Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm

Editor: Tinh Di

Tiêu Y Đình đặt bút vẽ xuống, trong lòng thầm nói, em gái, anh phải làm việc, lát nữa sẽ chơi với em tiếp…..

Anh mở máy tính.

Đồng hồ điểm hơn 17h thì Khương Vãn Ngư gọi điện tới, “Y Đình, con ổn chứ? Sau sáng nay mẹ không gọi được cho con? Nên mẹ phải gọi đến văn phòng...”

Tiêu Y Đình ngó qua, thì ra di động anh đã hết pin.

“Mẹ, di động con hết pin, con sắp xong việc rồi.” Anh tắt máy tính, sắp xếp một chút tài liệu.

Xe đậu bên đường, hôm nay chỉ có Khương Vãn Ngư và Tiêu Y Đình ăn tối.

“Cha đâu?” Anh hỏi.

“Cha con hôm nay có tiệc xã giao, chỉ hai mẹ con mình con thấy sao?” Khương Vãn Ngư vui vẻ nói đùa.

“Tất nhiên là tốt rồi!” Tiêu Y Đình hùa theo.

“Y Đình, con vẫn chưa thay quần áo sao? Râu cũng chưa cạo, con soi gương đi! Tóc cũng lộn xộn nữa!” Khương Vãn Ngư cười khi nhìn kĩ bộ dạng lúc này của anh.

Tiêu Y Đình né tránh: “Mẹ, không sao đâu!” Bây giờ anh còn quan tâm mấy chuyện đó nữa sao? Dù sao cũng là đi ăn cơm với mẫu thân đại nhân, hình tượng…… cho qua đi!

Nhưng Khương Vãn Ngư không để anh toại nguyện, bà nhất quyết lôi kéo, “Vẫn còn sớm, chúng ta đi ‘trùng tu’ một chút!”


Tiêu Y Đình đành phải nghe theo.

Khương Vãn Ngư kéo Tiêu Y Đình sang một bên, mãn nguyện gật gật đầu: “Đây mới là con trai mẹ chứ! Đi thôi, chúng ta đi ăn!”

Hai người đi đến một nhà hàng, Khương Vãn Ngư khoác tay anh đi vào.

Ban đầu Tiêu Y Đình nghĩ rằng đây chỉ đơn thuần là bữa tối của hai mẹ con, nhưng khi cửa phòng ăn mở ra, bên trong còn có một người phụ nữ trung niên và một cô gái trẻ…..

Người phụ nữ kia chắc là bạn của mẹ……

Trong lòng Tiêu Y Đình trầm xuống……..

“Tới rồi!” Bạn Khương Vãn Ngư vui vẻ chào hai mẹ con.

“Trên đường đến bị kẹt xe một chút, xin lỗi đã để hai mẹ con chờ lâu!” Khương Vãn Ngư cũng vui vẻ, bà đẩy Tiêu Y Đình, “Đây là Y Đình, đã lâu không gặp chắc nó không nhớ rõ lắm, gọi dì Vương đi con!”

“Chào dì Vương.” Tiêu Y Đình nhã nhặn chào hỏi.

“Oa!” Dì Vương cười híp mắt, “Ngồi xuống trước! Ha ha, đây là cháu gái dì, con bé mới tốt nghiệp đại học. Mà đúng rồi, nghe Vãn Ngư nói hai đứa cùng đại học! Lạc Lạc, đây là dì Khương, bạn thân của cô, còn đây là con trai dì ấy, cậu ấy là luật sư nổi tiếng lắm đó! Cháu phải gọi thằng bé là học trưởng nữa đó!”

Cô gái tên Lạc Lạc chậm rãi đứng dậy, chào Khương Vãn Ngư, chào Tiêu Y Đình, “Chào anh, học trưởng.”

“Chào.” Tiêu Y Đình nhàn nhạt.

Ba người phụ nữ đã ngồi xuống chỉ còn mình anh đứng, vẻ mặt nhàn nhạt không mấy quan tâm, không lâu sau anh cúi người rất lẽ phép, “Chúc ba người dùng cơm vui vẻ, cháu không nên đến mới đúng, đúng là ảnh hưởng không khí vui vẻ mà!”

“Mẹ, mẹ cứ ở lại ăn tối vui vẻ, con còn việc bên chỗ Thần An, hình như đã trễ rồi, lúc về con sẽ đón mẹ.” Tiêu Y Đình nói với Khương Vãn Ngư.

Dì Vương và Lạc Lạc nhìn nhau, Khương Vãn Ngư trừng mắt với anh, mặt bà có chút hồng.

Tiêu Y Đình làm vẻ mặt không nhìn thấy, xoay người đi ra ngoài.

Anh không lái xe mà đi bộ dọc con phố. Thành phố xa hoa rực rỡ ánh đèn trước mắt đều không quan hệ gì đến anh, với anh nó chỉ như một thành phố hoang vắng……

Thành phố không có cô thì còn lại gì?

Không biết đi bộ bao lâu thì dừng lại, trước mắt anh là một bệnh viện. Hình như Kỷ Tử Ngang làm việc ở đây?

Anh có chút tò mò liền quyết định đi vào, không nghĩ tới hôm nay Kỷ Tử Ngang thực sự đang có ca trực.

“Cậu vẫn hay làm việc muộn như vậy?” Tiêu Y Đình đùa.

Kỷ Tử Ngang thấy Tiêu Y Đình rất ngạc nhiên, “Hả? Mình vừa đứng một ca phẫu thuật. Sao hôm nay lại đến đây vậy?” Người bạn này không biết chuyện gia đình của Tiêu Y Đình.


“Tôi… dạo này có chút áp lực, không ngủ được nhiều, cho xin ít thuốc ngủ được không bác sĩ?” Lí do này cũng hợp với anh đó chứ!

Kỷ Tử Ngang nhìn anh, “Chuyện mất ngủ không nên phụ thuộc nhiều quá vào thuốc….”

Kỷ Tử Ngang còn chưa nói xong đã bị Tiêu Y Đình cắt ngang: “Xin thì mau cho đi! Tôi không thể không uống thuốc mà!”

Kỷ Tử Ngang thở dài, mở tủ lấy cho anh một ít thuốc an thần, “Không cho cậu hơn được nữa đâu, tốt nhất là tìm cách khác thay vì uống thuốc!”

“Cảm ơn.” Tiêu Y Đình cười.

Lúc này Kỷ Tử Ngang có điện thoại, “Là Thần An gọi.” Kỷ Tử Ngang nói với Tiêu Y Đình.

“Thần An, tôi đang ở bệnh viện, không bận lắm, tôi tới được, Tiêu Y Đình đang ở chỗ tôi….” Kỷ Tử Ngang đưa di động cho Tiêu Y Đình, “Thần An muốn nói chuyện với cậu.”

Tiêu Y Đình không tình nguyện nhận lấy, thực tâm là vì Tả Thần An biết mọi chuyện nên anh có chút không muốn đối mặt với cậu ấy, “Alo?”

“Cậu sao vậy? Sao lại đến chỗ Tử Ngang? Không khoẻ chỗ nào sao?” Tả Thần An hỏi một chuỗi dài.

“Không có gì nghiêm trọng, chỉ xin một chút thuốc thôi.”

“Điện thoại của cậu có vẫn đề gì hả? Cả ngày nay tôi không gọi được!” Tả Thần An có chút tức giận.

“Hết pin…..” Anh lười giải thích, “Có chuyện gì sao?”

“Không có chuyện gì quan trọng, chỉ là muốn tụ tập một chút.”

“Tôi ăn rồi, đang chuẩn bị về nhà, mấy người các cậu đi vui vẻ!” Tiêu Y Đình trả điện thoại cho Kỷ Tử Ngang sau đó rời đi. Anh vẫn nghe được câu nói cuối cùng của Kỷ Tử Ngang: “Tôi cũng không đi uống được, vừa xong phẫu thuật nên rất mệt, phải về nhà ngủ thôi!”

Tiêu Y Đình rời đi không quay đầu lại.


Về đến nhà, dì Vân thấy anh hết sức kinh ngạc: “Sao chỉ có mình cháu về? Ăn tối chưa?”

Dì Vân cũng biết anh và mẹ có hẹn ăn cơm tối nay, nhưng lười giải thích nên anh lắc đầu, “Chưa ạ.”

“Dì hấp bánh chẻo cho cháu nhé?” Dì Vân hỏi.

Anh đi thẳng lên lầu nhưng vẫn không quên trả lời dì Vân, “Vâng..”

Anh vào phòng cô.

Cả ngày anh mong chờ nhất giờ phút này, được bước vào một không gian tràn ngập hình bóng cô. Nhưng cũng sợ nhất là nó, vì sau đó anh sẽ phải chịu đựng một mình nỗi đau khi không có cô……

Anh tự hỏi cuộc sống mình sẽ trở nên như thế nào?

Một lúc sau dì Vân mang bánh chẻo lên, gõ gõ cửa.

Tiêu Y Đình nhìn chằm chằm bát bánh chẻo nóng hổi trong tay dì Vân, nhận lấy, cảm ơn rồi đóng cửa phòng.

Anh nhìn chằm chằm bát bánh chẻo trên bàn… Đột nhiên anh nhớ lại những lần mình giành đồ ăn với cô, nhất thời kích động, lập tức lấy giấy và bút ra; anh vẽ cô đang đứng cạnh cửa sổ, vẽ hoa quế, vẽ bánh chẻo, vẽ bản thân giành đồ ăn với cô….

Vẽ xong thì bánh chẻo cũng đã nguội, anh không định ăn nữa. Nhưng đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, anh bưng lên, thầm nói trong lòng: “Em gái, em nhìn đi, anh sẽ ăn thật tốt, sống thật tốt!”

Anh ăn hết bát bánh chẻo, uống thuốc, sau đó nằm xuống giường, chờ đợi giấc ngủ của mình……

Nhưng có vẻ thuốc không có tác dụng, anh vẫn nghe thấy tiếng giày cao gót của mẹ đi về phía cửa phòng em gái…..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận