Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm

Editor: Tinh Di

Vì sắp đến Tết Âm lịch nên hôm nay Tiêu Y Đình mua nhiều quà hơn mọi khi để đến thăm nhà họ Phạm.

Đi tới cửa Tiêu Y Đình không khỏi ngạc nhiên vì ngày thường nhà Phạm Trọng luôn yên ắng, hôm nay lại có tiếng cười nói huyên náo?

Tiêu Y Đình sau khi vào nhà mới hiểu ra nguyên nhân, là vì trong nhà có một cậu bé mười mấy tuổi.

“Y Đình lại đây!” Bác trai thấy Tiêu Y Đình tới liền vui vẻ gọi lại giới thiệu, “Đây là cháu nhà bác vừa từ dưới quê lên, thằng bé lên Bắc Kinh để ôn thi đại học. Lần trước hai bác lỡ hẹn với cháu là vì đi đón thằng bé, xin lỗi cháu.”

Cậu bé cũng rất lễ phép, đứng lên chào Tiêu Y Đình: “Chào anh.”

Tiêu Y Đình gật đầu khen thằng  bé một chút, sau đó nói với bác trai: “Bác đừng nói vậy.”

Bản thân Tiêu Y Đình thấy sự có mặt của thằng bé rất ý nghĩa, ít nhất thì căn nhà đã trở nên náo nhiệt và ấm áp hơn……

Anh ở lại ăn cơm tối với nhà họ Phạm sau đó lái xe về.

Trên đường về anh đi rất chậm, nhạc trong xe vẫn là bài hát ‘Loving you’……

Die nd da nl e q uuydo n

Mùa đông rất lạnh nên người đi ngoài đường vào giờ này không quá đông đúc. Anh vô tình đưa mắt sang thì bắt gặp Tiểu Ngư, con bé đang ôm một hộp hoa lớn đi vào một ngõ nhỏ.

Anh nhớ lại lần nói chuyện hôm đó với con bé trong văn phòng, trong lòng có chút dao động liền tìm chỗ đỗ xe, sau đó đi theo con bé vào ngõ nhỏ.

Tiểu Ngư vì phải ôm theo hộp hoa nên không đi quá nhanh, Tiêu Y Đình đã đuổi kịp, đi ngay sau con bé.

Tiểu Ngư đi vào một quán tạp hoá khá lớn.

Tiêu Y Đình cũng vào theo.


Tiểu Ngư đi vào một gian phòng, không hề biết Tiêu Y Đình đi sau mình, khi con bé quay người lại nhìn thấy anh kinh ngạc đến mức đánh rơi đồ trong tay, miệng lắp bắp: “Anh… Anh Đình….”

Chưa nói xong con bé đã ngồi sụp xuống nhặt đồ trên mặt đất.

Tiêu Y Đình đưa mắt nhìn gian phòng, rộng khoảng hơn 10m2, ở giữa có một cái mành ngăn, phía trong chắc là giường, bên ngoài là một cái bàn và hai cái ghế, một chiếc tủ đồ nhỏ, tất cả đều rất cũ….

“Ông nội em đâu?” Tiêu Y Đình hỏi.

“Ông… đang ngủ….” Tiểu Ngư chỉ về phía sau tấm mành.

“Hai ông cháu không định về quê sao?” Anh lại hỏi.

Tiểu Ngư cúi đầu không trả lời.

“Không mua được vé tàu? Không ….. đủ tiền?” Tuy anh biết hỏi như vậy là không hay nhưng anh không còn cách nào khác ngoài đi trực tiếp vào vấn đề.

“Không! Ông nội có tiền!” Tiểu Ngư vội vàng nói, sau đó chạy lại chỗ tủ, lấy ra một chiếc hộp, con bé mở ra trước mặt Tiêu Y Đình, “Đây… Anh Đình, cho anh….”

“Chuyện gì đây?” Con bé muốn trả lại tiền cho anh?

Tiểu Ngư vẫn không dám nhìn anh, “Anh Đình, em biết nhiêu đây còn thiều rất nhiều nhưng đây là tất cả những gì em và ông nội có… Năm sau em hứa sẽ kiếm thật nhiều tiền! Cho em thời gian, em sẽ trả lại anh!”

Ra là vậy……

“Tiền này em nên giữ lại, đưa nó cho ông bà, sau đó đi học, chăm chỉ học hành. Muốn trả tiền cho anh thì đợi sau này thành đạt hãy nói đến.”

Tiểu Ngư không nói gì, con bé đặt hộp tiền xuống chỗ anh đang đứng sau đó đi ra phía cửa.

Muốn tiễn khách?

“Tiểu Ngư, anh sẽ đi ngay, hôm nay anh đến để nói với em, từ ngày mai em phải đi học, không cần đến văn phòng của anh nữa, chuyện dọn dẹp gì đó đã có người lo, n đó không phải em.” Tiêu Y Đình nói.


Con bé còn đi bán hoa buổi tối nữa……..

Die nd da nl e q uuydo n

Nghe xong lời Tiêu Y Đình Tiểu Ngư ngẩng mạnh đầu: “Anh Đình, anh không thích?”

“….” Không phải không thích, mà là…. không thể ở chung một chỗ……..

Tiểu Ngư nước mắt lưng tròng: “Em biết, là anh chán ghét em, bởi vì… bởi vì anh và chị đã cứu mạng em vậy mà cha em…. ông ấy…. ông ấy làm hại chị Thanh Hòa…. em không biết phải làm gì để xin lỗi hai người, chỉ có thể…. có thể làm một chút việc vặt, em sẽ không để anh nhìn thấy em.. anh sẽ không khó chịu…. Nếu anh chán ghét em như vậy em hứa… hứa từ sau sẽ không xuất hiện trước mặt anh.. nữa…..”

Chuyện xảy ra sau đó tuy mọi người đã cố giấu nhưng Tiểu Ngư vẫn biết được, con bé không biết phải làm gì……

Tiêu Y Đình rối. Anh là một luật sư danh giá, là người học giả, là người lí trí kiên định hơn những người khác, nhưng mà…….

Tiêu Y Đình nhìn chằm chằm Tiểu Ngư, hồi lâu anh nói: “Anh hiểu những gì em nghĩ, nhưng người làm sai là cha em, không liên quan đến một đứa nhỏ như em. Chuyện anh chị giúp em là anh chị tự nguyện, nếu là đứa trẻ khác anh chị cũng sẽ lựa chọn làm vậy. Hơn nữa, chắc em chưa biết chuyện này, cha em lúc cuối đời đã thay chị ấy đỡ một viên đạn, nên mọi ân oán coi như đã xong xuôi. Em không cần có ý nghĩ chuộc lỗi thay cha mình. Tiền này em giữ lại, đưa cho ông  bà nội, học thật tốt.”

Ân oán trả xong coi như anh không còn quan hệ gì với gia đình con bé, nói xong anh liền xoay người rời đi.

Giọng Tiểu Ngư yếu ớt sau lưng Tiêu Y Đình, “Anh Đình, em chắc chắn sẽ trả lại tiền cho anh…. Chuyện đi học, em chỉ tạm nghỉ, sau đó sẽ quay lại… chỉ nửa năm… nửa năm thôi! Em phải ở lại Bắc Kinh, ở đây sẽ kiếm tiền hơn ở quê nhiều….”

Anh quay lại nhìn chằm chằm Tiểu Ngư: “Dựa vào mấy bông hoa? Tiền đó còn không đủ nộp tiền phạt!”

Tiểu Ngư khẽ cắn môi, dáng vẻ cứng đầu.

Lúc này Tiêu Y Đình đưa tay vào túi áo, Tiểu Ngư nhìn thấy vội nói: “Anh Đình, không cần  cho em tiền!”

Tiêu Y Đình dừng động tác, vốn anh định giúp đỡ hai ông cháu tiền vé tàu.

“Anh không cần bận tâm đâu, chào anh.” Tiểu Ngư kiên quyết đặt hộp tiền ra ngoài cửa, đóng chặt cửa.


Tiêu Y Đình bị thái độ kiên định của Tiểu Ngư làm cho sững sờ, anh nhớ lại rất nhiều năm trước từng có người đứng trước mặt anh, vẻ mặt kiên định khẽ cắn môi: “Em sẽ trả lại cho anh! Nhất định….”

Anh đứng lặng  người……

Tiểu Ngư thật là……

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -----

Nhà họ Tiêu.

Tiêu Y Đình về đến nhà thì thấy Khương Vãn Ngư và Tiêu Thành Hưng đang vui vẻ xem lại hoá đơn mua sắm cho dịp Tết sắp tới.

“Cha, mẹ, con về rồi.” Anh chào hai người.

“Con vừa từ chỗ ông Giang về sao?” Khương Vãn Ngư hỏi anh.

“Vâng.”

“Có gặp Thiển Thiển không? Mẹ có chút đồ muốn đưa cho con bé.” 

“Không có gặp, hình như cô ấy quay lại Sin rồi, chắc là cuối năm mới về lại.” Anh vừa lên lầu vừa nói.

Khương Vãn Ngư đợi anh khuất khỏi cầu thang mới quay sang vui vẻ nói với Tiêu Thành Hưng: “Ông thấy không? Con trai có để tâm đến Thiển Thiển! Ngày nào đi ngày nào về nó đều rõ! Trước ông còn trách tôi làm sai, sai chỗ nào chứ? Ông xem hai đứa nó, trai tài gái sắc, tuần nào cũng cùng nhau học vẽ rồi ăn tối, con trai còn đưa con bé về nhà, không phải đang bắt đầu có dấu hiệu tình cảm thì là gì? Hai đứa nó á, tôi còn nghe nói Thiển Thiển còn chỉ con trai vẽ tranh, thằng bé rất phục nha! Ông thấy đấy, ngoài Thanh Hòa thằng  bé từng ‘phục’ ai chưa nào?”

Tiêu Thành Hưng nửa tin nửa ngờ: “Thật sao?”

Lần đó ông nói mặc kệ là mặc kệ luôn, không để ý đến hai đứa phát triển ra sao. Bản thân ông cảm thấy con trai không phải là người có thể nhanh như vậy đã chuyển chú ý nên người cô gái khác, nhưng nói thế nào thì ông cũng luôn mong muốn con trai được vui vẻ, chỉ cần thằng bé không còn đau khổ ông cũng không quản nhiều. Con bé Thanh Hòa đã đi xa nhưng con trai vẫn cần sống tiếp…….

“Đương nhiên!” Khương Vãn Ngư vô cùng tự tin.

Die nd da nl e q uuydo n

Chớp mắt đã đến lễ Trừ Tịch, gia đình Tiêu Thành Hưng sau khi ăn sáng liền thu dọn đồ cùng sang nhà ông nội Tiêu Y Đình.

Đại gia đình nhà họ Tiêu rất nhiều người, Tiêu Y Đình thích điều này, anh thích không khí náo nhiệt của đại gia đình… Nhưng là ‘từng thích’, bây giờ anh chỉ muốn ngồi một chỗ, ngắm nhìn những đứa trẻ vui đùa….

“Y Đình, lấy thêm trà!” Một người bác đang dở canh bài, thấy anh không có việc gì liền sai bảo.


“Vâng!” Anh đứng lên đặt điện thoại xuống đi rót trà.

Tiêu Thành Trác nhanh chân ngồi vào chỗ Tiêu Y Đình vừa ngồi, đột nhiên có tin nhắn đến.

Tiêu Y Đình vừa đặt điện thoại xuống nên mật mã vẫn chưa kịp khoá lại, Tiêu Thành Trác không nghĩ nhiều đã cầm lên đọc, chỉ là tin nhắn chúc Tết nhưng có thứ cậu đặc biệt không thích đó là tin nhắn gửi từ Sin, không phải là cái người Thanh Thanh Thiển Thiển thì là ai?

Thân nhau đến mức này rồi sao?

Trong lòng Tiêu Thành Trác đột nhiên rất khó chịu, không do dự nhắn tin trả lời: “Cô gái, năm mới đã nhiệt tình như vậy, chỉ có thể khen một câu ‘Giá rẻ!’, cho xin cái giá được không?”

Gửi xong tin nhắn Tiêu Thành Trác nhanh tay xoá đi, ném điện thoại lại chỗ cũ, chờ Tiêu Y Đình quay lại như chưa có chuyện gì xảy ra.

Tiêu Y Đình quay lại quả nhiên không biết chuyện tày trời Tiêu Thành Trác vừa làm, ung dung tiếp tục chơi game.

Mâm cơm tất niên không thể thiếu bát vằn thắn.

Anh chăm chú nhìn theo bóng những người phụ nữ vui vẻ chuẩn bị đồ ăn, còn có bánh chẻo….. em gái hấp bánh chẻo là ngon nhất!

Tiêu Y Đình nghĩ gì đó, cuối cùng quyết định cùng vào bếp. Có người cười trêu anh, “Y Đình cũng giỏi quá nha! Không biết làm xong có ăn được không đây?”

Tiêu Y Đình vui vẻ cười đáp lại, sau đó chuyên tâm nhào bột.

Người cô còn định nói thêm liền bị Khương Vãn Ngư ngăn lại, “Để thằng bé thử đi!”

Tìm việc để làm tốt hơn nhiều so với ngồi ngẩn người……..

Anh nhào bột nặn bánh hoàn tất, xong xuôi đứng bên cạnh nồi hấp.

Bà nội Tiêu cười nói với Tiêu Y Đình: “Là thành quả của cháu trai ta, không ai được chê đâu đó!”

Cuối cùng vẫn là thừa khá nhiều bánh chẻo, Tiêu Y Đình yên lặng gói tất cả mang về.

“Để trong tủ lạnh ăn dần cũng được.”Khương Vãn Ngư nói.

Sáng hôm sau là mùng một. Khương Vãn Ngư dậy sớm hấp lại bánh chẻo cho hai cha con Tiêu Thành Hưng. Bà chuẩn bị thêm một hộp riêng, kèm theo một chút cơm, cho vào hộp giữ nhiệt rồi ra khỏi nhà.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận