Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm

Editor: Hạ Y Lan

“Có ở đây không?”

Rốt cuộc, im lặng cả một ngày, anh cũng nói câu đầu tiên.

Dĩ nhiên cô ở đây! Cô vẫn luôn ở đây...

Vì vậy lập tức trả lời, “Ta ở đây.”

“Ngươi vẫn luôn ở đây sao?” Anh hỏi.

“......” Nếu nói cô ở đây nãy giờ hình như cô có vẻ ngốc, hơn nữa nhất định sẽ lộ tẩy, vì có ai treo máy lại ngồi ngây ngốc nhìn màn hình cả ngày chứ? “Không có, ta vừa tới......”

“Ừ, ta cũng mới trở về, treo máy nguyên ngày.”

“......” Khó trách anh không nói tiếng nào...... Cô lại ngồi trước máy tính ngóng trông cả buổi, thật ngốc mà.....

“Ta out, có chuyện.” Anh nói. Đơn giản mà lạnh nhạt, dáng vẻ hoàn toàn như không quen biết cô......

Cô yên lòng, lạnh nhạt như vậy, tuyệt đối không phải giọng điệu anh hai nói chuyện với em gái, trước đến giờ anh chưa từng như vậy......

Cho nên, khả năng anh không nghi ngờ cô là rất lớn.

Cô muốn nói, được, hẹn gặp lại. Nhưng chữ còn chưa đánh xong, anh đã thoát ra rồi......

Gấp gáp như vậy......

Người bên cạnh biến mất, chỉ còn lại từng đợt quái xuất hiện trong bản đồ, nhưng trong mắt của cô, thế giới lại trống trải như thế, không còn tâm trạng, tất nhiên cũng không muốn chơi nữa, cô thoát ra.

Màn đêm buông xuống, từng chiếc đèn lồng đỏ bên bờ sông được thắp sáng, khách du lịch dạo chơi trong trấn nhỏ nối liền không dứt, dòng sông và đường phố càng thêm náo nhiệt.

Cô ngồi trước cửa sổ, hết sức chuyên chú vẽ bức tranh của cô, nam tử áo áo đỏ cùng cô gái bên cạnh, màu vàng của Kỳ Lân và Phượng Hoàng, hình ảnh tuyệt mỹ như ánh trăng sáng xuất hiện trong đầu cô, nhưng vẫn còn một phần ba chưa hoàn thành.

Vậy mà, đang lúc cô hào hứng bừng bừng, lại không biết từ nơi nào truyền đến một tiếng vang thật lớn, rồi sau đó, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng kinh hô, là tiếng một cô gái thán phục, “Thật là xinh đẹp!”

Gì vậy?

Đang nghi ngờ, mẹ Tưởng bước vào, mặt mày hớn hở nói với cô, “Tiểu Hà, bên ngoài có người bắn pháo hoa, con ra xem không?”

“Pháo hoa?” Ở trong trấn nhỏ này, cô vẫn chưa thấy ai bắn cả.


“Đúng vậy! Hồi nhỏ con rất thích xem! Con còn nhớ không?” Mẹ Tưởng nói xong liền đẩy xe lăn ra ngoài.

Qủa thật, hồi nhỏ cô rất thích những thứ xinh đẹp, pháo hoa cũng là một trong số đó, dù nó chỉ thoáng qua rồi biến mất, nhưng khi còn bé cô vẫn chưa hiểu được sự đau buồn phía sau nó.

Cô đặt bút xuống, mặc cho mẹ Tưởng đẩy cô ra ngoài, đi đến bờ sông.

Cô chọn thị trấn nhỏ này để đặt chân, nhưng lại chưa bao giờ đi vòng quanh nơi đây để thưởng thức nó, tất nhiên, nguyên nhân lớn nhất vẫn là cô đi đứng bất tiện, nhưng vẫn còn nguyên nhân khác, có lẽ là vì tính cô lười biếng, luôn có cảm giác như mình đã nhìn thấu mọi cảnh vật, ở lại nơi này, cũng chỉ vì yêu sự yên bình mà thôi.

Nhưng giờ phút này, trấn nhỏ chìm trong bóng đêm, bầu trời tràn đầy ánh sáng, so với sao trời thì càng sáng rực hơn, dòng sông nhỏ cuối phố cũng nhiễm màu trời đêm, một ngọn đuốc sáng lên, đỏ, tím, hồng, xanh..... Từng màu tranh nhau xuất hiện, như đóa mẫu đơn khuynh thành, một cái chớp mắt, hoa rụng bay lả tả, quyến luyến bầu trời đêm, không chịu tán lạc, lại như tinh thể tuyệt sắc, dùng tất cả sức mạnh tỏa lên, rồi sau đó, vụn vỡ, chỉ vì một khoảnh khắc huy hoàng......

Mỗi lần nhìn pháo hoa, cô đều cảm thấy nó rất xinh đẹp, vẫn không cảm thấy nó là hình ảnh bi thương.

Thời gian vốn không dài, từng người, từng cảnh vật vẫn có giới hạn, có ai biết giới hạn của mình là khi nào? Chỉ có thể dốc hết sự hoa mỹ trong một lần, để khoảnh khắc này mãi mãi ở trong lòng mọi người, thế cũng đáng giá, dù sao, cõi đời này không phải ai cũng có thể phát ra sáng hào quang của mình.

Trận pháo hoa này, đốt tròn hai giờ, cô cũng ở bên bờ sông nhìn hai giờ.

Vẫn luôn yên lặng, vẫn luôn điềm tĩnh.

Nhớ đến trong trò chơi, cô cũng ngây ngô đốt từng chùm pháo hoa cho người ta nhìn, khóe môi liền mỉm cười.

Đêm nay, pháo hoa này vì ai mà nở rộ?

Mẹ Tưởng sợ ban đêm cô bị gió sông thổi lạnh, nên đi lấy cho cô một chiếc áo khoác, lại kinh ngạc vì thấy cô trầm tư.

Pháo hoa dần dần rơi xuống, cô khép vạt áo, nói với mẹ Tưởng:“Đi thôi.”

Mẹ Tưởng cũng không muốn cô ở bên ngoài quá lâu, sợ cô cảm lạnh, đẩy cô đi về.

Về tiệm, phải đi qua nhà trọ của Ngô Triều, Ngô Triều liền nhảy ra ngoài, xin cô giúp đỡ xem giùm cậu một bức tranh.

Xem tranh? Ngô Triều cũng biết vẽ tranh sao? Hay chỉ là một bức tranh từ đâu tìm được?

“Đi đi đi đi!” Ngược lại, mẹ Tưởng vui vẻ thay Diệp Thanh Hòa đồng ý.

Diệp Thanh Hòa đang ngồi trên xe lăn, chỉ có thể để mẹ Tưởng định đoạt, bị mẹ Tưởng và Ngô Triều hợp lực mang đến nhà trọ.

Nhà trọ của Ngô Triều, lấy Sông Nước Giang Nam làm phong cảnh chính, từng tấm biển, tranh vẽ trong nhà trọ này đều là tự tay cô viết, cực kỳ thanh nhã ấm áp, thêm việc cậu bố trí rất thoải mái, cho nên, nhà trọ này buôn bán cũng không tệ.

Bức tranh ở phòng lớn kia là do cô vẽ, vẽ một cây cầu và dòng sông nhỏ.

Vẽ cũng không tốt lắm, nhưng thắng ở chỗ hồn vẽ bên trong, cho nên bày ở chỗ này, người ngoài nghề nhìn, còn có thể miễn cưỡng cho qua.


Ngô Triều lại cực kỳ thích, hận không treo tất cả tranh cô vẽ lên khắp các phòng, nhưng nghĩ đến phòng là cho khách ở, nếu như ngày nào đó khách không cẩn thận làm hư, cậu sẽ đau lòng đến chết, cho nên ý nghĩ này liền ngừng lại.

Mà lúc này, Ngô Triều lại trải ra bàn một bức vẽ hoa sen, lá xanh biếc, nhụy hoa khẽ mở, chỉ có một đóa, không đề chữ cũng không lạc khoản, càng không có con dấu, mặc dù vẽ không được thành thục, thậm chí so với từ thành thạo còn cách khá xa, nhưng hoa sen được vẽ ra lại có mấy phần đặc biệt, mới nhìn giống như tác phẩm của một tân sinh viên mỹ thuật, bất quá cũng đủ qua mắt người ngoài.

“Không tệ.” Cô không muốn đả kích Ngô Triều, khen.

“Cô cũng thấy không tệ?” Ngô Triều cười, “Tôi nhìn thấy rất đẹp mắt, đặc biệt thích, cô nói xem, nên treo ở đâu đây?”

Ngô Triều dường như đã dưỡng thành thói quen, dù mang đồ trang trí ở đâu về, cậu cũng tới hỏi cô, để ở đâu thì thích hợp, hoàn toàn giao quyền uy cho cô......

“Bức tranh này cũng không lớn, không thể che được vách tường, để chỗ nào cũng nhỏ hẹp, nếu như cậu thích,không bằng chờ tôi vẽ cho cậu vài bức, cậu treo chúng ở ngoài hành lang.” Cô nói.

Ngô Triều nghe xong mừng rỡ, “Tốt! Thật tốt quá! Vậy sau này có phải gọi là hành lang triễn lãm tranh không?”

Diệp Thanh Hòa cười.

“Vậy tôi đi về trước, không phải còn phải vẽ tranh cho cậu sao?” Cô nói.

Ngô Triều có chút thất vọng, trơ mắt nhìn mẹ Tưởng đẩy cô đi về.

Diệp Thanh Hòa trở lại tiệm, liền đóng cửa nghỉ ngơi, dĩ nhiên, cũng không phải nghỉ ngơi thật sự, đã đồng ý vẽ tranh cho Ngô Triều, cô phải cầm bút lên vẽ, còn bức vẽ Tiêu thiếu gia và Nhất Nhất Phong Hà, tạm thời dừng lại.

Hôm sau, cô không ra ngoài trông tiệm, một mực trong phòng ngủ vẽ tranh, đồng thời mở laptop, treo máy, vừa vẽ, vừa chờ đợi......

Đợi một buổi sáng, anh không đăng nhập.

Sau đó có người trong bang hỏi cô: Hạ Thiên, có muốn chúng ta dẫn đi làm nhiệm vụ không? Hôm nay, sư phụ ngươi không tới!

Cô đành cảm ơn người ta, sau đó xin lỗi, nói bây giờ cô đang có chút chuyện, chưa có thời gian làm nhiệm vụ......

Vì vậy, cô lại đợi một buổi chiều, từ xế chiều đợi thêm đến tối......

Anh biến mất một ngày......

Ngày đầu tiên, cô vẫn chưa có cảm giác gì, chỉ ở một bên vẽ một bên chơi, cách mấy phút liền nhìn xem anh đã đăng nhập chưa, cô cảm thấy tình trạng này có chút buồn cười, thậm chí cô cũng tự cười bản thân, rồi sau đó thanh thản ổn định đi ngủ.

Nhưng sang ngày thứ hai, ngày thứ ba, ngày thứ tư......

Thậm chí rất nhiều ngày, cô cũng vẽ cho Ngô Triều xong rồi, anh vẫn không xuất hiện......


Giống như nghi thức anh thu làm đồ đệ thành nghi thức xa nhau vậy......

Sở dĩ trò chơi gọi là trò chơi cũng có nguyên nhân, là dễ dàng tiến vào cũng dễ dàng thoát ra.....

Trò chơi cuộc đời, thật ra thì cũng chỉ là màn ảnh thu nhỏ của đời người, trong trò chơi cũng có tình huynh đệ tỷ muội, chỉ là, hôm qua còn xưng huynh gọi đệ, hôm sau liền có người thoái lui khỏi cuộc sống, từ nay chỉ là người qua đường.

Đó là quy luật.

Cho nên, cũng có khả năng, sau này anh sẽ không tiếp tục chơi nữa, tuy nhiên, có lẽ vào một đêm không tưởng nào đó, anh đột nhiên xuất hiện, khốc khốc ra lệnh cô: Tới đây!

Dù là loại nào, cô đều phải đối mặt —— vẫn như năm đó cô từng nói, trên đời không có bữa tiệc nào không tàn, có tụ phải có ly tán......

Chỉ là, người nói muốn rời đi không phải là cô sao? Kết quả thường sẽ như vậy, nói muốn đi, lại không nỡ, người không nói đi, lại ra đi kiên quyết hơn bất kỳ ai......

Dĩ nhiên, cũng không thể trách anh, anh cũng không biết Hạ Thiên chính là Nhất Nhất Phong Hà, anh là Đại Luật Sư, càng không thể tiêu tốn thời gian vào một trò chơi.

Mỗi ngày hình như lại trở về với khoảng thời gian khi cô mới đến trấn nhỏ này, bình tĩnh, mà bình thản, mỗi ngày vẽ tranh, làm hàng mỹ nghệ, lại giao cho người yêu thích chúng......

Nhưng còn bức vẽ kia, cô gọi nó là cầm sắt, vẫn chưa vẽ xong, mỗi ngày vẽ một chút, tựa như phát họa lên tâm sự của mình, tỉ mỉ mà thong thả, mỗi nét vẽ đều không dám khinh thường.

Cô vẫn lên mạng, mỗi ngày một mình đi làm nhiệm vụ, có lúc cũng theo huynh đệ trong bang khác đi luyện cấp.

Cô vẫn có cảm giác, anh sẽ không biến mất như vậy, ít nhất, chắc chắn sẽ có một câu trả lời, có một lời từ biệt, coi như không vì người đồ đệ này, cũng sẽ vì mọi người trong bang, vì những huynh đệ cùng đồng hành, bởi vì, anh vẫn là bang chủ, cũng bởi vì khi thành chiến, bọn họ thua, bỏ thành, Thành chủ không có ở đây, lá cờ cũng không có người có thể lấy xuống......

Đêm đó, đám người trong bang phẫn nộ, rối rít đưa ý kiến, hỏi rốt cuộc Bang chủ thế nào? Có phải bỏ mọi việc mặc kệ mọi người không? Nếu nhưthế, ít nhất cũng phải nhường ngôi vị Bang chủ, nếu không, thành chiến không thể nào đánh!

Mọi người nói không sai......

Cô đành phải ra ngoài thay anh biện bạch, “Hắn sẽ trở về, nhất định là có chuyện quan trọng, nếu không sẽ không bỏ mặc mọi người.”

Trong bang có người không chấp nhận, trong trò chơi thiếu gì người lý trí, cũng biết rõ trò chơi này không giống cuộc sống, nhưng trò chơi thì làm sao so sánh với đời thực, cũng có người không hiểu, vẫn ở trong bang hùng hùng hổ hổ......

Dù hiểu hay không hiểu, cũng có rất nhiều người lựa chọn rời đi......

Rời bang, tìm bang phái khác nương tựa......

Quần Long Vô Thủ, mọi người gặp rất nhiều khó khăn......

Cô không giữ lại, nhưng khi người khác muốn cô rời đi, cô lựa chọn cự tuyệt.

Coi như toàn thế giới này vứt bỏ anh, cô vẫn sẽ ở một chỗ chờ anh trở về,chuyện này, còn phải nói nữa sao? Mười bốn năm trước, cô vì một câu nói của anh, bỏ mặc mọi người, gánh tiếng xấu thiên hạ, mười bốn năm sau, cô vẫn có thể vì anh, cùng thế giới quyết liệt, chỉ vì chờ đợi anh, dù chỉ là trò chơi, cô vẫn làm vậy......

Mặc dù như thế, trong bang vẫn còn người có nghĩa khí, chờ đợi cùng cô.

Bọn họ nói: Mọi người chơi với nhau lâu như vậy, từ khi bắt đầu mở server đã xưng huynh gọi đệ, chúng ta tin tưởng Tiêu thiếu gia không phải là một người không có trách nhiệm, bất kể có tiếp tục chơi hay không, cũng sẽ cho chúng ta câu trả lời.

Một khắc kia, cô rất cảm động, cho dù là thế giới hư ảo, vẫn còn tồn tại tình người ấm lạnh, nó chính là bước ngoặt của cuộc sống.

Mấy ngày sau, đến ngày thành chiến, bang đối địch lấy được lợi thế, hô hào phấn khởi, trước khi khai chiến, thấy Tiêu thiếu gia vẫn không xuất hiện, vô cùng khoa trương, phảng phất như vị trí Thành Chủ đã là vật trong túi bọn họ.


Trong bang than thở không dứt: Haizz, xem ra tối nay Tiêu thiếu gia cũng sẽ không tới, thành này không cách nào đoạt lại rồi......

Cô biết bọn họ rất ấm ức, bàn về thực lực, mặc dù không có Tiêu thiếu gia ở đây, bọn họ cũng có thể đánh thắng đối phương, mấu chốt là, chỉ có Bang chủ mới có thể cầm kỳ, không có Bang chủ, cũng giống như chắp tay tặng thành cho người ta......

Chỉ còn năm phút đồng hồ nữa khai chiến, đối phương càng ngày càng kiêu căng phách lối, thậm chí còn ở kênh thế giới kêu gào: không có Tiêu thiếu gia các ngươi chính là con rùa đen rút đầu …, trong lời nói hình như là báo mối thù ngày trước......

Các huynh đệ trong bang than thở, có người không chịu nổi không khí này, chỉ nói không thể cứu vãn, cũng định thoát ra.

Một khắc kia, ngực cô như bị kích thích: cũng không phải là không thể cứu vãn! Chỉ cần cô đăng nhập vào Tiêu thiếu gia, nhất định có thể đoạt thành lại! Nếu tài khoản Nhất Nhất Phong Hà vẫn giống ngày trước, thì Tiêu thiếu gia cũng như vậy......

Cô rất muốn làm như vậy......

Thậm chí, cô đã mở trang chủ, tài khoản, mật mã đã nhập đầy đủ, chỉ cần nhấp đăng nhập, nhưng không thể nào nhấn được......

Cô trở về tài khoản của mình, kênh thế giới đang hừng hực khí thế, bắt đầu cãi nhau, mọi người trong bang bị đối phương chế nhạo lòng đầy căm phẫn.

Trong lòng cô quyết định chủ ý đăng nhập! Cùng lắm thì sau lần này cô sẽ không chơi nữa, không bao giờ xuất hiện nữa! Thiếu một Hạ Thiên cũng không có ý nghĩa gì, nhưng thiếu đi Tiêu thiếu gia thì không thể được......

Cô quay trở về, dùng sức nhấn hai chữ đăng nhập, lòng cô cũng rất căng thẳng, vậy mà, một tiếng nhỏ vang lên, nhắc cô mật khẩu không đúng......

Không phải mật khẩu cũ?

Côhơi kinh ngạc, mặt khác, lòng cũng buông lỏng, cô không cần bại lộ mình......

Trở về tài khoản Hạ Thiên, chuẩn bị cùng mọi người thoát, bởi vì, cô không hy vọng nhìn thấy thành mất, càng không hy vọng thấy đối phương tới nhục mạ huynh đệ trong bang, thậm chí nhục mạ anh......

Đang lúc mọi người nói ngủ ngon chào tạm biệt, Hệ thống thông báo: sư phụ của ngươi Tiêu thiếu gia login.

Ngồi trên xe lăn, thiếu chút nữa cô đã đứng lên, mở cờ trong bụng, muốn cất tiếng hoan hô trước máy tính, gõ bàn phím thật nhanh, thông báo với mọi người: Bang chủ trở lại! Bang chủ trở lại! Bang chủ của chúng ta trở lại!

Sau đó spam liên tục trên kênh nhóm!

Nhất thời mọi người trong bang cười ha ha, thật vất vả mới chen được lời cô: Hạ Thiên, ngươi vui mừng như vậy à?

Qủa thật cô rất vui mừng!

Cho nên cũng không để ý bọn họ cười cô, hỏi ngược lại: chẳng lẽ các người không vui mừng sao?

Sau khi xuất hiện, anh cũng không nói chuyện, trực tiếp chỉ thị thành chiến, vì vậy cô cũng mởhộp thoại, quả nhiên, bọn họ đang thương lượng làm thế nào để đoạt lại thành, còn phân công trên dưới.

Cô không nói gì, chỉ lẳng lặng nghe giọng anh an bài, bên môi, không tự chủ nở nụ cười, chính cô cũng không biết, nụ cười ấy rực rỡ thế nào.....

Cô không tham chiến, thực lực của cô như vậy, đi cho đối phương giết hay sao......

Đành chọn một phong cảnh xinh đẹp, vừa thưởng thức cảnh đẹp, vừa nhìn hệ thống thông báo chiến công......

Bởi vì đang chiến đấu, cho nên ttrong kênh bang phái không có người nói chuyện, trống rỗng, vậy mà, đột nhiên, xuất hiện một hàng chữ: Ngươi nhớ ta?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận