Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm

Editor: Hạ Y Lan

Phía sau anh, những cánh hoa hồng đang dần dần thưa thớt, có lẽ mỗi trận phồn hoa sẽ có thời điểm phải kết thúc, duy nhất, chỉ có lòng người vĩnh viễn kiên định cố chấp.

Hai mắt anh đỏ bừng, xoay người cúi chào tân khách ở phía sau —— trường bối của anh, thân hữu của anh, “Một lần nữa, Y Đình xin tạ lỗi vì hạnh động hoang đường này của mình, trưởng bối ở đây, dù có thương yêu Y Đình nhưng hôm nay Y Đình đã làm việc đại nghịch bất đạo, ông bà nội, ba mẹ, các vị chú bác, có lẽ bây giờ Y Đình hơi vô lễ, nhưng đại lễ đã thành, sau đó là đưa vào động phòng, Y Đình phải dẫn cô dâu về nhà, nếu còn thương yêu Y Đình, xin mời mọi người ở đây nâng ly rượu mừng, mừng tân hôn của Y Đình, nếu thấy xấu hổ vì Y Đình, thì ngày khác Y Đình sẽ tới tận cửa tạ lỗi!”

Nói xong, anh ôm giá y vào lòng, xoải bước đi.

Thần An là người chịu trách nhiệm ghi hình toàn bộ buổi lễ, mặc dù trong lòng đau buồn, nhưng cũng lập tức tẫn trách đuổi kịp bước tiến của anh, vì vậy, một đám hảo hữu cũng đi theo.

Tiểu Ngư theo sau bọn họ, nhưng chỉ bước tới cửa nhìn Tiêu Y Đình bước lên xe ngựa, lặng lẽ thoái lui.

Nhiệm vụ của bé đã hoàn thành, bé vì chị Thanh Hòa cảm thấy hạnh phúc cùng tự hào, chuyện hôm nay, cả cuộc đời này vĩnh viễn cũng sẽ không bao giờ quên......

Thành phố Bắc Kinh này, khiến bé đau lòng, áy náy, thống hận, nhưng cũng mang cho bé sự ấm áp......

Bắc Kinh, nhất định bé sẽ còn trở lại!

Tiêu Y Đình ngồi trên xe ngựa, đặt giá y bên cạnh chỗ ngồi, bắt đầu ngồi xe ngựa đi dạo hôn lễ, lần này sẽ dạo luôn đến nhà bọn họ.


Đây là những bước bên trong trò chơi, ngay cả xe ngựa này, cũng lấy bản gốc từ trong đó mà thiết kế.

Tả Thần An mang Tả Tiểu Bàn lên xe, tiếp tục chụp ảnh cho anh, những người khác, mỗi người lên xe của mình, đi theo phía sau anh, cùng anh khởi hành.

Trong đại sảnh buổi lễ, mưa hoa đã ngừng, người thân hai nhà vẫn chưa rời đi, giống như mới vừa rồi chỉ là một màn kịch, mà bọn họ chỉ là người xem, lúc này còn ngồi ngay thẳng, ở trong kịch chưa tỉnh lại.

Hơn nữa ánh mắt Khương Vãn Ngư đầy hốt hoảng, ở trong tân khách tìm anh cả mình, bốn mắt nhìn nhau, thân thể bà chấn động, cơ hồ đứng lên, có lời gì sắp bật thốt lên.

Khương Đại vội vàng dùng ánh mắt ngăn cản, Khương Vãn Ngư mới bừng tỉnh, nhớ tới mình vẫn đang ở nơi nào, khắc chế kích động, nhưng lại không kiềm được lo lắng trong đáy mắt.

Bữa tiệc bắt đầu, thức ăn mang lên, đều dựa theo tiệc nhà Hán, có đến hai ba mươi người một bàn, chứ không phải theo phong cách tiệc cưới hiện đại mười người một bàn, nhưng không một ai động đũa.

Chỗ ngồi của bà nội Tiêu, lúc này bà vẫn còn lấy khăn lau nước mắt, khóc rất đau lòng, phụ nữa nhà họ Tiêu, nước mắt trên mặt từng người cũng chưa khô, tình trạng bi thương như vậy không phải năm mười phút là có thể tỉnh lại.

Tiêu Thành Hưng chậm rãi đứng lên, đi tới bên cạnh mẹ, nhỏ giọng khuyên lơn một hồi lâu, vẫn không có hiệu quả, cuối cùng chỉ có thể tự mình cố gắng nở nụ cười, cất cao giọng nói, “Các vị, hôm nay là ngày Y Đình cưới vợ, nhà tôi tổ chức hôn lễ! Không phải tang lễ! Trước mặt ba mẹ, tôi vốn không nên làm chủ, nhưng tôi là ba của Y Đình, không có ai so với tôi thương yêu đứa nhỏ này hơn, cho nên, tôi liền vượt rào làm chủ! Hôm nay Y Đình làm ra chuyện lớn này! Có lẽ người không biết sẽ cảm thấy Y Đình làm vậy là tùy hứng, là điềm xấu, nhưng mà, trong mắt của tôi, đây chính là chuyện đại hỉ sự! Cả đời chân tình, đến chết cũng không đổi, tình cảm như vậy, xã hội bây giờ ngày càng ít! Hơn nữa người trẻ tuổi, tỷ suất ly hôn ngày càng cao, tình cảm và hôn nhân hình như cũng biến thành trò đùa! Mà con của tôi, lại quý trọng, chấp nhất phần tình cảm này, mặc kệ mọi người thấy nó buồn cười cũng được, bất hiếu cũng không sao, tôi là ba của nó, vĩnh viễn làm hậu thuẫn cho nó! Tôi cũng vì nó mà kiêu ngạo! Vì nó mà tự hào! Hôm nay tôi sẽ hoàn thành hôn lễ đầy tự hào này! Nếu như mọi người tán thành ý nghĩ của tôi, liền phối hợp với Y Đình, chân thành mà xem hôn sự này là chuyện vui! Ăn uống vui vẻ! Tôi, Tiêu Thành Hưng ở chỗ này kính mọi người một ly! Cám ơn mọi người đã nể mặt đến đây, chứng kiến cho Y Đình!”

Tiêu Thành Hưng vốn là một người đàn ông hào khí ngất trời, ngay cả trong lòng rất bi thương, vẫn nói từng chữ rất khí phách, giơ ly rượu lên, liên tục uống 3 chén, “Kính mọi người!”

Trước hành động của ông, bầu không khí cũng thoáng buông lỏng, dần dần có người cầm đũa lên.


Nước mắt Mạnh Thanh Thiển chưa khô, nhẹ nhàng chạy tới bên cạnh ba mẹ mình, tựa người vào mẹ làm nũng, “Mẹ, ba, có phải rất cảm động không? Có phải tới không vô ích không?”

Hai người đối với cô con gái này cực kỳ yêu thương, cô càn quấy như vậy, không nỡ trách cứ, cuối cùng vẫn là ba Mạnh trừng mắt một cái, không thể làm gì khác hơn thở dài, “Con đó! Làm sao ăn nói với dì Khương?”

“Con sẽ đi xin lỗi dì Khương!” Mạnh Thanh Thiển bĩu môi, lập tức lại mỉm cười, chuyển hướng tới bả vai ba, “Ba, vậy ba nói, có phải bị Tiêu Y Đình làm cảm động rồi không?”

Ba Mạnh không để ý tới cô.

“Có hay không?” Cô quấn lấy ba mình, phải hỏi cho rõ ràng.

Ba Mạnh liền nghiêm mặt dọa, “Có cái gì có? Dù cảm động cũng không phải vì con!”

Cô cuối cùng hài lòng, hả hê nâng khóe miệng, “Vậy ít nhất cũng chứng minh, con không thích lầm người!”

Mẹ Mạnh nghe, sa sầm mặt, “Con còn nói nữa! Mẹ còn muốn hỏi dì Khương của con, mời mẹ tới thương lượng hôn sự của con, sao lại biến thành tình cảnh này?”

“Mẹ......” Mạnh Thanh Thiển quay qua ôm bả vai mẹ, “Không cần...... chuyện này không liên quan đến dì Khương, dì Khương thật tâm muốn con làm con dâu, là tự con không muốn......”

“Không muốn con còn nói thích?” Mặc kệ hôn lễ này cảm động thế nào, Tiêu Y Đình xuất sắc ra sao, làm mẹ, nghĩ đến đầu tiên vẫn là bảo bối của mình.


“Ai nha mẹ, sao mẹ vẫn chưa hiểu vậy! Cho dù con thích anh ấy thì thế nào? Mẹ cũng thấy đó, lòng anh ấy chỉ có vợ của mình, nếu con đi theo anh ấy, không phải vĩnh viễn không được anh ấy yêu thương sao? Đó không phải là tự mình chuốc khổ sao?” Mạnh Thanh Thiển bĩu môi nói.

“Nhưng không phải con rất thích sao?” Con gái bảo bối của bà, từ nhỏ đến lớn, chỉ cần con bé thích, bà và ba nó cũng phải dùng tất cả biện pháp thỏa mãn cho con bé, chuyện của Tiêu Y Đình cũng giống vậy, vợ cậu ta đã qua đời, bà không ngại cậu ta từng kết hôn, chỉ cần con gái thích, bà cũng nguyện ý cùng Khương Vãn Ngư kết thành thân gia, nhưng sau khi bà và ông Mạnh đến Bắc Kinh, con gái lại làm nũng ăn vạ không muốn cùng chỗ với Tiêu Y Đình, còn khuyến khích hai người bọn họ tới tham gia hôn lễ này, nói chuyến đi này nhất định không tệ, cái này gọi là chuyến đi không tệ sao?

Mạnh Thanh Thiển nghe mẹ vẫn còn dây dưa vấn đề này, cũng rất nóng nảy, “Mẹ, mẹ vẫn không rõ rồi. Con thích anh ấy! Bây giờ đối với anh ấy, lại nhiều hơn một phần tình cảm, chính là sùng bái và kính ngưỡng, nhưng cũng không có nghĩa là con phải có anh ấy, huống chi, căn bản con cũng không có năng lực này! Mẹ! Con thưởng thức anh ấy là người đàn ông có tình có nghĩa, chính là bởi vì anh ấy vẫn chung tình chấp nhất, nếu như bởi vì con xuất hiện mà yêu con, con sẽ coi thường! Nhưng nếu như anh ấy không thích con…con còn ở bên cạnh làm gì để mình ngột ngạt? Mẹ! Con gái dẫn mẹ đến xem hôn lễ này, chính là muốn mẹ nhìn hình mẫu con rễ lý tưởng, sau này mẹ cứ dựa theo đó mà xem xét, con muốn tìm người một đôi một đời một kiếp!”

Mẹ Mạnh bị cô nói đến không có biện pháp, không thể làm gì liền gõ trán cô một cái, “Con đấy! Chỉ ba hoa thôi!”

Ba Mạnh đối với quan điểm của con gái lại cực kỳ tán thành, “Không tệ! Con nói không sai! Đứa nhỏ nhà họ Tiêu này, quả thật là người đàn ông tốt, nhưng con của ba cũng là hòn ngọc quý, tại sao không thể nắm được lòng của một người đàn ông? Mà lại phải sống dưới bóng ma của người khác? Thanh Thiển, con yên tâm, ba là đàn ông nên biết phải chọn chồng cho con thế nào!”

Mạnh Thanh Thiển thân mật dựa vào ba vai, “Cám ơn ba!”

Lời cô nói với ba mẹ, tất cả đều là thật.

Biết Tiêu Y Đình, là chuyện một năm trước.

Khi đó, dì Khương dẫn cô tới nhà họ Tiêu chơi, lần đầu tiên nhìn thấy anh, ấn tượng tương đối tốt, cảm thấy người đàn ông này cũng không phải dùng từ “Đẹp trai” là có thể hình dung, rất khác biệt so với nam sinh cùng lứa với cô, cũng không giống với những công tử nhà giàu kia. Thâm trầm, chững chạc, thành thục, giơ tay nhấc chân đều tràn đầy sức quyến rũ của phái nam. Những khí chất này, cộng thêm anh vốn có ngoại hình đẹp trai, đối với một cô gái mới chừng hai mươi mà nói, tuyệt đối có lực sát thương, nếu nói tim đập thình thịch, là hoàn toàn có khả năng, mà lòng của cô, quả thật trong khoảnh khắc đó, nhảy nhịp.

Nhưng anh hoàn toàn không để cô trong mắt......

Sau này, không gặp lại nữa, cô nghĩ rằng, người như vậy chỉ lướt qua cuộc đời cô, không ngờ, lần này trở về nước, lại có cơ hội gặp nhau.


Khương Vãn Ngư nói với cô chuyện tình của anh, nói xong than thở khóc lóc, mà khi cô biết được chuyện của anh sau khi Diệp Thanh Hòa rời đi, anh đã thương tâm đau lòng thế nào, cô và Khương Vãn Ngư cũng rơi nước mắt.

Câu chuyện thâm tình đẹp đẽ như thế, một người đàn ông ưu tú lại chung tình, thêm ấn tượng đối với anh vào năm ngoái, khiến cho cô sinh ra tò mò, lại một lần nữa đi theo Khương Vãn Ngư đến nhà học Tiêu, hơn nữa còn nghe theo đề nghị của Khương Vãn Ngư, mặc chiếc áo lam ấy.

Lần này, anh lại ôm cô......

Chưa từng có người đàn ông nào ôm cô, tai cô nóng, tim cũng lỗi nhịp, cũng phát hiện, một năm không gặp, anh không những càng có sức quyến rũ, ánh mắt đau thương nhìn cô mất hồn kia, càng làm cho cô động lòng, đồng thời, một tình cảm khác cũng tự nhiên sinh ra, đó chính là đau lòng......

Cô đau lòng người đàn ông này, cho nên, một người trẻ tuổi chưa yêu ai như cô, đơn thuần tự nhủ, cô có thể mang đến ánh mặt trời cho cuộc sống của anh, cô sẽ cho người đàn ông này ấm áp.

Ở nhà ông Giang học vẽ, vốn là mục đích chủ yếu lần này cô về nước, lại biết được, thì ra anh cũng học ở đó, vì vậy, cũng từ tin tức của Khương Vãn Ngư, buổi sáng kia khi anh đến, mặc chiếc sườn xám màu khói, hơn nữa tay mình vẽ hoa sen.

Cô có thể nhìn ra trong đôi mắt anh khi đó có sự giằng co, nhưng cô không ngốc, cô cũng biết, khi anh nhìn thấy cô, người trong đầu anh căn bản không phải cô, hoặc là nói, thật ra thì trong mắt của anh vốn đã không có cô, nếu không, tại sao cô và Khương Vãn Ngư nói chuyện, một câu anh cũng không nghe?

Khi cô mặc giống với vị Diệp Thanh Hòa kia, anh chỉ kinh ngạc một chút, rồi sau đó, hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của mình, như đi vào cõi thần tiên..... Điểm này, khi cô rời khỏi nhà họ Tiêu liền phát hiện, lúc đầu cô còn tưởng rằng anh nhìn cô, cho dù xem cô như một thế thân, vậy cũng chứng minh mình rất giống với cô gái trong lòng anh, nhưng khi cô rời khỏi phòng ăn, ngoái đầu nhìn lại, phát hiện anh vẫn ngồi yên, nhìn cái ghế cô ngồi, mà cô, rõ ràng đã đi......

Cô cũng không nổi giận, ngược lại thưởng thức sự thâm tình của anh, hơn nữa thử đến gần anh, ở bên cạnh anh “Vô tình” gặp rất nhiều chuyện, cô phát hiện, ngoài mặt anh lạnh lẽo, nói chuyện cứng nhắc, căn bản không vì cô mà có chút thay đổi, cho nên, cô quyết định chủ động một chút, cố ý đánh rơi chiếc lắc trên xe, hôm sau đi tìm anh, lấy lý do tìm chiếc lắc, cố gắng có được cơ hội ước hẹn, vậy mà, cũng chính lần đó, anh tìm về chiếc lắc, đồng thời, cũng đánh tan hy vọng trong lòng cô. Cô còn chưa kịp nói thích anh, anh liền quyết tâm nói mọi chuyện rõ ràng với cô, đại ý là, tuyệt đối sẽ không có bất kỳ cô gái nào đứng bên cạnh anh nữa......

Cuối cùng cô từ bỏ.....

Sau đó Khương Vãn Ngư buộc anh kết hôn, anh đáp ứng, tính ở trước mặt người thân tỏ rõ quyết tâm của anh, đồng thời cũng muốn vì cô gái kia tổ chức một hôn lễ.

Cô đối với tình yêu vẫn tràn đầy mơ ước lãng mạn của cô gái nhỏ, bây giờ xuất hiện một lễ cưới Minh Hôn, phản ứng của cô là kích động không thôi, cho nên, khi Khương Vãn Ngư thuyết phục cô, muốn cô và Tiêu Y Đình tổ chức hôn lễ trước, cô liền đáp ứng mà không thương lượng trước với Tiêu Y Đình, lừa gạt Khương Vãn Ngư, mặc dù cô rất đau lòng, mặc dù, Tiêu Y Đình chưa từng nói muốn cô giúp anh lừa bà......


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận