Âu Dương Phong dùng thủ pháp phong bế thân thể đối phương, sau đó gằn giọng:
“Bớt nói nhảm đi, mở túi đồ của ngươi ra”
Gã hộ Mộ vốn đã sợ chết khiếp, mạng lại đang trong tay người ta, làm gì dám nói nửa chữ không, đành mở túi đồ bày ra trước mặt.
Âu Dương Phong ngó từng thứ một, sau một lúc bàn tay dừng lại trước một mẩu kim loại to bằng hai đốt ngón tay.
Mẩu kim loại hình trụ, đen xì, trên thân có khắc những ký tự kỳ quái.
Dù không biết đây là gì, nhưng hắn có thể khẳng định nó chính là thứ lúc trước khiến ngọc bội phản ứng dữ dội.
“Thứ này ngươi tìm thấy ở đâu ?” – Hắn giơ món đồ ra trước mặt Mộ Vạn Cừu.
Gã họ Mộ ngơ ngác một lúc, lúc sau mới nhớ ra:
“Vật này là ta lấy được trong một chỗ xác chết”
“Ngươi đào mộ người chết ?“
“Không phải, hôm đó ta vô tình đi ngang qua Vân Đồ Sơn, thấy một thương đội bị Hắc Phong Bang phục kích giết chết.
Đến lúc ta đi ra, mò tìm được vật này”
Âu Dương Phong nhíu mày, hắn biết danh tiếng Hắc Phong Bang.
Đây là một toán cướp nổi tiếng ở Vân Đồ Sơn, thường tấn công thương đội bảo tiêu để lấy hàng hóa.
Hành động của chúng cực kỳ dã man, gần như không để người nào còn sống.
Xét về tổng thể, lực lượng của Hắc Phong Bang không bằng tam đại gia tộc Linh Hư Thành, nhưng chúng hành động rất quỷ dị, thường xuyên né tránh được lực lượng tuần tra của phủ thành chủ và tam đại gia tộc.
Ngay cả những kẻ bị bắt cũng không biết Tổng bộ của chúng ở đâu, chỉ biết chúng có hai vị Phó Bang Chủ và một vị Bang Chủ.
Thậm chí có tin đồn Bang chủ của chúng là một cường giả đã bước vào cảnh giới Cương Nguyên.
SƠ NGUYÊN, THOÁT PHÀM, HIỂN THÁNH, PHONG TÔN , XƯNG ĐẾ là năm giai đoạn tu luyện chủ yếu, mỗi gian đoạn lại chia thành các cảnh giới khác nhau.
Giai đoạn SƠ NGUYÊN bao gồm Tôi Thể Cảnh và Luyện Khí Cảnh, là nền móng đầu tiên của mỗi tu luyện giả đều phải trải qua, mà Cương Nguyên Cảnh chính là cảnh giới đầu tiên của giai đoạn THOÁT PHÀM.
Đối với một kẻ mới chỉ từng đạt đến Luyện Khí như hắn, Cương Nguyên Cảnh vẫn là cái gì đó quá xa vời.
Mục Vạn Cừu thấy thứ Âu Dương Phong quan tâm lại là mẩu sắt vụn, trong lòng tiếc hận không thôi.
Lão cũng không phải người ngu, vừa nhìn đã đoán được thứ này hẳn là vật bất phàm.
Nếu biết trước như vậy, lão làm sao lại vứt chỏng chơ cùng đống hàng thế này cơ chứ.
“Thứ này ta lấy, ngươi có ý kiến gì không ?” – Nếu đối phương là người là người tử tế thì cũng thôi, hắn sẽ thanh toán đàng hoàng, nhưng kẻ này lại là một tên lừa đảo, vậy hắn cũng không cần phải làm người tốt làm chi cho mệt.
“Không dám, không dám, đại hiệp muốn gì xin cứ tự tiện lấy, chỉ xin ….”
Còn chưa nói hết câu, lão đã bị Âu Dương Phong đánh ngất.
Họ Âu cũng không nán lại, hai chân chạy như bay về phía Âu Gia.
**-----------------------------**
Cách đó khá xa, tại một con hẻm nhỏ khác, có một nam một nữ đang đứng.
Nam đeo mặt nạ, nữ vận bạch y, mặt được che bởi một tấm lụa mỏng.
Nếu Âu Dương Phong ở đây sẽ nhận ra bọn họ chính là hai người khi nãy mua “Cuồng Huyết Thạch”.
Gã đeo mặt nạ bóp nát viên “Cuồng Huyết Thạch” trong tay, gằn giọng :
“Khốn khiếp, lại là đồ giả, 150 Kim Tệ chỉ để mua thứ vô dụng này.
Để ta đi giết tên khốn đó”
“Không vội, hiện tại chúng ta có việc quan trọng hơn cần làm, chuyện ta giao ngươi xử lý đến đâu rồi” – Nữ nhân áo trắng nói một cách hờ hững, giống như 150 Kim Tệ với nàng chẳng là gì.
“ Lão Nhị vừa liên lạc nói rằng hôm nay hắn sẽ đến Vạn Túy Lâu” – Gã đeo mặt nạ cung kính trả lời.
“ Không để lộ sơ hở gì đấy chứ ?” – Nữ nhân nhíu mày.
“ Sẽ không, Lão Nhị ẩn núp lâu như vậy, tuyệt đối đã chiếm được lòng tin của hắn”
“Được, vậy chúng ta cũng tới Vạn Túy Lâu” – Nữ nhân khoác tay dẫn đường.
**-----------------------------------**
Số mệnh là một thứ kỳ diệu, nó gắn kết số phận của chúng ta với nhau.
Những con người vốn chẳng hề quen biết vì một lý do nào đó mà tụ họp lại cùng một chỗ.
Lúc này đứng trước Vạn Túy Lâu đang có ba bóng người, người đứng đầu thân mặc áo bào trằng, chính là Âu Dương Huyền
“ Quả không hổ là một trong ba kỳ danh của Linh Hư Thành, chỉ nhìn thôi cũng đã kích động muốn vào xem thử” – Âu Dương Huyền nghĩ thầm.
Vạn Túy Lâu, Thiên Bảo Các, Bách Dạ Tràng là ba kỳ danh nổi tiếng nhất của Linh Hư Thành.
Thiên Bảo Các chuyên buôn bán vật phẩm và tin tức.
Hàng hóa ở đây tuy giá cả hơi đắt một chút, nhưng tuyệt đối uy tín vì được các giám định sư kiểm định gắt gao.
Bách Dạ Tràng thì ngược lại, ở đây hàng hóa tạp nham, thứ gì cũng bán.
Giá cả đắt rẻ đều có, có điều liệu ngươi mua phải đồ tốt hay đồ lởm thì còn phải xem vận số.
Đây cũng là nơi cho phép ngươi bán những thứ đồ ám muội mà không muốn để người khác biết, chẳng hạn như mấy thứ đồ giả của Mục Vạn Cừu.
Mà Vạn Túy Lâu thì đặc biết nhất, chính là chốn ăn chơi hưởng lạc.
Nữ nhân ở đây đều là diện mạo nghiêng nước nghiêng thành, cầm kỳ thư họa cái gì cũng biết.
Khách nhân chủ yếu là nam nhân, đến đây để nghe các nàng đánh đàn, đối ẩm, hưởng thủ cảm giác có mỹ nhân hầu hạ.
Thậm chí nếu các ngươi trả giá đủ cao thì cũng có thể được các nàng bồi riêng một tối, làm gì thì tùy ngươi quyết định.
Có điều cái giá này quả thực là trên trời, ngoài trừ con cháu tam đại gia tộc và phủ thành chủ, người bình thường vô vọng trả nổi.
Đương nhiên Thập Đại Bài Danh là một ngoại lệ.
Vạn Túy Lâu có thập đại bài danh, ý chỉ mười mỹ nhân được ưa thích nhất của Vạn Túy Lâu.
Bọn họ bán nghệ không bán thân, hơn nữa muốn gặp không chỉ có tiền là đủ, mà còn phải có uy danh, bối cảnh đủ lớn.
Mấy loại làng nhàng như tán tu, con buôn cỡ nhỏ thì xin lỗi, ngay cả nghe tiếng cũng không tới lượt.
Đệ nhất bài danh vốn thuộc về một mỹ nữ tên là Tô Ngọc.
Thế nhưng mười ngày trước, cái tên Tô Ngọc đã bị đánh bật xuống vị trí thứ hai bởi một cái tên khác.
Nghe nói nàng chỉ nhờ một điệu múa mà khiến bốn gã tu luyện giả đánh nhau môt trận, không ngừng tranh nhau xem ai xứng đáng được mỹ nhân bồi rượu.
Điều này đã làm danh tiếng nàng vang xa, rất nhiều người muốn được chiêm ngưỡng tân đại mỹ nhân của Vạn Túy Lâu.
Lâu Chủ của nơi này cũng là một kẻ nhanh nhạy, lập tức mở ra “Bài Danh Hội” để vị mỹ nhân có cơ hội tỏa sáng.
Nhìn từ bên ngoài, Vạn Túy Lâu cao mười tầng, mang theo kiến trúc cổ điển với mái nhà lát gạch men màu xanh lá, cột trụ màu đỏ trạm khắc những hoa văn xinh đẹp.
Phía trước cổng còn treo một bức tranh cỡ lớn, trên có vẽ một mỹ nữ đang quay lưng về người nhìn, bên dưới đề dòng chữ “ Đệ nhất bài danh Vạn Túy Lâu: Như Nguyệt”
Âu Dương Huyền đang xem xét, chợt nhìn thấy một mỹ phụ đi tới, thân hình gập lại, nhẹ nhàng cúi chào:
“ Âu Dương Huyền công tử đến rồi sao, mời vào, mời vào”
Âu Mã Thành phía sau lên tiếng:
“ Cho một bàn tốt nhất, đừng làm mất hứng của Huyền Ca” – Vừa nói vừa ném một túi tiền vào tay vị mỹ phụ.
“Đương nhiên rồi, người đâu, dẫn Dương Huyền công tử lên lầu hai”
Hai cô gái mặt hoa da phấn lập tức đi ra dẫn họ lên một căn phòng rộng rãi ở tầng hai, bên trong đã xếp một bàn điểm tâm và vài bình rượu.
Từ chỗ này, ba người có thể dễ dàng nhìn xuống sân khấu.
Vì đang đói, Âu Dương Huyền cũng không giữ lễ mà thử vài món ăn trên bàn, mùi vị quả là rất ngon, khiến hắn thầm cảm thán
“Người có tiền đúng là sung sướng, muốn gì có nấy”.
Đang ăn, dưới cửa lại vang lên tiếng của vị mỹ phụ khi nãy.
“ Lâm Vũ Phong công tử cùng Viên Bắc Nhất công tử cũng đến sao, hai vị công tử xin mời”
Nghe thấy hai cái tên này, cả ba người cùng đưa mắt nhìn.
Chỉ thấy dưới cửa có bốn người đang bước vào, ba nam một nữ.
Hai người đi đầu là nam nhân, bên trái dáng cao, lưng thẳng, thân mặc áo lụa sang trọng, bên người còn đeo một tấm kim bài khắc chữ “Lâm” màu đỏ chói.
Người bên cạnh cao lớn, tuy không phải mỹ nam tử nhưng uy thế mười phần, hai bàn tay quấn hai lớp băng rất dày, thân đeo đai lưng có đính ngọc phỉ thúy, chỉ nhìn qua cũng biết giá trị không hề rẻ.
Riêng một nam, một nữ phía sau thì không có gì quá nổi bật, dựa trên sự cung kính của họ với hai người đi trước, rõ ràng là hạ nhân đi theo.
Hai gã bước lên lầu, vừa lúc đi qua bàn của Âu Dương Huyền, gã mỹ nam tên Lâm Vũ Phong chợt cười:
“Tưởng ai hóa ra là công tử Âu Gia, Âu Dương Huyền, hôm nay không dẫn theo biểu đệ phế vật Âu Dương Phong của ngươi sao”
Âu Dương Huyền chăm chú nhìn kẻ trước mặt, hắn đã đọc về Lâm Gia và Viên Gia trong Tàng Thư Các, cũng biết hai tên này là ai.
Bọn chúng chính là thiên tài thế hệ này của Lâm Gia và Viên Gia, hơn nữa rất có khả năng kế nhiệm chức gia chủ trong tương lai.
Ai cũng biết Linh Hư Thành ngoài phủ thành chủ thì mạnh nhất chính là tam đại gia tộc.
Âu Gia đứng số một, tiếp đến là Viên Gia và Lâm Gia.
Cách đây vài năm, Âu Gia có Đại Đương Gia Âu Chấn Vũ tọa trấn, chưa tới 35 tuổi đã là Cương Nguyên Cảnh cường giả.
Thế hệ này lại sinh ra Âu Dương Phong cùng Âu Dương Huyền, đều là kỳ tài tu luyện.
Điều này giúp Âu Gia áp hai gia tộc khác một đầu, tưởng chừng việc Âu Gia trở thành đệ nhất gia tộc Linh Hư Thành là chuyện ván đã đóng thuyền thì Âu Chấn Vũ đột nhiên mất tích.
Âu Dương Phong thì bị kẻ lạ mặt đánh lén, phá hủy kinh mạch.
Sau vụ đó, rất nhiều người đổ dồn nghi vấn lên hai gia tộc này, nhưng do không có bằng chứng cụ thể, Âu Gia chỉ có thể nuốt một cục tức vào bụng.
Hai gia tộc dường như cũng đạt thành liên mình, không ngừng o ép Âu Gia suốt hai năm qua khiến người trong gia tộc vô cùng tức giận.
Cũng may gã chủ thể cũ của thân xác này đạt đến Luyện Khí Cảnh đệ tam trọng, dùng một thân tu vi áp chế thế hệ trẻ của Lâm Gia và Viên Gia, từ đó Âu Gia mới có cơ hội thở dốc.
“Ta cũng tưởng ai, hóa ra là hai tên bại tướng, thế nào muốn phục thù sao? Lên đi, ta chấp hết”
Âu Dương Huyền biết rõ giờ không thể tỏ ra yếu thế.
Hai tên này đều là Luyện Khí Cảnh đệ nhị trọng, một khi bọn chúng đánh hơi ra mình không thể chiến đấu, vậy thì sẽ rất nguy hiểm, do đó hắn nhất quyết tỏ ra thật ngạo mạn.