Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm

Editor: Tinh Di

Mùa xuân lại đến.

Diệp Thanh Hòa nhìn ra lộc non không ngừng nảy nở trên các cành cây bên ngoài cửa sổ phòng bệnh mới biết mùa xuân đã về……

Sắc xanh mơn mởn ấy tượng trưng cho sức sống mới và hi vọng mới……

Cô còn hi vọng không?

Có lẽ còn có thể sống là hi vọng lớn nhất của cô rồi……

Mỗi ngày qua đi cô đều khoẻ hơn một chút……

Cô từng rất sợ khi nghĩ sau này không thể cầm được bút, và rồi cô vẫn có thể viết, nhưng khi đứng trước trang giấy trống trơn, cô không biết phải viết gì……

Cô cũng sợ mình sẽ không nhìn thấy được nữa, nhưng rồi cô vẫn có thể ngắm nhìn thế giới xinh đẹp bên ngoài cửa sổ phòng bệnh……

Cô sợ mình không ăn được nhưng giờ cái gì cô cũng có thể ăn…….

Sợ mình không nói chuyện được nữa nhưng khi nói được cô lại chỉ có thể ngồi cả ngày……..

Những chuyện cô lo sợ đều không xảy ra……..


Vậy thì chuyện đau lòng có là gì, cô chịu được đúng không?

Chỉ cần cố gắng là sẽ làm được thôi….

Cô chỉ ngồi đó, sống cuộc sống khó khăn lắm mới giành lại được………

Một ngày mùa xuân, Tiêu Y Đình đồng ý mới lời tham gia một cuộc triển lãm tranh mà ông Giang nói.

Xa xa đã thấy ông, Tiêu Y Đình xuống xe đi lại chỗ ông.

Tinh thần ông Giang có vẻ rất phấn khởi, xem ra cuộc thi này có rất nhiều người tài mới khiến ông hào hứng như vậy.

Ông Giang thấy Tiêu Y Đình đi tới, vui vẻ đưa thiệp mời cho anh: “Cuối cùng cũng tới rồi! Tranh ở triển lãm lần này đều là của trẻ con vẽ, rất đặc biệt, rất cảm động!”

Trẻ con?

Đột nhiên Tiêu Y Đình nhớ tới hình như Ninh Chấn Khiêm từng nhắc con trai anh cũng tham gia triển lãm tranh nào đó….

“Ta vào thôi!” Tiêu Y Đình nói.

“Được, không phải chủ nhật nên làm phiền đến công việc của cháu rồi!” Ông Giang cười ha ha đùa anh.

“Không sao ạ!” Anh đã sắp xếp công việc đâu vào đó mới đến đây.

Những bức tranh được trưng bày lần này thực sự rất ấn tượng. Màu sắc đa dạng khiến người ta không khỏi trầm trồ cảm thán. Lần này không chỉ có tranh vẽ được trưng bày mà còn có thư pháp, tuy của trẻ nhỏ nhưng nét chữ không hề tệ chút nào.

Tiêu Y Đình đứng lại trước một bức tranh……

“Đây là bức tranh về nội tâm con người. Nhưng là của trẻ nhỏ nên chúng ta không thể hoàn toàn hiểu được. Mọi vật trên thế giới này đều có linh hồn, tất cả cây cỏ muôn thú, huống chi là những đứa trẻ đang trưởng thành? Bức tranh này cho thấy một tâm trạng đầy mâu thuẫn, nhưng không ai hiểu được đó là những gì, nhưng chính cái mãnh liệt ấy mới là thu hút!” Một giọng nói nhẹ nhàng thanh thoát vang lên sau lưng anh – Mạnh Thanh Thiển.

Một vài người đứng gần đó cũng nghe thấy, không ít người vỗ tay khen ngợi.

Tiêu Y Đình quay lại nhìn, Mạnh Thanh Thiển đứng ngay sau lưng anh, nhưng anh còn thấy Ninh Chấn Khiêm đứng cách đó không xa.

Ninh Chấn Khiêm đi đến, “Cô hiểu bức tranh này?” là hỏi Mạnh Thanh Thiển.

Mạnh Thanh Thiển có chút xấu hổ cười cười, “Tôi nói chỉ dựa vào cảm giác của bản thân, chê cười rồi.”


Ninh Chấn Khiêm khẽ nhíu mày: “Tôi là cha của đứa nhỏ, nhưng chưa từng thực sự hiểu thằng bé……..”

“Cái này…. tôi có cảm giác như vậy là vì tôi cũng là người vẽ tranh, hơn nữa khi ở bên Sin tôi có làm tình nguyện ở một trung tâm chăm sóc trẻ em, nên có lẽ có chút nhạy cảm ở vấn đề này….” Mạnh Thanh Thiển yếu ớt giải thích.

Ninh Chấn Khiêm khẽ gật đầu, sau đó quay sang Tiêu Y Đình: “Cậu cũng ở đây?”

“Ừ, đến xem một chút.”

“Vậy thì tốt quá, chúng ta cùng đi xem được không? Thực sự muốn nghe tiểu thư đây giải thích nhiều hơn về thế giới nội tâm của trẻ nhỏ.” Ninh Chấn Khiêm nói.

Lần đầu tiên gặp Mạnh Thanh Thiển ở đi cùng Ninh Chấn Khiêm anh có một ấn tượng duy nhất với cô gái này, đó là khí chất của cô rất giống với Diệp Thanh Hòa, nhưng xem ra không phải hoàn toàn như vậy……..

Ai cũng rất đau lòng chuyện của Diệp Thanh Hòa, nên nếu như….. nếu như có một người thực tâm quan tâm, tình nguyện chăm sóc ở cạnh bầu bạn với cậu ấy thì anh cũng thành tâm chúc phúc. Cô gái Mạnh Thanh Thiển này cũng rất hợp với cậu ấy………

Ba người cùng đi xem một vòng phòng triển lãm.

Chỉ có Mạnh Thanh Thiển nói, Ninh Chấn Khiêm thỉnh thoảng hỏi một vài câu, Tiêu Y Đình không nói gì cả buổi.

Mạnh Thanh Thiển cũng được ông Giang gửi giấy mời đến. Ninh Chấn Khiêm cũng biết hai người họ quen nhau khi cùng học vẽ ở nhà ông Giang.

Mạnh Thanh Thiển tuy có chút hiểu biết và cảm nhận nhưng cũng không chắc chắn hoàn toàn, cô chỉ dám nói một chút suy nghĩ của bản thân.

Tiêu Y Đình lắng nghe cả buổi cũng ngầm đồng ý, so với Mạnh Thanh Thiển thì hiểu biết hội hoạ của anh không là gì.

Mạnh Thanh Thiển vẫn say sưa giải thích với Ninh Chấn Khiêm…

“Anh nhìn đi, một con sâu nhỏ, có thể đó chính là đứa nhỏ….” Mạnh Thanh Thiển kiễng chân chỉ lên góc trên của bức tranh, “Có thể con bé rất hạnh phúc khi vẽ bức tranh này..”


“Vì sao cô biết?”

“Tôi dựa vào ánh nắng trong bức tranh, màu sắc ấm áp như vậy, chỉ có người đang hạnh phúc mới có thể vẽ lên bức tranh như vậy….” Mạnh Thanh Thiển chỉ rõ hơn vào góc đó của bức tranh.

Đột nhiên có chuyện xảy ra…..

Bức tranh hình như bị treo không đúng, Mạnh Thanh Thiển chưa chạm tới nó đã rơi xuống…..

Ninh Chấn Khiêm đẩy Mạnh Thanh Thiển ra nhưng không kịp, góc của bức tranh sượt qua trán cô, máu bắt đầu chảy….

Mạnh Thanh Thiển chưa có cảm giác đau, đưa tay lên xoa khi thấy máu liền sợ hãi….

“Không được!” Ninh Chấn Khiêm nói, “Mau tới bệnh viện!”

Tiêu Y Đình không dám chậm trễ, nhanh chóng đưa Mạnh Thanh Thiển ra khỏi phòng triển lãm.

Vốn Tiêu Y Đình định đưa Mạnh Thanh Thiển đến bệnh viện của Kỳ Tử Ngang nhưng nó lại nằm quá xa chỗ này, tình huống cấp bách nên anh quyết định đi đến bệnh viện gần nhất.

Sau bữa trưa, Diệp Thanh Hòa nhờ người bảo mẫu trẻ đưa xe lăn tới cạnh cửa sổ để ngắm cảnh như mọi khi…..

Trời hôm nay thật đẹp, dưới nắng xuân ấm áp hoa trong bồn nở rộ xinh đẹp biết bao.......


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận