Hôm nay thành phố đặc biệt nóng, điều hoà mở hết công sức mới khiến mồ hôi không tuông ra, Mạc Chi đang nói chuyện điện thoại với mẹ trong phòng nhưng khi Kỳ Thừa Doanh đi vào thấy cô bạn đã ngủ từ lúc nào không hay.
Cũng hơn mười giờ, Kỳ Thừa Doanh vẫn phải làm cho hết số công việc còn tồn lại trong ngày, khách hàng hôm nay đều hẹn lại cho ngày mai chưa kể chiều mai còn cùng Trương Dực đi xem hoà nhạc, tình hình này không thể nhanh chóng làm xong hết việc.
Tranh thủ, Kỳ Thừa Doanh viết cho xong báo cáo, soạn một ít giấy tờ, ngày mai khi trao đổi nếu khách hàng có gì cần sửa chữa thì nàng chỉ cần ghi chú là xong ngay.
Vươn vai một cái đã cảm nhận được một cơn đau nhức từ eo chạy vọt lên tận đại não, Kỳ Thừa Doanh lắc eo qua lại để giải toả bỗng nhiên màn hình máy tính gửi đến một số hình ảnh còn kèm một vài dòng ghi chú: "Kỳ luật sư! Chào mừng cô đến với thế giới của người xấu, ở đây tôi có một món hàng và một sự thật, không biết cô muốn chọn cái nào?"
Chỉ như vậy thôi.
Không có tên người gửi, tài khoản gửi đến là một tài khoản mặc định nhưng trước hết mấy hình ảnh trên màn hình thu hút nàng.
Trên ảnh không ai khác là Kỳ Thừa Doanh và một vài người khác, hình ảnh nàng từ nhà đi làm rồi lại từ chỗ làm về nhà, những người nàng đã tiếp xúc từ khách hàng cho đến các mối quan hệ, trong đó còn có Quân Lăng.
Chuyện gì vậy chứ?
Nàng bị theo dõi, hơn hết còn bị chụp ảnh.
Là ai?
Kỳ Thừa Doanh nhanh chóng liên hệ cho một người quen, nhắn dòng tin nhắn 'xin chào' gửi đi, trên màn hình xuất hiện chữ cái đầu tiên trong tên của đối phương.
"Xin chào!" Bên kia trả lời.
Cũng may vẫn chưa ngủ, bằng không Kỳ Thừa Doanh cả đêm sẽ mất ngủ vì sợ hãi.
"Có thể giúp tôi điều tra một chuyện không?"
Bên kia rất nhanh gửi lại: "Được! Giá cả thế nào?"
"Làm xong cậu cứ ra giá, bao nhiêu cũng không quan trọng."
Kỳ Thừa Doanh chuyển tiếp tin nhắn nặc danh kia sang cho đối phương, bên kia nhắn lại: "Cái này có hơi khó, nên tôi sẽ trả lời vào ngày mai."
"Được!"
Nói chuyện vừa xong thì cửa nhà có người ấn chuông, Kỳ Thừa Doanh bị doạ giật nảy mình, cho đến khi bình tĩnh nàng mới đứng lên đi ra mở cửa.
Tối muộn thế này rồi, liệu còn có ai đến.
Nhìn qua mắt mèo, một khoảng ánh sáng bị che mất, bên ngoài một thân thể cao lớn mặc áo sơ mi đen cùng quần xanh đậm và khoác một chiếc vest xanh đậm, màu này có vẻ sáng hơn bình thường nhưng sự nghiêm túc thì không giấu được.
Mở cửa, người bên ngoài nhìn thấy đôi mắt sáng của cô gái nên hắn cho rằng nàng vẫn chưa ngủ, Kỳ Thừa Doanh nhìn người đàn ông hôm nay đến lại không cài và vạt, nhưng sự phóng túng này khiến hắn trở nên quyến rũ hơn, một chút cơ ngực như ẩn như thiện, da thịt bên trong đều màu với bên ngoài vô cùng đẹp mắt.
"Sao anh lại đến?" Kỳ Thừa Doanh ngẩn ngơ.
Quân Lăng lúc này thật muốn tiến đến kéo nàng áp vào tường, cúi đầu hôn nàng ngấu nghiến, thâm tâm hắn chẳng hiểu tại sao lại sinh ra những cảm xúc xấu xa này, đôi khi hắn cũng ghét chính mình càng ghét Kỳ Thừa Doanh đứng ở trước mặt hắn mang dáng vẻ hắn rất muốn chiếm lấy.
"Có thể mời tôi vào nhà nói chuyện không?" Quân Lăng ám chỉ bên trong bằng một ánh mắt.
Kỳ Thừa Doanh không thể cho hắn vào vì Mạc Chi hôm nay ở cùng nàng, nếu cô ấy tỉnh giấc bắt gặp hai người ngồi ở phòng khách vào giờ này thì nàng dù có trăm cái miệng cũng khó mà giải thích.
Nhận được cái lắc đầu của nàng, Quân Lăng có chút thất vọng, Kỳ Thừa Doanh đi ra ngoài tiện tay đóng nhẹ cửa.
Hai người đứng gần như là sát vào nhau, nàng phải tựa vào cánh cửa để có thể giữ chút khoảng cách nho nhỏ.
Quân Lăng ban đầu cũng bất ngờ vì đột nhiên nàng lại bước ra, khoảng cách này hắn chỉ cần chủ động liền sẽ hôn được đôi môi anh đào đỏ mọng.
"Chúng ta ở đây nói chuyện đi!"
"Vào xe tôi nói!" Quân Lăng ấn chìa khoá, xe phát ra âm thanh nhận biết quen thuộc.
Kỳ Thừa Doanh lại lắc đầu: "Không tiện lắm, nếu có việc thì anh cứ trực tiếp nói là được rồi, tôi sẽ nghe!"
Quân Lăng cảm thấy không tiện, đưa tay túm lấy cổ tay nàng, khi hắn cúi người cũng vừa vặn gương mặt người đàn ông tiến sát đến, chốc lát đã làm trái tim nhỏ bé của Kỳ Thừa Doanh biểu tình muốn nhảy ra khỏi lòng ngực.
Hắn kéo nàng vào xe: "Lên xe!"
Giọng người đàn ông nghe rất lạnh lùng, khi hắn ra lệnh còn mang theo một chút không rõ ràng, chính là cảm giác nàng không còn là một người nào đó quen thuộc trong cuộc sống của hắn, đột nhiên lại biến thành cấp dưới của tên xấu xa này.
Lên xe?
Thái độ gì đây chứ?
Trước khi hắn để nàng chạy mất, hắn đã nghiêm túc nói với nàng: "Cô bị theo dõi và nếu biết thức thời thì yên lặng ở trong xe, chờ tôi cùng nói chuyện."
Kỳ Thừa Doanh lựa chọn ngồi yên, nếu hắn cũng đã biết chuyện vậy thì không còn gì để nói nữa, nàng thật sự đã bị theo dõi còn là một tay rất chuyên nghiệp.
Quân Lăng mở cửa xe ngồi vào mang theo cái nóng bên ngoài tràn vào khoang xe, nhìn cô gái hắn không hiểu sao lại vô thức mở điều hoà dù bản thân không cảm thấy gì.
Ghế được làm mát, Kỳ Thừa Doanh quay sang nhìn Quân Lăng: "Anh đến chỉ vì chút chuyện này sao?"
Khoang xe không có mùi lạ, chỉ có riêng một mùi hương trên thân thể Quân Lăng, bây giờ hoà với mùi hoa phi yến trên người nàng, cảm giác họ gần gũi còn có chút...!quấn quýt.
"Chút chuyện? Thế nào là chút chuyện hả luật sư Kỳ?"
Vậy là nàng vẫn chưa nhận ra tính nghiêm trọng của sự việc, Quân Lăng không nói chuyện mình được gửi một số thông tin về nàng.
Kỳ Thừa Doanh thắc mắc: "Làm sao anh biết tôi bị theo dõi, anh không phải nói anh cũng cho người theo dõi tôi đấy chứ?"
"Kẻ ngốc như cô sao có thể là 'ngôn thần' vậy?" Quân Lăng quăng cho nàng một ánh mắt.
Kỳ Thừa Doanh bĩu môi: "Tôi cũng không tự xưng sao lại quay sang hỏi thế."
"Cô không biết người ngốc mà còn xinh đẹp như cô sẽ dễ bị lừa bán à?" Quân Lăng không nóng không lạnh buông một câu giống như 'vừa đánh vừa xoa' để nàng không tức giận.
Kỳ Thừa Doanh đúng là không giận, ngược lại còn cảm thấy hắn là đang cố ý khen nàng, trò này hắn làm cũng được nhưng không mấy thành thục, xem ra lời khen này có giá trị.
"Cảm ơn anh Quân vì vế phía sau, vế phía trước trả lại cho anh!"
Quân Lăng cười, để lộ ra một sự thoải mái hiếm thấy.
Bình thường nhìn hắn sẽ có một sự mệt mỏi bủa vây, chưa nói công việc thì những thứ như nhịp thở và đôi mắt đã tốt cáo một lịch trình bận rộn, dù rất muốn hỏi thăm nhưng người theo tiêu chí lòng tự trọng cao như Kỳ Thừa Doanh đã lựa chọn không nói gì.
"Anh điều tra được gì rồi đúng không? Bằng không cũng không tìm tôi."
Quân Lăng gật đầu một cái xác định lời nàng nói là đúng, hắn chậm rãi : "Tìm được địa chỉ của thợ chụp ảnh, cũng biết mười hai năm trước hắn ta từng là nhiếp ảnh gia chuyên chụp ảnh người mẫu khoả thân, sau khi kiện tụng về vấn đề lạm dụng chụp ảnh làm vài chuyện không tốt.
Hắn bị tước bằng nhiếp ảnh, ở tù tám năm, sau khi ra tù thì ai bảo gì làm nấy."
"Mười năm trước? Thời gian cũng lâu rồi, tay chuyên nghiệp thì chắc bởi vì những tấm ảnh được gửi vào máy vừa rõ ràng vừa sắc nét, dù ở xa nhưng những hành động lời nói của Kỳ Thừa Doanh đều có thể bộc lộ qua một bức ảnh."
Nàng thở dài, tựa vào lưng ghế: "Tôi thì có gì mà chụp ảnh không biết."
Quân Lăng không thấy vậy, hắn lại thấy ảnh chụp rất đẹp, có một tấm ảnh nàng ở dưới nắng ngẩng đầu nhìn dòng chữ trên bảng hiệu, tóc dài khẽ bay để lộ gương mặt nghiêng xinh đẹp hài hoà, đôi mắt khi đó nhìn rất có thần, chiếc váy màu trắng như phủ một lớp nắng biến thành màu vàng nhàn nhạt trầm lặng.
"Thời gian tới phải cẩn thận hơn!"
Kỳ Thừa Doanh nghiêng đầu nhìn hắn: "Gì? Anh đang lo lắng cho tôi sao?"
Quân Lăng cũng hướng mắt về phía nàng, giây lát mọi thứ cảm giác xa lạ đều không tồn tại, khi hắn tiến đến gần sát gương mặt nhỏ nhắn, khi hơi thở cả hai đã gần chạm vào da thịt nhau thì nàng lại nở nụ cười.
Trái tim hắn bị câu đi mất, một sự mất tích có lý do chính đáng.
Hắn cúi mặt vì sợ thêm một chút nữa hắn sẽ không tự chủ được, người đàn ông ngồi lại trên ghế, ngay ngắn đến độ ban nảy hắn vừa định làm gì nàng cũng không kịp hỏi.
Ra là nàng trông chờ hơn là lo sợ.
Kỳ Thừa Doanh thấy dễ chịu, dễ chịu đến mức khó tin.
"Tiểu Doanh!"
Giọng Mạc Chi bên trong vọng ra, phá vỡ không khí ám muội của cả hai.
Kỳ Thừa Doanh giật mình, hốt hoảng như sắp bị bắt gian.
Thấy nàng vội vàng mở cửa xe chạy vào nhà, Quân Lăng chỉ có thể cười khổ.
"Tiểu Doanh!"
"Ơ...!mình đây!" Nàng ở ngoài mở cửa, nhìn Mạc Chi đứng ở phòng khách mặt ngái ngủ tay cầm cốc nước.
Cô bạn khát nước nên mới thức dậy đi uống nước, không thấy nàng nên mới gọi.
"Cậu đi đâu vậy?"
Kỳ Thừa Doanh nhìn trái nhìn phải, ba giây liền kêu lên: "Đi vứt rác! Đúng rồi! Mình đi vứt rác."
"Vứt rác?" Mạc Chi nghi hoặc nhìn tay nàng rồi lại nhìn vào bếp: "Rác, vẫn ở trong kia mà?"
Kỳ Thừa Doanh nhảy số rất nhanh, liền gật gù: "Đúng! Mình đi vứt rác, lúc ra khỏi nhà thì phát hiện quên mất phải lấy túi rác.
Mình quay lại...! quay lại lấy túi rác."
Kết quả nàng thật sự đi vứt rác, cũng thật sự đi vứt rác.
Mạc Chi vẫy tay, cầm cốc nước xoay người quay về phòng: "Mình đi ngủ đây, muộn rồi nên tranh thủ đi đấy."
Kỳ Thừa Doanh gật đầu: "Được! Mình về ngay, cậu ngủ trước đi."
Thở ra một hơi, tưởng đâu làm việc xấu bị phát hiện, kết quả cũng thật may quá.
Không sao! Không bị phát hiện.
Khi nàng mở cửa lần nữa, Quân Lăng đang đứng tựa vào hông xe hút thuốc, làn khói trắng tản ra rồi dần biến mất trong không khí.
Hắn phát hiện nàng xoay đầu lại nhìn, Kỳ Thừa Doanh cười huề: "Tôi...!tôi đi vứt rác."
Quân Lăng dập điếu thuốc lá trên tay: “Đi, tôi đi với cô!"
"Không...!không cần đâu." Kỳ Thừa Doanh từ chối.
Cần hay không, không cần nói thì hắn vẫn làm.
Mô hình nhà ở khu này khá dễ chịu, giờ này hiếm thấy xe qua lại nên yên tĩnh hẳn ra nhưng cũng không mấy an toàn.
Nhìn váy ngủ của nàng rồi lại nhìn tay nàng xách túi rác, bộ dạng thường ngày chắc là như này, không chú trọng nhan sắc, nếu xét về tính cách thì cũng khá ôn hoà, có thể làm việc nhà cũng có thể làm mọi thứ khác.
Hắn cởi áo vest, choàng lên người Kỳ Thừa Doanh, cảm nhận hơi ấm từ thân thể người đàn ông lại ngửi được mùi hương chỉ thuộc về riêng hắn, nàng muốn từ chối nhưng khi nhìn đến hắn thì...
"Đưa đây, tôi giúp cô mang." Quân Lăng vừa nói vừa giật lấy túi rác trên tay nàng.
Cả người hắn áp xuống như cây to đỗ xuống người nàng, suýt chút nữa lúc nàng xoay đầu đã vô tình hôn vào má phải của người đàn ông.
Kỳ Thừa Doanh phản ứng không kịp, túi rác đã nằm trên tay Quân Lăng, ngẩng lên nhìn hắn thì bước chân người đàn ông đã rời đi, tuy là đi rồi nhưng vẫn cố tình chờ nàng đuổi theo.
Thơm quá! Mùi hương ngày càng quen thuộc!
Trong đầu nàng thoáng hiện lên hình ảnh ngày còn bé xưa cũ, hình ảnh cậu bé ấy bị thương, máu chảy, cả những giọt nước mưa và cả tiếng gào khóc của nàng trong đêm.
"Đi nhanh lên, lát nữa đi lạc tôi sẽ không đi tìm trẻ lạc đâu đấy!"
Giọng nói trầm thấp mang theo chút lười biếng ấy đã phá tan những suy nghĩ bên trong tâm trí nàng, vội vàng chạy đuổi theo, sau cùng vẫn bắt kịp người đàn ông.
"Này! Đến cả rác cũng giành là thế nào?"
"Trông cô như ăn trộm thế kia mà, cầm cái túi đen này người ta sẽ nghi ngờ!" Quân Lăng trêu chọc.
Kỳ Thừa Doanh 'hừ' lạnh, trỏ ngón tay vào cánh tay hắn: "Còn anh thì sao? Trông lớn tướng đẹp trai thế này cầm túi rác đen kia người ta lại không nghĩ anh là tên xác nhân thì cũng là tên phóng hoả!"
"Cô nói chuyện sao lại cứ móc mỉa người khác vậy?"
"Vậy anh nói chuyện sao cứ trêu chọc người khác thì mới chịu vậy?"
Hắn nghe xong lại bật cười thành tiếng, dưới đèn đường, bầu trời đêm rất cao chỉ có giọng của người đàn ông là gẫn gũi bên tai, ấy vậy mà họ lại như thật xa xôi mới có thể chạm đến được nhau.
Kỳ Thừa Doanh giữ kín tâm tư kích động, sự hoảng hốt pha chút mừng rỡ khiến nàng mong thời khắc này không biến mất, dù họ ở chung một thành phố, dù hắn có thể mỗi ngày đều gửi cho nàng một tin nhắn hoặc gọi một cuộc điện thoại ngắn gọn.
Vậy nhưng, chẳng ai chịu mở lời để muốn gặp đối phương, nàng không biết thời gian trước hắn có ổn không, cũng không rõ hắn phải làm việc cật lực thế nào.
Quân Lăng cũng vậy, cũng muốn quan tâm nàng nhưng nếu không có lý do, hắn cũng chẳng tiện đến.
Kỳ Thừa Doanh là cô gái tốt, dù rằng hắn rất muốn có được thế nhưng vừa nghĩ đến cách sống và hoàn cảnh sống của hai người, Quân Lăng chỉ đành như bây giờ ở bên cạnh nàng, không có hắc đạo đầy rẩy mưu mô, không có những công việc lập đi lập lại nhàm chán, không có tranh giành, không có giết chóc.
Mọi thứ thật dịu dàng với hắn, kể cả nàng.
Họ có thể không hiểu về cách sống của đối phương nhưng lại không hẹn mà gặp có thể cùng xoa dịu đối phương.
Quân Lăng có thể là hồ nước chôn vùi đi những cơn nóng giận vô hình của Kỳ Thừa Doanh, giống như việc nàng rất thích nước, thích đến độ, nếu chẳng may khó chịu nàng chỉ mong bản thân ở trong nước, vùi vào đó, dù có tắt thở cũng không sợ không loạn.
Kỳ Thừa Doanh lại giống như khoảng không vô định, không thể nắm bắt cũng rất khó cưỡng cầu nhưng nàng hút lấy những mệt mỏi toan tính của hắn, trong tiềm thức hắn dặn lòng cố gắng giữ vững dáng vẻ uy nghiêm không sợ không lo nhưng khi đối diện với nàng, hắn mong mình là một người đàn ông bình thường không mang trên lưng quá nhiều nổi bận tâm.
Thế nhưng, mọi thứ thật rõ ràng ngay trước mắt, thực tại luôn đánh cho người ta tỉnh khi họ còn chưa kịp si mê những thứ không thực tế.
Hai người song sóng trên vỉa hè, bóng dáng cả hai đỗ sang một bên, dính vào nhau chẳng có lấy chút khe hở, hình ảnh người đàn ông đi bên cạnh cô gái mang thêm chút lãng mạn lúc trời đêm.
***
"Tôi phải vào nhà rồi!"
"Được!"
Quân Lăng xoay người chuẩn bị quay lại chỗ xe, hắn vừa đánh dáng thì Kỳ Thừa Doanh cũng vừa chạm lên vai định kéo chiếc áo vest trên người theo thói quen.
Nhận ra đồ của người đàn ông vẫn ở trên người mình, Kỳ Thừa Doanh định đuổi theo trả lại nhưng nghĩ đến nếu bản thân không giữ nó lại thì đến một cơ hội gặp mặt sau đó cũng không còn.
Quân Lăng vừa bước xuống bậc tam cấp, Kỳ Thừa Doanh đã gọi một tiếng: "Anh Quân!"
Hắn quay lại nhìn nàng, tư thế ưu nhã đến cái liếc mắt cũng toát lên một phong thái quyền thế, không giống như hắn cố tình mà giống như từ cử chỉ hành động từ bé đã làm nhiều thành quen.
"Còn việc gì sao?"
"À...!anh, ngủ ngon!"
Quân Lăng mỉm cười, gật nhẹ đầu: "Cảm ơn! Cô cũng vậy!"
Kỳ Thừa Doanh gật đầu có chút e dè, người đàn ông đi thêm hai bước thì nàng lại gọi: "Anh Quân này!"
"Vẫn còn việc chưa nói sao?"
"À! Áo của anh, tôi giặc xong sẽ trả lại cho anh!"
Quân Lăng 'ừ' một tiếng, nghĩ gì đó rồi lại nói: "Không tiện thì vứt cũng được! Tôi về đây, ngủ ngon!"
Kỳ Thừa Doanh còn chưa kịp nói gì Quân Lăng đã một đi không ngoái đầu lại, nàng cũng rón rén vào nhà rồi nhìn từ cửa sổ hướng ra thấy hắn đánh xe ra khỏi sân, lái xe rời đi.
Vứt sao? Hắn bảo nàng vứt chiếc áo này đi sao?
Ý này là có nghĩa gì? Đồ đã cho nàng mượn nên không muốn lấy lại hay hắn đang ngầm chê bai nàng? Những thứ nàng đã chạm vào đều không cần nữa?
Kỳ Thừa Doanh kéo chiếc áo lên một chút, mũi cẩn thận ngửi, miệng không khỏi cười vui thích.
Nàng cứ thích mang đi giặc đấy, sau đó sẽ mang trả vậy thì có cớ gặp mặt rồi!
Càng nghĩ, nụ cười gian manh càng lộ rõ trên mặt Kỳ Thừa Doanh.