Ngày hôm đó, buổi sáng Triệu Ngưng rời giường, Đỗ Quyên như thường ngày lui tới chuẩn bị khung dệt, chuẩn bị làm quần áo, lại nghe Triệu Ngưng nói: "Chúng ta hôm nay không ở trong phủ, đi lấy khế ước bán thân cho ngươi."
"Dạ?" Đỗ Quyên trong lòng tuy vẫn nhớ chuyện khế ước bán thân, nhưng không nghĩ đến sẽ nhanh như vậy, liền thu thập xong đi ra ngoài. Đọc tr𝘶уệ𝙣 haу, tr𝘶у cập 𝙣gaу ⩵ Tr𝐔mtr𝘶 уệ𝙣.V𝖭 ⩵
Vốn tưởng rằng Triệu Ngưng muốn đi Trung Tĩnh Hầu phủ, ai ngờ vậy mà lại là đi hướng thành Tây, Đỗ Quyên không khỏi ngạc nhiên mở to hai mắt.
Đến thành tây, Triệu Ngưng mang theo Đỗ Quyên đến phố Lê Hoa, nơi này nơi tụ tập ngân hàng tư nhân kinh thành, mấy tiền trang lớn kinh thành đều mở tiệm ở phụ cận.
Đỗ Quyên càng thêm mờ mịt, thấy Triệu Ngưng lên ngồi ở lầu hai một trà lâu, gọi một ấm trà, hỏi: "Chúng ta ở chỗ này để làm gì a?"
"Ta ở dưới lầu xem qua, cửa hàng này vị trí vô cùng tốt, từ cửa sổ nơi này có thể xem rõ ràng xe ngựa cùng người lui tới con đường này, chúng ta an vị ở trong này xem Trương Kim hôm nay có thể qua nơi này hay không." Triệu Ngưng nói.
Đỗ Quyên như cũ khó hiểu: "Hôm nay?"
"Ngươi suy nghĩ một chút hôm nay là ngày gì." Triệu Ngưng nhắc nhở nàng.
"Hầu phủ phát tiền tiêu vặt hàng tháng!" Đỗ Quyên giật mình, hầu phủ mỗi tháng từ khố phòng phân bổ xong tiền tiêu vặt hàng tháng, lại đưa đến Tam phòng, Tam phòng thái thái Tô thị thường thường sẽ cầm số bạc này trong tay nửa tháng rồi mới phát tiền tiêu vặt hàng tháng. "Cô nương là muốn bắt hắn?"
"Hai chúng ta người bắt không được, tháng này chỉ là trước xác định một chút có phải hắn cho vay nặng lãi ở chung quanh đây hay không." Triệu Ngưng cũng phát sầu bắt người như thế nào. Thủ hạ nàng trừ một nha đầu của hồi môn, không có ai khác có thể dùng, nhất thời thuê người lại không tin được. May mà kế hoạch là tháng sau, có thể chậm rãi nghĩ cách.
Triệu Ngưng ngồi ở phía trước cửa sổ đánh giá, nhìn thấy cách đó không xa một trận tiếng động ầm ĩ trước cửa một ngân hàng tư nhân, nàng nhìn nhìn chăm chú hồi lâu, đúng là thấy được một đám người mặc y phục thêu hạc vũ lại kia bắt người.
Nàng thầm nghĩ, sẽ không trùng hợp như vậy chứ. Đỗ Quyên bỗng nhiên hô lên: "Cô nương, ta thấy Trương Kim."
Triệu Ngưng nhìn theo phương hướng Đỗ Quyên chỉ, Trương Kim phong lưu cả đêm trong Tần lâu, lảo đảo đi ra, hừ hừ hát tiểu khúc.
Triệu Ngưng nhìn trong chốc lát, trong lòng có chủ ý, lập tức mang theo Đỗ Quyên đi xuống, ngăn lại cái người còn chưa tỉnh rượu kia: "Trương Kim."
Cách đó không xa trong ngân hàng tư nhân, cũng có người chú ý tới lần trùng hợp này.
"Đại nhân, phu nhân hôm nay ngồi ở trà lâu cách đó không xa." Tư Kính hành lễ nói.
Lục Vân Kỳ nhìn lướt qua chưởng quầy ngân hàng tư nhân đang đeo xiềng xích, cau mày nói: "Nàng vì sao xuất hiện tại đây?"
"Không rõ lắm, nhưng phu nhân tựa hồ là.." Tư Kính cũng cảm thấy hoang mang, thị lực hắn vô cùng tốt, xa xa nhìn thấy Triệu Ngưng từ trà lâu bước ra, hơn nữa ngăn cản một nam nhân bên đường.
Lục Vân Kỳ thấy Tư Kính muốn nói lại thôi, trong lòng hoang mang, đi ra phía trước, vừa vặn nhìn thấy màn này.
Nam nhân được kêu là Trương Kim trong lòng rùng mình, thấy rõ là Triệu Ngưng, lắp bắp: "Cô nương, Ngũ cô nương."
"Cùng ta lại đây." Triệu Ngưng bảo hắn đến chỗ không người đi bên đường.
Trương kim vội vàng đi theo vài bước, đi đến nơi yên lặng, cười nói: "Cô nương tìm tiểu nhân có chuyện gì."
Triệu Ngưng nháy mắt, ý bảo Trương Kim hướng xa xa nhìn. Trương kim hiểu ý, nhìn thấy mấy người mặc y phục hạc vũ đang đi tới đi lui, không khỏi sắc mặt trắng nhợt.
"Cô nương.." Trương Kim tim vọt đến cổ họng.
Triệu Ngưng nói: "Đêm qua có người uống hoa tửu, vừa lúc gặp ngươi, bắt được khuyết điểm của ngươi rồi, ngươi biết chưa?"
"Cái gì?" Trương Kim đêm qua uống đến hồ đồ, không phản ứng kịp, sững sờ hỏi lại.
"Ngươi thật sự không nên ở bên ngoài cho vay nặng lãi, còn không cẩn thận để cho bọn họ biết. Bọn họ thấy là chúng ta người cùng phủ, báo cho ta biết, ta vội vàng lại đây xem, ai biết ngươi làm ra sự tình bậc này, không sớm trốn đi, còn ở đây uống hoa tửu." Triệu Ngưng vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Trương Kim.
Trương kim sắc mặt khó coi, hắn thường ngày tửu phẩm không tốt, nghĩ là là mình ăn uống no say sau đó nói nhảm, đắc tội người ta, hắn vội vàng nói: "Cô nương, cầu cô nương cứu tiểu nhân một mạng." Cho vay nặng lãi là tội danh không nhỏ, giờ bị Minh Kính Tư bắt được, nếu không xử lý tại chỗ, chắc là vẫn có biện pháp.
"Ta vừa gả vào Lục phủ, căn cơ chưa ổn, ngươi như vậy khiến ta cũng khó. Hiện giờ bị bọn họ bắt được nhược điểm, ngày sau ta ở trong phủ khó mà dung thân." Triệu Ngưng nhìn hắn, trên mặt vừa có thất vọng, cũng có lo lắng.
Người khác không rõ ràng chi tiết, làm tâm phúc Tô thị, Trương Kim thì biết chuyện thế gả này. Làm người hầu Tam phòng, hắn tự nhiên không hi vọng Triệu Ngưng gả qua không bao lâu liền gặp chuyện không may. Huống chi nguồn gốc khoản tiền cho vay nặng lãi này cũng không đơn giản, sắp tới mừng thọ Lão hầu phu nhân, Tam thái thái suy nghĩ biện pháp tham gia giúp chuẩn bị mua sắm đồ đạc, lĩnh bạc liền trước thả ra đem cho vay nặng lãi rồi sau lại đem bạc thu hồi lại, ai ngờ vậy mà ra sự cố. Trương kim bận bịu quỳ xuống đất tự mắng mình: "Đều là tiểu nhân làm việc không cẩn thận."
Triệu Ngưng thấy hắn sốt ruột, hình như có không đành lòng, nói ra: "Bất quá bọn hắn có một cái yêu cầu, nếu như là làm xong, cũng có thể bỏ qua cho chúng ta."
"Là yêu cầu gì, cô nương có gì cứ nói, tiểu nhân nếu là có thể làm, tất nhiên là xông pha khói lửa." Trương Kim rõ ràng Minh Kính Tư không dễ đụng, trước mắt là bất chấp.
"Người kia muốn cưới ngươi Đỗ Quyên tỷ tỷ, ta vốn là nghĩ đáp ứng để tránh việc này. Huống hồ người kia có chức, ở nhà cũng có nha hoàn vú già, nếu như là gả qua đi, cũng không cần hầu hạ người khác. Chỉ tiếc.." Triệu Ngưng nói đến chỗ mấu chốt thì dừng lại.
"Đáng tiếc cái gì?" Trương kim quả nhiên hỏi tiếp..
"Ai, đáng tiếc Đỗ Quyên khế ước bán thân cũng không ở chỗ ta, ta sao đáp ứng được?" Triệu Ngưng làm ra vẻ sầu o nói: "Này làm như thế nào mới được đây."
"Để ta nghĩ biện pháp." Trương kim vội nói. Nếu như là đụng chuyện khác, cùng lắm thì hắn bỏ trốn, nhưng liên quan đến Minh Kính Tư khiến hắn sợ hãi ba phần, hắn thậm chí không dám nghĩ sâu, viên chức Minh Kính Tư nếu thật muốn cưới người nào, khế ước bán thân tùy tiện nghĩ cách liền có thể được, nào cần phiền toái như vậy?
Huống chi chuyện này vốn là do hắn uống hoa tửu mới gây ra, cũng không dám nói thật vói Tam thái thái, chỉ có thể nghĩ kế.
"Ba ngày, ta chỉ có thể kéo dài thời gian ba ngày cho ngươi." Triệu Ngưng nói.
"Vâng." Trương kim vội vàng đáp ứng.
Triệu Ngưng nhìn Trương Kim rời đi, không nói cái gì nữa.
Trương kim rời đi, trong lòng vô số suy nghĩ, có chủ ý, đang muốn nói cái gì, bỗng nhiên lại có người đem hắn ngăn lại.
"Nàng vừa rồi tìm ngươi có chuyện gì?" Tư Kính hỏi.
Trương kim thấy là thị vệ Minh Kính Tư, dĩ nhiên bị dọa mất lá gan, bận bịu quỳ xuống đất cầu xin tha thứ: "Tiểu nhất định mau chóng tìm khế ước bán thân của Đỗ Quyên tỷ tỷ cho đại nhân, nhất định thành thành thật thật không cho vay nặng lãi, cầu xin đại nhân bỏ qua cho tiểu nhân, cho tiểu một cái cơ hội sửa đổi."
Một phen lời nói liên thanh đùng đùng liên tục, ngược lại đem người hỏi là Tư Kính trở nên sửng sốt một chút, bất quá hắn rất nhanh từ đoạn lời này nghe ra thông tin, đoán ra đại khái sự tình, nhìn Trương Kim như cũ run rẩy không ngừng, hắn không nhịn được nói: "Cút đi."
Trương kim vội vàng không ngừng lăn, chạy nhanh chóng đồng thời còn ngã hai lần.
Trở lại một bên tửu lâu, Tư Kính bẩm báo: "Đại nhân, đã hỏi rõ ràng. Trung Tĩnh Hầu phủ Tam thái thái sai sử người kêu Trương kim cho vay nặng lãi, phu nhân giả xưng là chúng ta bắt được nhược điểm của hắn, khiến Trương Kim đi lấy khế ước bán thân của Đỗ Quyên trở về."
"Đỗ Quyên?" Lục Vân Kỳ hỏi.
"Chính là nha hoàn bên cạnh phu nhân." Tư Kính nói.
Lục Vân Kỳ khẽ vuốt cằm. Liên tục hai lần, trùng hợp như thế. Nàng đến tột cùng muốn làm gì?