Lý Tử Thất đợi tầm hơn 10 phút thì từ bên trong, một cô gái cũng cỡ tuổi 18 bước ra.
Trên tay cô có bưng khây mì tôm thượng hạng mà chị Nhung nhắc lúc nãy.
Chị Nhung thấy ánh mắt Lý Tử Thất cứ dán chặt lên tô mì thì cười cười: “Em gái à, em tên gì!”
“Lý Tử Thất.”
“Em bao nhiêu tuổi rồi nè?” Giọng chị ta ngọt xớt.
“6..” Theo quán tính, Lý Tử Thất định trả lời nàng đã hơn 600 tuổi, nhưng nhớ lại lời dặn của Lý Bảo Đại nên nàng nhanh chóng đổi: “Ta 18 tuổi.”
“Vậy nhà em ở đâu?”
Chị Nhung luôn miệng hỏi khiến Lý Tử Thất cũng mất kiên nhẫn với bát mì: “Ta không có nhà.”
“Này bà chủ, ta có thể ăn mì chưa!” Nàng hơi nhăn mặt tỏ vẻ khó chịu.
Nhưng nàng đâu biết, mỗi một biểu cảm của nàng đối với một đám người trong tiệm ngoại trừ bà Nhung ra đều là rất đẹp, rất đáng yêu đâu!
“Đúng là người đẹp.
Chỉ là một cái nhăn mặt, chép môi cũng đủ khiến con người ta say đắm.” Không biết là ai nói, nhưng câu nói này quả nhiên rất đúng trường hợp.
Chị chủ Nhung nghe thấy câu khen ngợi kia mà muốn nổ tung.
Ở đây tính ra chị ta cũng thuộc dạng đẹp.
Nhưng cô gái này vừa xuất hiện thì liền biến chị ta thành ‘con vịt xấu xí’ rồi!!
Mặc dù trong lòng không mấy ưa thích Lý Tử Thất nhưng vì tiền vốn bị lỗ hơn 3 tháng nay của tiệm, vì lợi nhuận của tiệm nên chị ta chỉ đành nuốt cơn tức này lại trong bụng.
Chị ta cười hì hì bước đến bưng tô mì đặt xuống bàn cho Lý Tử Thất rồi ngọt miệng nói: “Em gái của chị, em ăn đi cho no.
Ăn xong chị chỉ việc cho em sau nhé.” Nói xong lại cười cười vuốt tóc của nàng tỏ vẻ thân thiết lắm.
Lý Tử Thất tâm hồn đơn giản nên cũng chẳng mấy để tâm.
Cái nàng để tâm duy nhất bây giờ chính là tô mì vừa có tôm vừa thịt ở trước mặt này.
Nàng bỗng chốc vui vẻ, nở nụ cười như trăm hoa đua nở, vui vẻ ăn.
Cùng lúc đó cơ thể nàng cũng phát ra hương thơm say đắm của mùa xuân tươi đẹp.
Một mùi đặc trưng chỉ thuộc về Lý Tử Thất.
Nhưng không phải ai cũng có thể ngửi thấy hương vị đặc biệt này.
Chỉ những người thật tâm dành yêu thương cho nàng mới cảm nhận được hương thơm.
Còn những người phía dưới, trong mắt bọn họ chỉ có mê mẩn, dục vọng chiếm đoạt đối với nàng.
Nên đương nhiên không thể nhận ra hương thơm đặc biệt trên người nàng.
Ăn uống no nê, Lý Tử Thất lấy khăn giấy lau sạch miệng rồi tự động mang tô xuống bếp dọn dẹp.
Nàng mặc dù là công chúa nhưng tính tình lại rất tốt, không hề hống hách hay dựa dẫm vào ai.
Đương nhiên đối với tiên tì ở Ỷ Lan nàng cũng đối xử rất công bằng.
“Nhung, ta rửa xong tô rồi.
Ngươi phân phó việc cho ta làm đi.” Nàng vẫn không thể tức khắc thay đổi danh xưng đối với người đối diện.
Chị Nhung nghe nàng gọi mình là ‘Ngươi’ liền liếc xéo nàng: “Ngươi cái gì? Gọi một tiếng lịch sự là ‘chị Nhung’.”
“Chị Nhung!! Tại sao ta phải gọi như thế?” Nàng chớp chớp mắt hỏi.
“Nhỏ tuổi hơn thì phải gọi chị chứ, cái con ranh này.” Chị Nhung bắt đầu quạo.
“Ngươi bao nhiêu tuổi mà bảo ta nhỏ tuổi hơn ngươi?”
“30 tuổi được chưa?” Chị Nhung tức giận, bé Hà bên cạnh bỗng toát mồ hôi hột.
Chị Nhung xưa nay ghét nhất là có ai hỏi chị ấy bao nhiêu tuổi.
Bởi vì đã quá 30 mà vẫn chưa có mảnh tình vắt vai nào nên chị khá khó tính, tâm tình càng ngày càng dễ cáu gắt.
Lý Tử Thất nhíu chặt cặp mày không chịu thua cũng lớn tiếng nói: “Bà cô ngươi, ta đây cả 600 tuổi còn chưa bắt ngươi gọi một tiếng cụ cụ cụ có nghe chưa, ngươi còn dám bắt ta gọi ngươi một tiếng ‘chị’?”
Chị Nhung tức muốn xông máu lên não nhấn ngón trỏ lên trán nàng chất vấn: “Ranh con đã 600 tuổi rồi cơ đấy! Mày tưởng mày đẻ vào thời phong kiến, hay mày nghĩ bà đây ế lâu nên đầu óc có vấn đề rồi hả?” Dừng đoạn chị ta lại ngửa đầu lên trời tự trấn an cảm xúc, miệng không ngừng lẩm bẩm ‘khẩu nghiệp, khẩu nghiệp, tu khẩu nghiệp...’
Lý Tử Thất vẫn còn đang rất máu, còn đang muốn cãi nhau với bà chị này.
Nàng đang định mở miệng nói thì bà Nhung đã hét lên trước: “Không muốn bị trừ lương thì nhanh đi ra ngoài làm việc ngay.”
Lần này là chị ta đã thật sự không thể nhịn nổi.
Công đức tu nghiệp cả tháng nay của chị ta hoàn toàn đã bị Lý Tử Thất đạp đổ trong vòng mấy giây.
Bé Hà thấy tình hình ngày càng căng thẳng liền kéo lấy tay Lý Tử Thất nói nhỏ: “Bạn đừng để mất lòng chị ấy, nếu không chén cơm cầm trên tay rồi còn bị đạp đổ đấy.”
Nhìn mặt cô bé nói quả thật là chân thành, Lý Tử Thất nghe đến chén cơm liền mím môi nói với chủ tiệm: “Thôi được, làm thì làm.
Ta làm việc gì đây?”
Nàng vẫn nhất quyết không chịu gọi chị ta một tiếng ‘chị’ khiến chị ta tức điên: “Con Hà, chỉ việc cho nó.” Nói xong cũng hậm hực đi ra ngoài.
Đi được mấy bước lại cầm một sấp khăn lau bàn đã chuyển đen vì quá dơ ném sang cho nàng nói: “Giặt cho sạch mấy cái khăn này cho tao, không thì đừng mơ có cái ăn.”
Nhớ tới bát mì khi nảy, Lý Tử Thất đành nhẫn nhịn ừ à lật tới lật lui mấy cái khăn trong tay.
Nếu hiện giờ nàng còn phép thuật, thì chỉ cần búng tay một cái liền xong hết thẩy rồi..
Tiếc thật.
Đi ra ngoài nhìn ngó cả khu tiệm, nàng phát hiện hình như những người khách khi nãy đã chạy đi đâu cả rồi! Có phải do bà chủ hắc dịch lớn tiếng quá nên đuổi khách đi hết rồi không!!
“Bạn tên Tử Thất hả? Mình là Hà.” Cô bé nấu mì cho nàng đi ra thấy nàng vẫn đứng chôn chân tại chỗ thì đi tớ bắt chuyện.
Tử Thất cười cười, ‘Hà’ nghĩa là sông đó sao!! Nhìn mặt cũng rất dễ thương: “Ừ, ta mới tới sống ở đây.”
Thấy nàng vì chuyện xưng hô mà cãi nhau với chủ tiệm nên bé Hà cũng không dám nói nhiều.
Cô cười kéo tay Lý Tử Thất vào phía bên trong: “Bạn vào đây, mình đưa đồng phục cho bạn.”
Hà đưa cho nàng chiếc tạp dề và một cái mũ lưỡi trai phục vụ rồi nói: “Đây, Thất mặc vào đi.”
Nhận túi đồ nhưng Lý Tử Thất lại như không hiểu mặc kiểu gì, nàng giương đôi mắt phượng to tròn lên nhìn Hà, chớp chớp hàng mi thật dài hỏi: “Cái này, mặc thế nào!!”
Nghe vậy Hà liền bật cười thành tiếng.
Cô cầm lại túi đồ rồi nhẹ nhàng mặc từng món lên cho nàng.
Bởi vì trên người nàng đang mặc quần tây đen, áo sơ mi trắng và mang giày thể thao sẵn rồi nên chỉ việc cột tạp dề lên eo, cột cao mái tóc và đội lên chiếc mũ lưỡi trai là được.
Một mái tóc dài qua eo xuông mượt đen óng được cột lên rất gọn gàng.
Kèm theo chiếc mũ lưỡi trai màu đen.
Bây giờ nhìn lại chính là vẻ thanh thuần hoạt bát và vô cùng đáng yêu, xinh đẹp.
Cô bé Hà nhìn nàng đến ngây ngẩn: “Thất, thật là đẹp.” Nói xong lại ngây ngốc cười.
Lý Tử Thất nhìn vẻ ngốc trệ của cô bé mới quen mà tủm tỉm cười.
Lúc đầu thấy cô bé có vẻ lạnh lùng khó gần, hoá ra lại thật đáng yêu nha.
Vất vả làm việc từ 9 giờ sáng đến 9 giờ tối, cuối cùng Lý Tử Thất cũng đã được nghỉ ngơi.
Từ lúc nàng bắt đầu làm việc đến bây giờ không hiểu sao khách hàng vào tiệm rất nhiều.
Một tốp người vừa đi thì lại có một tốp khác vào, liên tục vừa dọn ly, vừa phải nhớ thức uống cho từng vị khách, rồi lại bưng bê đồ ăn thức uống ra vào khiến nàng mệt đến đứt hơi.
Đang dọn dẹp bàn ghế thì ngửi thấy mùi hương quen thuộc.
Nàng đưa mắt tìm kiếm rồi vui vẻ gọi: “Hoa Hoa...”
Dương Vĩnh Khoa đạp xe từ xa tới đã thấy bóng dáng của nàng, nhưng nghĩ nhìn nhầm lại đạp xe đi.
Đến lúc nàng gọi lại mới biết hoá ra đúng là nàng, hắn không nhầm: “Tử Thất? Sao em lại ở đây?”
“Khi sáng ta đi tìm ngươi, tìm không thấy nên ở lại làm ở đây sẵn chờ ngươi về.” Nàng cười rất tươi, hương thơm trên người cũng theo đó mà nhẹ lan toả.
Dương Vĩnh Khoa ngây ngất nhìn nàng, đây là dáng vẻ lúc hắn rút cây trâm ra khỏi đầu nàng tối hôm qua! Còn mùi hương này nữa, làm hắn cả ngày hôm nay kể cả đi làm hay đi học đều muốn nhanh chóng về với nàng..
Thấy nàng trán chảy đầy mồ hôi, hắn xót xa lấy tay áo lau qua cho nàng hỏi: “Sao em lại làm mệt như vậy, anh đi làm thôi cũng được rồi mà.”
“Ta cũng làm được, sau này ngươi không đi làm nữa thì ta cũng có thể mua đồ cho ngươi, mua cơm cho ngươi.” Cha hay nói nợ ơn nghĩa thì nhất định phải trả ơn nghĩa, Hoa Hoa đã cho nàng ăn ở, nàng đương nhiên cũng sẽ nuôi lại hắn.
Chị Nhung đi từ trong bếp ra không thấy Lý Tử Thất đâu thì khó chịu ra mặt: “Con Thất đâu rồi? Đang làm còn dám trốn việc hả?”
Lý Tử Thất nhăn mặt, nàng cầm tay Dương Vĩnh Khoa nói: “Hoa Hoa đợi ta một chút, ta đi xử con cọp giấy rồi sẽ về cùng ngươi.”
Nói xong nàng chạy thoăn thoắt vào tiệm, vừa nhìn thấy chị Nhung nàng liền đi tới ném mạnh cái khăn lau bàn trước mặt chị ta nói: “Ta làm xong việc rồi.
Mau trả tiền cho ta về.”
Chị Nhung trợn tròn mắt nhìn con nhỏ xinh đẹp như tiên trước mắt này không nói nên lời.
Có đứa làm thuê nào lại leo lên đầu lên cổ chủ ngồi như nó không chứ: “Mày làm thế mà bảo xong việc rồi á? Bàn ghế chưa dọn còn dám đòi tiền lương à?”
“Ta không làm nữa.
Mau trả tiền công cho ta.
Ta còn phải về, Hoa Hoa đang đợi ta bên ngoài.” Nàng hiện tại cũng khó chịu không kém, gân cổ lên cãi.
“Con ranh, mày nói chuyện với người lớn như thế hả? Cha mẹ mày không dạy lễ nghĩa cho mày sao?” Chị ta chửi.
“Cha mẹ ta đương nhiên dạy rồi.
Nhưng cha mẹ ta nói chỉ nên tử tế với người cần tử tế, còn đối với người không biết tôn ti trật tự như ngươi thì chỉ nên xem như chó sủa ngang tai thôi.” Lý Tử Thất đã có ý muốn buông tha không lớn tiếng với chị ta, nhưng chị ta lại không biết điều còn dám đem cả cha mẹ nàng ra nói thì nàng nhất quyết không thể tha.
Chủ tiệm Nhung tức muốn phun lửa, chị ta móc trong ví ra một tờ 100.000vnd ném xuống đất nói: “Đấy, tiền công ngày hôm nay của mày đấy.
Cầm lấy rồi cút khỏi đây cho tao.”
Nhìn tờ tiền dưới đất, Lý Tử Thất càng nhíu chặt mày hơn.
Từng này tiền chỉ đủ mua bốn dĩa cơm ở nhà cô Lanh thôi.
Cả ngày nay nàng làm mệt muốn chết mà chỉ trả có từng này tiền thôi sao?
Nàng nhìn chị ta, chị ta tức, nàng càng tức hơn.
Giật lấy bóp tiền của chị ta rồi nàng móc một tờ 500.000vnd ra nói: “Đừng quên, tất cả khách hàng ngày hôm nay ngươi có là nhờ có ta.
12 tiếng làm việc của ta từng này tiền còn ít đấy.”
Xong nàng lại ném bóp tiền vào tay chị ta, thong dong đi ra cửa chính.
Tưởng nàng mới xuống phàm nghĩ nàng chưa biết gì mà lừa được nàng á? Mơ đi.
Chị ta đưa nàng tờ tiền có một con số 1 và năm con số 0.
Thì nàng lấy lại chị ta tờ tiền một con số 5 với năm con số 0.
Số 5 luôn luôn lớn hơn 1.
Tưởng nàng ngu hay sao mà không biết?!@“.