Trại Phù Lan nằm sát chân núi, hữu ngạn sông Mã Phù.
Bên này sông là lính triều đình, đứng đầu là vua thân chinh đi dẹp phản loạn.
Bên kia sông là trại Phù Lan, đứng đầu là Ngự Bắc Vương.
Ngự Bắc Vương giữ trại phù Lan cùng Trung Quốc Vương giữ trại Càn Đà cấu kết làm phản.
Cả hai bên đóng cửa thành cố thủ, quân triều đình bao vây ròng rã suốt mấy tháng trời nội bất xuất ngoại bất nhập.
Đoán chừng lương thực trong thành đã sắp cạn, nay mùa đông lại gần đến, quân Ngự Bắc Vương lên kế hoạch đột nhập cướp kho lương của lính triều đình.
Lịch Vũ nhận được mật báo, nhận định quân của Ngự Bắc Vương sẽ sớm hành động.
Nhưng doanh trại rộng lớn như vậy dám trộm lương thực chắc chắn phải có người dẫn đường.
Vậy ra trong doanh có nội gián.
Vừa lúc đó tôi bị đem vào trại, thuận lợi dùng làm bia chắn khiến nội gián thực sự lơ là.
Điều không ngờ quân Ngự Bắc Vương manh động đến thế, vừa phóng hoả vừa cướp kho lương.
Tôi coi như xui rủi, đứng mũi chịu sào.
Tự dưng vừa bỏng vừa bị thương nhưng coi như vẫn là may mắn.
Xuyên không vẫn có công ăn việc làm, vẫn có chỗ chui ra chui vào.
Tên Lịch Vũ tuy thất thường lúc này lúc nọ, nhưng nhìn chung hắn vẫn là một người tử tế.
Xuống tay không chớp mắt với kẻ địch nhưng làm sai với một người hiền lành lương thiện, một con dân gương mẫu như tôi vẫn biết hối lỗi.
Với kẻ bề tôi cũng không hề lên tiếng hách dịch, lại được lòng quân, xem ra ngày tháng sau này của tôi không đến nỗi.Từ sáng tôi đã dậy sớm, búi tóc gọn gàng trên đỉnh đầu, cố gắng trông giống mọi người xung quanh nhất có thể.
Lấy một chậu nước sạch vệ sinh cá nhân rồi tung tăng chạy sang lều lớn bên cạnh như lời dặn, đi tìm người tên Bạch Vỹ để nhận quần áo mới và giày.
Lều này lớn nhất cả doanh trại, còn lớn hơn cả lều của Lịch Vũ.
Nghĩ bằng đầu gối cũng biết đây là lều của người đứng đầu - chính là vị vua ở thời điểm hiện tại.
Chỉ có điều từ lúc đến doanh trại tôi chưa từng thấy qua, kể cả vụ huyên náo đêm qua cũng không thấy xuất hiện.
Đồ dùng bên trong trại này đều là đồ bằng đồng được lau chùi sáng loá.
Trên bàn còn để sẵn một đĩa chuối ngự chín vàng ươm, cau trầu tươi được đựng trong một hộp bằng đồng trạm trổ cầu kỳ.
Tôi đi một vòng ngắm nghía.
Cũng chẳng mấy khi có cơ hội đi về Việt Nam thời cổ, thôi thì cứ xem như du lịch một chuyến.
Thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng!- Ngươi đang làm gì đấy? - Một giọng nói trong như suối cất lên.Tôi giật mình quay lại, một chàng trai dáng người nhỏ thó, da trắng môi đỏ, tay cầm nghiên mực bước vào.- Ngươi là Bạch Vỹ à?- Phải!- Lịch Vũ bảo ta đến gặp ngươi nhận giày và quần áo.Bạch Vỹ tròn mắt nhìn tôi:- À nhận hài và y phục.- Ngươi là thư đồng mới của Đô Chỉ Huy Sứ đấy à? Ai cho phép ngươi gọi tên ngài?Tôi nhún vai:- Lịch Vũ không phà nàn ngươi ý kiến làm gì?Tên Bạch Vỹ thở dài, tiến đến đặt nghiên mực lên bàn rồi bảo:- Lần sau gặp ta ở lều nhỏ bên cạnh.
Số lượng ngươi cần là bao nhiêu?- Một đôi hài với hai bộ y phục.Bạch Vỹ lườm tôi một cái sắc lẹm, liếc mắt nhìn một lượt rồi lên giọng:- Cả doanh trại này ngoài chúa thượng và Chỉ Huy Sứ đại nhân, chỉ có ta mới được đi hài.
Xem ra ngươi rất được đại nhân xem trọngTôi bĩu môi pha trò, gật đầu lấy lệ.
Mùi ghen tị nồng nặc từ phía Bạch Vỹ khiến tôi phải cố gắng không phì cười.
Chỉ là một đôi hài, làm gì mà phải căng thẳng vậy.
Cố tỏ vẻ thờ ơ, tôi đi theo Bạch Vỹ.- Ngươi có vẻ cũng rất được nhà chúa thượng coi trọng.- Còn phải nói - Bạch Vỹ lắc lắc cái đầu xinh xinh - Ta theo hầu từ khi mới 5 tuổi.- Thế bây giờ ngươi bao nhiêu tuổi rồi?- 18Tôi cười thành tiếng, tí nữa thì ngất ngay trên đất.
Chuyện là hôm qua tôi cũng lừa Lịch Vũ rằng mình mới 18 tuổi mà thực ra đã là 23.
Lịch Vũ có vẻ rất tin tưởng.
Nói gì thì nói trông tôi cũng trẻ hơn tuổi thật, vả lại còn được ăn sung mặc sướng, skincare đầy đủ nên trông trẻ hơn mọi người ở đây cũng là hợp tình hợp lí.
Nhưng thành thật, Bạch Vỹ là chàng trai xinh đẹp nhất mà tôi từng gặp.
Phải dùng từ "xinh đẹp" vì so với Bạch Vỹ tôi còn thua kém vài phần.
Nếu có một người phong hoa tuyệt đại nhường này trong doanh trại, tôi nói mình là đàn ông cũng chẳng có ai nghi ngờ là điều hiển nhiên.Theo dò la được từ phía Bạch Vỹ, hiện tại tên nước là Đại Cồ Việt.
Có kinh nghiệm hơn lần trước, tôi không trực tiếp hỏi tên vua mà hỏi tên hai vị vương gia làm phản kia.
Ngự Bắc Vương tên thật là Lê Long Cân, Trung Quốc Vương là Lê Long Kính.
Vậy ra đang là thời nhà Lê Trị vì.
Băn khoăn lớn nhất là chỉ với hai dữ liệu ít ỏi cùng với vốn lịch sử eo hẹp tôi không thể phỏng đoán ra hiện tại là thời kỳ nào.
Việt Nam có tận ba giai đoạn nhà Lê trị vì: một là Tiền Lê, Hậu Lê thì có thời kỳ Lê Sơ và Lê Trung Hưng.
Nhưng rõ ràng trong tiềm thức của tôi loáng thoáng có một sự kiện gì đấy gắn với việc đổi tên nước Đại Cồ Việt nhưng nhất thời chưa nhớ ra.
Thôi thì đành bỏ lại đấy chuyện mốc thời gian.
Nếu biết trước sẽ xuyên không, tôi hứa 5-7 năm trước sẽ học hành lịch sử tử tế hơn.***Sau khi nhận đồ từ Bạch Vỹ, tôi về lều của mình.
Lều của tôi là lều đơn, bé xíu nằm sát lều của Lịch Vũ.
Công việc của thư đồng cũng chỉ là lau chùi dọn dẹp, mài mực chuẩn bị giấy bút.
Gần giữa trưa, tôi xuống bếp lĩnh phần ăn đã chuẩn bị sẵn về.
Đầu bếp chính là Phùng, cỡ hơn ba mươi tuổi.
Dáng người mập mạp cục mịch.
Phùng mặc áo nâu, quần đen, ống tay áo buộc túm lại, xắn lên đến gần vai.- Tôi là Đam, thư đồng của Đô Chỉ Huy Sứ đại nhân.
Tôi đến đây lấy đồ ăn cho người.Phùng nhìn tôi không đáp, chỉ về khay đồng để sẵn, cơm canh đầy đủ còn ấm nóng khói bay nghi ngút.
Tôi khịt mũi, quay sang hỏi:- Anh Phùng, phần ăn của tôi lấy ở đâu?Phùng chỉ ra trại bên ngoài, nơi quân lính đang xếp hàng:- Đồ ăn của binh lính và người hầu nhận bên ngoài.Tôi gật đầu ra dấu đã hiểu, nhận khay đồ ăn mang về cho Lịch Vũ.
Không giống như những bữa ăn xa hoa vẫn thường được xem trong phim truyền hình, phần ăn của Lịch Vũ cũng chỉ có canh cá nấu chua, cơm trắng, một đĩa gà quay và vài ba quả ổi đầu mùa.
Không rõ là do tình hình tiền tuyến khó khăn hay do nước mình nghèo mà ngay cả Chỉ Huy Sứ cũng ăn uống "đạm bạc" khác xa với tưởng tượng.
Tôi đi ngang qua, đánh mắt nhìn phần ăn binh lính đang nhận.
Cơm còn không phải cơm trắng, gạo độn đủ thứ với khoai và ngũ cốc gì không rõ.
Chỉ có rau luộc, lạc rang và vài ba miếng thịt mỏng dính.Thầm chấm nước mắt trong lòng, tôi mang đồ ăn về.
Vượt một quãng đường dài mới về đến lều Lịch Vũ, khay đồng nặng trịch khiến tôi mỏi nhừ cả hai tay.
Đã vậy còn phải đi sao cho khéo để không đổ cơm canh.
Đến trại quân lính ra hiệu cho tôi đứng ngoài.
Tôi đứng sát, thỏ thẻ:- Có chuyện gì vậy, sao không được vào?- Chúa thượng đang bàn quốc sự với Đô Chỉ Huy Sứ đại nhân.Nghe đến hai từ "Chúa thượng" tim tôi bỗng đập liên hồi.
Trời ơi thật sự tôi sẽ được gặp một vị vua còn sống, một vị vua của nước Đại Cồ Việt.
Lòng tôi như có lửa đốt, đứng ngồi không yên, chỉ muốn hé mắt qua lều nhìn thử xem rốt cục một vị vua nước Nam sẽ trông như thế nào nhưng không được.
Đứng chờ thêm cỡ 5-10 phút, có tiếng bước chân đi ra.
Hai tên lính cúi mặt quỳ phục xuống đất, tôi cũng quỳ theo.
Vua mặc áo long cổn, gấu áo thêu hình sóng nước vô cùng tỉ mỉ.
Thắt lưng vàng nạm ngọc.
Hài màu xanh thẫm, chỉ vàng óng ánh, toàn thân toát ra mùi trầm nhàn nhạt.
Vua đi ngang qua, tôi lo lắng đến quên thở.
Sợ nhỡ bị phát hiện điều gì đó bất thường, ở cái thời phong kiến này chỉ một cái phẩy tay cũng khiến tôi bay đầu không kịp oán thán.
Nhưng quả thật là may mắn, vua đi thẳng về trại của mình.
Tôi nhìn theo bóng lưng, có vẻ như người này này còn rất trẻ.
Tướng người cao lớn, vai năm tấc rộng thân mười thước cao, còn có vẻ rất quen mắt.- Sao còn chưa mang đồ ăn vào? - Tên lính đứng dậy trước đá vào chân tôi.Tôi ậm ừ đứng dậy, lại khệ nệ mang khay đồ ăn vào cho Lịch Vũ.Thấy tôi vào Lịch Vũ gấp sách lại, để sang một bên, tôi đặt khay đồ ăn vào giữa rồi lui xuống bên dưới đứng chờ- Đã nhận quần áo mới rồi?- Dạ vâng!- Ngày mai có một buổi khảo cung của binh lính, ta cần chuẩn bị sớm hơn thường lệ.
Canh năm ngươi hãy qua đây hầu.Tôi gật gù mà thực lòng đâu có hiểu phải chuẩn bị gì.
Nghe ngữ điệu thì có vẻ là một ngày quan trọng.
Nhân lúc trông Lịch Vũ có vẻ dễ chịu, tôi nhỏ nhẹ:- Lịch Vũ Đại nhân, hôm đó ai đã cứu tôi từ rừng về vậy?Lịch Vũ không buồn ngẩng đầu lên, chỉ đáp lại ba từ cụt ngủn:- Ta không biếtTôi đăm chiêu.
Quả thực là vào thế bí rồi.
Tôi nhớ rõ ràng rằng trước lúc ngất đi tối hôm đó trên tay tôi vẫn cầm điện thoại.
Sáng sớm hôm sau lúc bị tê giác đuổi thì tôi không còn nhớ rõ lắm.
Nhưng nếu để lạc điện thoại ở đây thì chắc chắn sẽ to chuyện mất.
Tôi đứng hầu chờ Lịch Vũ ăn xong mà trong lòng như lửa đốt.
Muốn quay trở về thì nhất định phải tìm ra nguyên nhân.
Mà hôm đó tôi say bí tỉ, người duy nhất chứng kiến mọi việc có lẽ là người cưỡi ngựa đó.
Một doanh trại dễ đến cả trăm con ngựa, trí nhớ mơ mơ hồ hồ khác nào tìm kim đáy bể.
Tôi thở dài, xem chừng đường quay trở lại còn gian nan lắm.***Chiều buông xuống.
Những đám mây nhỏ nhoi vô định vội vã trôi trên bầu trời nhuộm một màu đỏ sẫm tuyệt đẹp của hoàng hôn.
Ráng chiều bao trùm khắp doanh trại, óng ánh như rót mật xuống khắp nơi.
Đã là cuối mùa thu, lá cây khắp rừng bắt đầu ngả sang màu vàng xuộm.
Gió cũng bắt đầu se lạnh báo hiệu một mùa rét cận kề.
Một buổi chiều đẹp nhưng buồn đến lạ kỳ.
Buồn rầu đến rơi nước mắt vì đã hai ngày trôi qua mà tôi chưa được tắm.
Tôi nhìn trước ngó sau, thấy binh lính từng đoàn nhóm thì đi tuần quanh trại, nhóm chia nhau đốt lửa mới an tâm mang quần áo đi vòng ra phía sau.
Nếu tiếp tục nhịn nữa tôi sẽ phát điên vì ở dơ trước khi có thể quay về nhà.
Bí mật quan sát, binh lính trong trại sẽ đi tắm vào buổi chiều, tụ tập thành từ đoàn quanh sông Mã Phù.
Rõ ràng là tôi không thể cứ thế tồng ngồng chạy ra sông tắm như mọi người, như vậy thì tôi sẽ đi đời mất.
Buổi chiều tôi thấy Bạch Vỹ lén lút đi ra phía sau trại, trèo qua mấy mỏm đá, đi đường vòng lên gần phía rừng nên đã lẳng lặng đi theo.
Hoá ra ở đó có một con suối.
Không biết Bạch Vỹ loay hoay ở đó làm gì, còn tôi thì hí hửng vì tìm được một chỗ tạm ổn để giải quyết vấn đề cấp bách của mình.Con suối nằm khuất hẳn sau một rặng cây, gần bìa rừng, cũng không quá xa doanh trại.
Tôi trút bỏ quần áo, đắm mình trong dòng nước mát lành.
Cảm giác tuyệt vời nhất chính là có thể thoải mái ngâm mình trong nước, vừa ngửa đầu lên trời ngắm nhìn một mảnh trăng be bé.- Ai đấy?Tiếng đàn ông từ phía bên kia suối vọng lại làm tôi thất kinh, tưởng chừng tim đã rớt ra khỏi lồng ngực.
Đứng im thêm 5 giây không thấy có tiếng động gì, tôi hối hả bơi lại gần bờ lấy quần áo.
Nếu để có người nhìn thấy tôi trong tình trạng như thế này thì tôi sẽ bay đầu.- Ai? Mau lên tiếng!- Ngươi là ai mà hỏi ta là ai? - Tôi cứng giọng, không nhìn thấy người hỏi mình.
Chỉ biết có tiếng nói vọng lại từ phía đầu nguồn.
Trời ơi sao vận xui cứ đổ vào đầu tôi thế này.
Tôi chỉ muốn an bình tắm một cái cho sạch sẽ cũng không được.- Suối này mà ngươi cũng dám tắm?Tôi gào to về phía bên kia:- Ta sợ gì mà không tắm? Ngươi tắm được thì ta cũng tắm được.
Suối là của chung làm như của mình nhà ngươi.- Ngươi mau sang đây cho ta! - Người kia gằn giọngĐầu tôi bắt đầu nảy số, khẽ nhếch miệng cười, giọng điệu vờ vịt:- Để ta mặc quần áo đã.
Hay người muốn ta tồng ngồng sang gặp ngươi?- Đê tiện - Bên kia một tiếng hừ lạnh rồi im bặt.Tôi ngó sang không thấy có người lại gần bèn nhanh nhảu chạy lên bờ, mặc quần áo lại.
Thật dễ bị lừa, tôi cười khẩy.
Mặc xong quần áo nghiêm chỉnh, tôi chầm chậm tiến gần- Ngươi còn không mau sang đây cho ta?Ái chà chà, tôi thảnh thơi đi sang phía đầu suối bên kia, một tay làm bộ đang vuốt râu, một tay giấu phía sau lưng.
Tiến sát lại gần, hoá ra là một chàng trai trẻ dáng người to lớn, vai cuồn cuộn, tóc búi cao, mày rậm mắt sáng đang ngâm mình dưới nước.- Cũng không tệ nhỉ? - Tôi vừa cười nói vừa giả lả lại gần.
Nếu có một chiếc gương soi bây giờ, chắc chắn trông tôi sẽ có điệu bộ của một tên sở khanh.
Nói gì thì gì, đàn ông trong doanh trại so với những anh gymer tôi thường gặp, cơ bắp có thể ít hơn một chút nhưng khí chất đều bất phàm không thể trộn lẫn.Người kia nhìn tôi trừng trừng, giọng lạnh tanh:- Còn không mau quỳ xuống?- Quỳ à? - Tôi cười ha hả.
Đừng thấy tôi dễ thương muốn bắt nạt kiểu gì cũng được.Tôi tiến lại gần, vẫn điệu bộ tiểu nhân đắc ý.
Nhân lúc người kia không để ý, tôi ném hòn đá lớn giấu sau lưng xuống suối.
Nước bắn tung toé, tôi lủi đi thật nhanh như một cơn gió, chỉ nghe một tiếng gầm lớn: "Đừng để ta gặp lại ngươi!!"Gì chứ tiểu nhân đắc ý, ném đá giấu tay tôi là số một!***Sáng sớm mới đầu canh năm tôi đã dậy, tất tả dọn dẹp bưng nước, chuẩn bị giáp, cung, kiếm mang đến tận bàn, hầu Lịch Vũ mặc.
Mang tiếng thư đồng nhưng lại không biết chữ, tôi nghĩ nô tài thì mới là từ chỉ đúng với địa vị của mình.Lịch Vũ sửa soạn xong, uy nghiêm lạ thường.
Hông giắt kiếm, tay mang theo cung bước thẳng ra thao trường.
Tôi đi phía sau, người nghiêng ngả vì cầm cái lọng che nắng dễ đến 2 met.
Lịch Vũ bước một bước, tôi phải lảo đảo chạy 2 bước mới theo kịp.
Mặt trời vừa mọc, binh lính đã võ bị đầy đủ đứng kín sân, hàng lối thẳng tắp.
Tôi gật gù, đúng là tác phong nhà binh có khác.Thao trường là một bãi đất rộng, phẳng, bình thường tôi vẫn thấy binh lính luyện kiếm ở đây.
Nay họ đứng lùi lại phía sau, dành một khoảng đất rộng để làm nơi thi đấu.
Lịch Vũ tiến thẳng đến ghế ngồi của mình, tôi đứng nép lại phía sau, ngả ô vừa vặn che bóng nắng trên đầu.
Người khác nhìn vào có thể thấy tôi là một thư đồng rất tận tâm.
Ồ không có đâu, tôi đang che cho mình trước, Lịch Vũ chẳng qua chỉ được hưởng sái mà thôi.
Người không vì mình trời chu đất diệt.Lịch Vũ vừa an vị, một tên lính hông giắt cờ đỏ, cầm theo chiêng bước vào gõ "Boong" một tiếng.
Khoảng hai phút sau tôi thấy có một lọng vàng phía xa xa, to gấp đôi lọng tôi đang cầm che cho Lịch Vũ.
Bạch Vỹ thẳng lưng, đi đứng nhẹ nhàng không có vẻ gì là khổ sở như tôi.
Đi phía trước là ai kia nhỉ? Không cần phải phỏng đoán nhiều, một thân long bào chói sáng lại còn gióng trống khua chiêng như thế này chắc chắn là nhà vua rồi.
Tôi nheo mắt nhìn.
Ồ, không phải chứ, cảm giác khuôn mặt này sao mà quen thế nhỉ? Vua tiến đến ngồi ghế ngay phía trên, ở khoảng cách gần như này, tôi nhìn chằm chằm vào người đứng đầu nước Đại Cồ Việt.
Bỗng dưng mặt mày xây xẩm, lọng cầm trên tay tuột xuống thiếu chút nữa là đập vào đầu của Lịch Vũ.
Tôi nhìn vua, vua nhìn tôi, bốn mắt nhìn nhau vừa vặn lại chính là đôi mắt sáng tối qua của người đàn ông bị tôi trêu ghẹo.- Cũng không tệ nhỉ? - Vua nhắc lại tròn trĩnh đúng bốn từ hôm qua tôi nói kèm theo một nụ cười độc địa.Tôi không nghe gì hết, chỉ thấy "đoàng, đoàng, đoàng, đoàng" bên tai.
Cuộc đời này sẽ phải chấm dứt tại đây!.