc đúng giờ!”

Tiêu Y Đình vừa nghe xong, cơn bực tức vất vả lắm mới dịu xuống lại bùng lên: “Cái gì? Mày còn để cho em gái tao bị ốm nữa sao?! Phó Chân Ngôn! Mày tính bồi thường làm sao đây!”

Anh không cần nghĩ ngợi cho rằng, chính là vì Phó Chân Ngôn để cô mặc quần áo như thế nên bị ốm! Mới sáng sớm mà lộ chân lộ tay, thể chất em gái lại không tốt, không bị ốm mới là lạ!

Phó Chân Ngôn mỉm cười, cuối cùng nhìn thẳng vào Tiêu Y Đình: “Anh hai, tôi nguyện ý bồi thường, bưng dâng đồ ăn thuốc thang, luôn đi theo, gọi là đến. Trên thực tế, cả đêm qua tôi đã ở bên Thanh Hòa.”

“Mày câm miệng cho tao!” Tiêu Y Đình kích động cắt ngang, giọng nói bén nhọn và khan khan: “Mày biến ra xa cho tao! Có xa bao nhiêu cũng phải xa nữa! Không cần mày bưng canh! Không cần mày dâng thuốc! Càng không cần mày giả vờ thương hại theo giúp em gái tao! Trên thế giới này, ngoại trừ tao ra, em gái không cần bất cứ ai khác!”

“Ha ha…………..” Phó Chân Ngôn cười lớn chẳng hề nể nang, “Anh hai, vậy anh phải chăm sóc Thanh Hòa cho thật tốt!”

“Đương nhiên!” Tiêu Y Đình ôm sát Diệp Thanh Hòa, “Anh hai không phải cho mày kêu! Chỉ có em gái tao thôi! Mày cũng không được gọi là ‘Thanh Hòa’! Đừng khiến tao nghe thấy lại nghĩ rằng mày cố tình làm thân! Hai nhà chúng ta cũng không thân thiết đến mức đó!”

Phó Chân Ngôn nhíu mày, không tranh cãi, vẫn tươi cười dạy dào như cũ, hướng về phía Diệp Thanh Hòa vẫy vẫy tay, như lời tạm biệt.


Diệp Thanh Hòa nhìn theo anh cũng muốn nói gì đó nhưng bị Tiêu Y Đình dung sức kéo đi: “Còn nhìn cái gì nữa? Đi thôi!”

Vì thế, không kịp nói gì cả, bị anh nhanh chóng kéo đi.

Ngồi trên taxi, Tiêu Y Đình một tay lắc lắc cổ tay cô, một tay sờ sờ trán, nghiêm mặt lại nói: “Sao rồi? Có khó chịu không?”

Cô lắc đầu: “Tốt hơn nhiều rồi.”

“Anh nói, em không phải rất ngu ngốc sao? Phó Chân Ngôn đối với em rõ ràng là lòng dạ bất chính, tại saoem còn ăn mặc như thế chạy lung tung cùng hắn ta?” Xác định cô có vẻ không sốt nữa, xem như anh mới yên lòng, sự chú ý lại một lần nữa dồn lên trang phục của cô. Càng nhìn lại càng không vừa mắt quần áo hôm nay của cô, nếu không phải đang đi trên đường lớn, nếu không phải cô chỉ có duy nhất một bộ trang phục, chắc chắn là anh đã vứt nó ra ngoài cửa xe.

Cô nhìn chăm chú về phía trước, hoàn toàn bỏ qua lời của anh.

“Em nói gì đi chứ!” Lại trầm mặc! Mỗi lần nói chuyện với anh đều trầm mặc! Lúc ở cùng một chỗ với Phó Chân Ngôn sao không trầm mặc? Vừa nãy anh còn thấy lúc Phó Chân Ngôn khoác áo lên người cô, cô còn cười với hắn ta.

“Anh hai, anh loạn đủ rồi.” Cô nhíu mày. Thật là làm trò cười cho người lái xe xem…………

“Đủ?!” Tiêu Y Đình cảm thấy mình sắp hộc máu, “Em nói anh loạn đủ? Em…………. Em đúng là người ăn cây táo rào cây sung! Anh………. anh…… tức chết anh rồi!”

Anh bừng bừng tức giận, cô vẻ mặt lạnh nhạt nhìn ra ngoài cửa xe, cả hai lâm vào trầm mặc.

Người lái xe trở nên khó xử nhất, lúc này không biết đi đâu: “Rốt cuộc hai người muốn đến đâu?”

Tiêu Y Đình nói tên bệnh viện, Diệp Thanh Hòa nói tên trường học.

Anh lập tức nổi giận: “Bị bệnh không đi bệnh viện còn muốn đi đâu?”

Cô khẽ mím môi, vẫn không để ý đến anh, nhưng cuối cùng vẫn nói: “Em về nhà thuốc gần trường khám, đã trả trước tiền thuốc ba ngày rồi.”

“Cái gì? Phó Chân Ngôn đưa em đến cái nhà thuốc bé tẹo ấy sao? Hắn ta vô trách nhiệm như thế sao?! Còn em thay ngay cái váy này ra cho anh! Chưa từng thấy bộ đồ nào xấu như thế! Rốt cuộc hắn ta có thẩm mỹ không vậy?” Anh vẫn mang tất cả trách nhiệm việc cô bị bệnh đổ lên người Phó Chân Ngôn.

Cô lặng yên nhìn anh, đôi mắt đẹp long lanh động lòng người: “Em là người chọn.”

“…………” Đột nhiên mắt đối mắt với cô, anh cảm thấy hoa mắt, ánh sáng từ trong mắt cô loé lên, lửa giận do đó lại càng thêm lớn: “Sao em có thể chọn như thế? Đồ em chọn là sẽ tốt sao? Đều tệ như nhau cả thôi! Đây là bộ đồ xấu nhất em từng mặc! Còn tóc nữa! Mặt thì quá gầy! Trán thì rộng! Lộ ra biết bao nhiêu là xấu em có biết không? Sao em không thả tóc mái xuống? Sao không che hết khuôn mặt của mình đi? Kính mắt đâu? Không phải trên mũi em lúc nào cũng có kính mắt để che che đậy đậy sao?”

Cô nhìn chằm chằm anh, con ngươi không hề dao động, rồi sau đó quay ra phía cửa xe.

Thật sự lái xe nhịn không được, nói xen vào: “Anh bạn trẻ, nói như thế thật quá đáng, tôi thấy cô gái này trông rất xinh đẹp, như một tiểu minh tinh vậy!”

Tiêu Y Đình đang rất tức giận, trong xe lại ngột ngạt, không có chỗ cho anh phát tiết, liền hướng lái xe gào lớn: “Xinh đẹp sao? Ăn mặc như này để mà bị ốm mà vẫn xinh đẹp sao? Sao ông không nghĩ đến giúp cô ấy khỏi ốm đi hả?”


Lái xe á khẩu không không trả lời được, hỏi ngược lại: “Chuyện này……….. cậu đừng tức giận, rốt cuộc là hai người đi đâu?”

Diệp Thanh Hòa vẫn nói tên trường học, anh nhìn nhìn sắc mặt của cô, do dự một chút, không phản đối gì.

Lái xe liền đi về phía trường học, Diệp Thanh Hòa chỉ xe dừng lại trước cửa nhà thuốc, không quan tâm Tiêu Y Đình, tự mình đi vào bên trong.

Anh trả tiền xe, mặt đen thui đi phía sau.

Vị bác sĩ già đo nhiệt độ cho cô, hỏi cô một chút chuyện, lại nhìn thấy người con trai đi cùng cô đã thay đổi, không nhịn được liếc mắt mấy cái.

Tiêu Y Đình lập tức hiểu được, nghiêm mặt nói: “Bác sĩ, cháu là anh trai của em ấy! Người tối hôm trước là người xấu!”

Vị bác sĩ không nói gì, Diệp Thanh Hòa nhìn anh một cái, ngồi vào vị trí tiêm.

Không có người phản ứng lại câu nói của mình, việc này rất không thú vị, anh sinh ra hờn dỗi, sau khi bác sĩ rút kim tiêm ra, anh đỡ cô về giường bệnh.

Mấy giường ở gian ngoài đã chật kín bệnh nhân, cô y tá liền dẫn họ vào một gian nhỏ hơn, sắc mặt anh lúc đó mới dễ coi một chút.

Bên trong có vẻ yên tĩnh, anh vừa đỡ cô nằm xuống liền có một âm thanh kỳ lạ vang lên.

Diệp Thanh Hòa nghe thấy liền liếc mắt nhìn anh một cái: “Anh chưa ăn trưa?”

Anh nghiêm mặt không trả lời.

Quả thật không phải chỉ chưa ăn trưa mà cả bữa sáng nay anh cũng chưa ăn………..

Cuộc hẹn hôm qua với Cẩm Nhi đến tận khuya mới kết thúc, liền nhanh chóng về nhà, nghĩ rằng Diệp Thanh Hòa đã về nhà từ sớm, khi mở cửa phòng cô ra nhìn vào mới thấy, trên giường không có một bóng người…………

Anh nhớ tới lời hôm nay cô nói, bảo sẽ không về nhà.

Vì thế mặc kệ lúc đó là mấy giờ, anh gọi điện ngay cho cô, ít nhất là năm cuộc, nhưng đều không có ai nghe máy, anh lại gọi điện cho mấy cô bạn cùng phòng cô, khiến cả phòng náo loạn mất cả ngủ, có người nói, lúc chập tối đã thấy Diệp Thanh Hòa ra ngoài, không biết là đi đâu……….

Anh nhìn ra trời đêm đen dặc bên ngoài cửa sổ, không biết cô đã đi đâu………….

Chợt nhớ tới lần trước cô cùng Phó Chân Ngôn trốn đi Vân Nam, tung tích của cô biến mất không dấu vết, đột nhiên thấy hoảng hốt không rõ vì sao……………..

Khi ấy cả nhà vẫn đang ngủ, không ai biết anh đã về, anh nghĩ, không nên làm kinh động đến mọi người, liền tự mình đi tìm.

Quả thật tỉnh táo suy nghĩ lại, lúc này đây dù không tìm thấy cô nhưng cũng sẽ không giống với lần cô đi Vân Nam.


Cô sẽ không biến mất, sáng thứ Hai, nhất định cô sẽ đang ngồi trong phòng học, thế nhưng, trong lòng anh vẫn nôn nao lo lắng, không đợi được đến thứ Hai, nhất định phải đi tìm cô ngay!

Vấn đề là cô đã đi đâu?

Trong lòng anh nảy lên rất nhiều suy đoán, cuối cùng, chỉ còn sót lại một điều duy nhất: Liệu có phải cô đã xảy ra chuyện gì?

Ý nghĩ này vừa loé lên, anh không thể chần chừ thêm được nữa, liền xông ra cửa, vọt vào trong bong tối.

Anh nhớ rõ, cũng từng có một lần, anh giống như một tên ngốc chạy lòng vòng ở Bắc Kinh để tìm cô, cuối cùng, lại gặp cô đang cười nói với cha ngoài phòng khách……………

Anh vừa tìm vừa thề, lần này mà tìm thấy cô, nhất định phải dạy bảo cô một trận! Để xem cô còn dám không nghe lời hay không!

Anh cảm thấy khả năng lớn nhất là cô bị Phó Chân Ngôn bắt cóc, nhưng làm thế nào để tìm Phó Chân Ngôn đây?

Cô sẽ không biết, anh đã tìm kiếm suốt ba giờ liền những chỗ Phó Chân Ngôn có thể đến.

Phó Chân Ngôn theo chân họ không phải là chuyện ngày một ngày hai, lại sớm bỏ học, mấy người cùng học trung học cũng ít liên lạc, anh còn nghĩ đến hắn ta cùng với Trương Mãnh bắt cóc cô, vì bọn này đều biết mặt cô, đáng tiếc là, ngay cả Trương Mãnh cũng không biết Phó Chân Ngôn ở đâu, nói chuyện lúc trước cũng chỉ là bạn cùng học với nhau.

Cứ thế trằn trọc, tìm kiếm lại tìm kiếm trong vô định, mặc kệ người khác đang ngủ hay thức, gọi điện thoại lien tục, từ đó tìm được công trường của Phó Chân Ngôn, sau đó tìm được địa chỉ công ty, thế nhưng lại không thể vào bên trong.

Anh lại hỏi được địa chỉ nhà Phó Chân Ngôn, nhanh chóng tìm đến.

Lại không nghĩ đến, Phó Chân Ngôn đã chuyển nhà không bao lâu, cái anh hỏi được là địa chỉ cũ………

Suốt cả quá trình tìm kiếm, chẳng mấy chốc trời đã sáng…………..

Anh đành phải quay lại công trường lại một lần nữa, tiếp tục hỏi thăm người ở đấy……….

Cầm theo địa chỉ đến tìm người nhà họ Phó, thế nhưng chả có ai ở nhà………

Anh ngồi xổm trước cửa nhà họ Phó, thiếu chút nữa là phá cả cửa………..

Anh cảm thấy mình thật ngu, cả đêm tìm đến nhà họ Phó làm gì? Nếu Phó Chân Ngôn muốn hẹn cô ra ngoài thì chắc chắn sẽ không đưa về nhà!

Anh tìm cô đến tận trưa thì bắt gặp một màn kia của cô và Phó Chân Ngôn…………..

Một khắc kia, tâm tình của anh cực kỳ phức tạp. Đầu tiên là nhẹ nhõm thở dài một hơi, ít nhất là thấy cô bình yên vô sự, mấy cái trước hợp xấu kia cũng chỉ là dự đoán mà thôi; rồi sau đó là mệt mỏi, đanh mặt, tức giận,….. Một loạt cảm xúc đồng thời xông lên, khiến cho anh nhất thời không thể rõ cảm xúc của mình là gì, duy nhất có một thứ rõ ràng: anh muốn đánh Phó Chân Ngôn ngay bây giờ!

Xin hỏi, tìm kiếm suốt như thế, anh có thì giờ để ăn uống sao? Anh đã sớm đói đến quên cả cảm giác…………..

Cô ở đâu? Trong khi anh như một thằng ngốc lùng xục tìm kiếm cô thì cô lại đang vui vẻ cười cười nói nói với Phó Chân Ngôn!

Khi anh đang vất vả tìm cô thì cô lại dốc hết lòng giúp đỡ Phó Chân Ngôn!

Xin hỏi anh có thể nuốt trôi cơm sao?


Diệp Thanh Hòa, rốt cuộc là em có lương tâm hay không?

Anh càng nghĩ càng tủi thân, ngồi bên cạnh cô hờn dỗi.

“Anh đừng trẻ con như thế nữa, nhìn em này.” Đối với ‘đứa trẻ’ luôn nổi giận thình lình này, cô chỉ còn biết thở dài trong lòng, cũng không chấp nhặt anh, nhẹ nhàng khuyên nhủ.

Mặt anh vẫn lạnh tanh, vẫn không quan tâm cô.

Cô đành phải đứng dậy.

“Em làm cái gì vậy?” Anh tức giận hỏi, kéo vai cô bắt nằm xuống.

“Em đi mua đồ ăn cho anh!” Cô lại nặng nhọc đứng lên.

“Anh không cần em lo! Em còn quan tâm anh đói bụng nữa cơ đấy? Để đói chết luôn đi!” Anh thừa nhận mình rất trẻ con, thậm chí có điểm giống với…….. giọng người oán phụ! Thế nhưng, anh thực sự nghĩ như thế, anh đúng là một tên ngốc, giống như rắn không đầu quanh quẩn khắp Bắc Kinh tìm cô.

“Anh hai…….. đi ăn cơm đi……” Cô hạ giọng, dỗ ngọt anh.

Anh không nói gì, cuối cùng phẫn nộ cùng bất bình trong lòng đã được âm thaanh mềm mại của cô hoá giải, toàn bộ hoá thành đáng thương, giống như một đứa trẻ bị thương bình thường, mặt vẫn cau có như trước, bưng cái giá đỡ: “Em nhận là em sai rồi chứ!”

Cô bất đắc dĩ, nhìn anh vừa bực mình vừa buồn cười: “Được…… em sai rồi, được chưa hả? Giờ anh đi ăn đi.”

“Đừng nói cho có lệ! Coi anh là đứa trẻ sao? Miệng nói một đừơng tâm nghĩ một nẻo!”

“……….” Thật sự lúc này cô không biết nên khóc hay nên cười nữa, rất muốn hỏi anh, rằng anh hai à, anh như thế lại không giống một đứa trẻ sao? Anh hai, rốt cuộc là khi nào anh mới lớn? Đương nhiên, cô sẽ không hỏi như thế, trừ phi vô cùng tức giận với sự bạo lực của anh………. “Vậy anh muốn như thế nào?”

“Em phải đồng ý với anh! Về sau không được gặp lại Phó Chân Ngôn!” Anh nói.

“……………” Cho anh chút quyền lời, đúng là được nước lấn tới…….. Cô chỉ nhắm mắt lại, không nhìn anh, giọng nói cũng trở nên ngang nghạnh, “Mặc kệ có gặp gỡ Phó Chân Ngôn nữa hay không! Nhưng mà anh hai, em nói anh nghe, nếu mà bây giờ anh không đi ăn cơm, sau này em nhất định sẽ không nói với anh một câu!”

“……….” Tiêu Y Đình tức giận thiếu chút nữa nhảy dựng lên, thế nhưng, vấp phải bộ dạng lạnh nhạt của cô, biết được cô chắc chắn không nói giỡn, người có khả năng im lặng thì không ai địch được cô…………. Đương nhiên, có thật sự có thể không nói chuyện với anh, ít nhất cô đã từng làm một lần: không nói chuyện suốt một tuần……

Một tuần cũng quá sức chịu đựng của anh……….

Nghĩ tới nghĩ lui vẫn không cam lòng, anh hỏi một câu: “Em nói, nói cho rõ ràng, trong lòng em, anh và Phó Chân Ngôn ai quan trọng hơn? Nói xong anh mới đi ăn cơm.”

Cô mở mắt, đôi mắt xinh đẹp dừng lại trên người anh thật lâu.

Chưa bao giờ bị cô nhìn thẳng như thế, anh có vẻ không quen, vừa cúi đầu liền nghe thấy giọng nói của cô vang lên: “Anh hai, anh mãi mãi là anh hai của em, không ai có thể thay thế được………..”

Mặt anh cau có dần dần thả lỏng, tâm trạng cũng rất thoải mái, viền môi tinh tế nâng cao.

“Tốt, anh đi ăn cơm, sẽ về luôn, em cứ nằm đấy, mệt thì ngủ đi!” Anh vui vẻ nói, khi ra ngoài còn năm lần bảy lượt dặn dò cô y tá phải trông nom em gái.

Vừa ra cửa, di động có tin nhắn đến, anh nhìn, là tin nhắn của Cẩm Nhi.

Anh đút trở lại túi, bước nhanh vào quán mì bên kia đường.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận