Dư Tùng Vận nhướng lông mày, hai tên này hình có quen biết, hơn nữa mối quan hệ giữa bọn chúng cũng không hòa thuận.
Có câu kẻ thù của kẻ thù là bạn, nếu bọn chúng đã có xích mích, tội gì hắn không tận dụng.
" Không biết quý tính đại danh của các hạ?" - Dư Tùng Vận truyền âm cho Xương Trạch
" Ngươi có thể gọi ta là Xương Trạch "
" Nếu không ngại, chúng ta liền thỏa thuận, các hạ giúp ta chiến thắng tên kiếm tu kia, bức Phàm Nhân liền quy cho các hạ, ta cũng hứa sẽ không đụng đến bức Tam Thần Kiếm" - Dư Tùng Vận đưa ra đề nghị.
"Hắc hắc, giúp ngươi thì có thể, nhưng ta thấy hứng thú với tấm Sơn Hà Đồ của ngươi hơn, đưa nó cho ta, bức Phàm Nhân kia ngươi có thể cầm"
Dư Tùng Vận nhíu mày, hắn cũng từng nghi ngờ tên kiếm tu đánh chủ ý với bức Sơn Hà Đồ, có điều năm đó phụ thân hắn đã dùng mọi cách để nghiên cứu mà không có kết quả.
Hiện giờ ngay cả gã họ Xương cũng muốn đoạt lấy, chẳng lẽ Sơn Hà Đồ thực sự che giấu bí mật gì sao ?
Nghĩ đến đây, Dư Tùng Vận liền quả quyết từ chối:
"Không được"
"Nếu đã vậy, chúng ta vẫn cứ là lấy thực lực ra nói chuyện" - Xương Trạch vừa nói vừa nở nụ cười bỉ ổi.
Không thuyết phục được Xương Trạch, Dư Tùng Vận liền xoay qua ba người Âu Dương Huyền.
"Âu Dương Huyền, một chút nữa, ngươi kiềm tỏa thần thức của gã kiếm tu, hai người Lâm, Viêm kiềm tỏa gã Xương Trạch.
Sau khi xong việc, ngoài trừ bức Phàm Nhân, ta sẽ đưa thêm các ngươi 50 Linh Tệ"
Nếu thắng, Dư Tùng Vận sẽ có được cả ba bức tranh, chỉ riêng bức Tam Thần Kiếm đã có giá trị vượt xa 100 Linh Tệ, dù phải bỏ thêm 50 Linh Tệ thì hắn vẫn rất có lời.
Lâm Vũ Phong và Viên Bắc Nhất nghe vậy liền động dung, bức Phàm Nhân có giá 100 Linh Tệ, cộng thêm tiền của Dư Tùng Vận là 150.
Dù phải chia ba, mỗi người vẫn được 50 Linh Tệ đút túi, tương đương với 5000 Kim Tệ.
5000 Kim Tệ không phải con số nhỏ, nên biết dù là công tử của tam đại gia tộc mỗi tháng cũng chỉ được phát 500 Kim Tệ.
So với việc phải vắt sức ra thi đấu, chẳng bằng tham gia quấy rối hai tên kia, như vậy khả năng kiếm được tiền sẽ cao hơn.
Nghĩ đến đây, hai gã liền đồng ý, chỉ có Âu Dương Huyền lắc đầu.
"Thứ lỗi, ta không có ý định tham gia cùng các ngươi"
"Tại sao ? " - Dư Tùng Vận khó hiểu.
"Không có gì, chỉ là ta không có thói quen làm tay chân của người khác"
Thứ Âu Dương Huyền muốn là bức Tam Thần Kiếm, nhưng hắn cũng biết vật giá trị như vậy không đời nào Dư Tùng Vận chịu nhả ra, nếu đã vậy chẳng bằng mình tự thân vận động.
Còn về việc có đắc tội với Dư Tùng Vận hay không, hắn cũng chẳng bận tâm, dù sao quan hệ giữa phủ thành chủ và tam đại gia tộc vẫn luôn dựa trên lợi ích.
Bọn họ sẽ không vì một vụ cá cược của lũ tiểu bối mà đi cắt đứt quan hệ.
Dư Tùng Vận lạnh lùng nhìn Âu Dương Huyền:
"Âu gia song kiêu, một tên đã bị phế, một tên thì đủ ngạo mạn.
Hy vọng tương lai ngươi vẫn có thể uy phong như vậy"
Cuộc thi đấu chính thức bắt đầu, sáu tấm kim bài lơ lửng trước mặt sáu người.
Cứ viết lên một chữ, kim bài sẽ sáng lên một số, tối đa là 28 số.
Âu Dương Huyền nhắm mắt lại, hắn mới luyện thần thức được một ngày, chưa thể thu phát tự nhiên, chỉ đành đóng lấy quan, lẩm nhẩm khẩu quyết trong Tàng Thư Các.
"Đóng lấy ngũ quan, tập trung vào vật trước mặt, cảm nhận sự tồn tại của nó, chạm vào nó một cách vô hình"
Ngay lập tức những tiếng ồn xung quanh liền biến mất, chỉ còn hắn và tấm bia trước mặt.
Một luồng thần thức từ trán bắt đầu hướng đến tấm kim loại đầu tiên trên mặt bia.
Nhưng khi còn cách phiến kim loại chừng hai đốt ngón tay, Âu Dương Huyền liền cảm thấy thần thức của mình đột nhiên bị vặn xoắn lại, sau đó lập tức tan rã.
Thử dùng thần thức cảm nhận không gian xung quanh, hắn liền nhận ra phía trước mỗi tấm kim loại đều có một vòng xoáy đang không ngừng chuyển động, tựa như một cơn lốc thu nhỏ, sẵn sàng xoáy nát bất cứ thứ gì chạm vào.
Hơn thế nữa, tâm của vòng xoáy cũng không đứng yên mà di chuyển liên tục quanh bề mặt phiến kim loại.
Sáu mươi tư tấm thì có sáu mươi tư vòng xoáy.
Thậm chí càng xuống dưới, tốc độ chuyển động lẫn bề dày của vòng xoáy lại càng mạnh.
Âu Dương Huyền nhận ra vấn đề, vòng xoáy này giống như một lớp bảo vệ, muốn vượt qua nó chỉ có hai cách.
Cách thứ nhất là dùng thần thức mạnh hơn đâm xuyên qua vòng xoáy, cách này đơn giản nhưng yêu cầu về cường độ thần thức cũng rất cao.
Cách thứ hai, là cố gắng nắm bắt sự chuyển động của vòng xoáy, sau đó đưa thần thức vào chính giữa tâm của nó, bởi tác động của vòng xoáy ở nơi này là gần như bằng không.
Có thể nói hai cách này, cách đầu kiểm tra cường độ thần thức, cách sau lại kiểm tra tính linh hoạt, nhưng dù là cách nào thì cũng không hề đơn giản.
Trong khi Âu Dương Huyền còn đang mải nghiên cứu, gã kiếm tu bên cạnh đã dùng ngón tay vẽ vài nét lên tấm kim bài.
Mặt kim bài phát sáng hiện lên số một, chứng tỏ gã đã tìm được chữ đầu tiên.
"Nhanh như vậy ?" - Lâm Vũ Phong kinh ngạc, hắn nhận nhiệm vụ kìm hãm tên kiếm tu, nhưng còn chưa làm được gì thì gã đã xong một chữ rồi.
Một bên khác, tấm kim bài của Xương Trạch cũng hiện lên số một, rõ ràng thần thức của hai gã Luyện Khí đệ lục giai vẫn là mạnh nhất trong số sáu người.
Phía bên ngoài sân khấu, gã cận vệ của Dư Tùng Vận tiến đến gần Bắc Nhã Đại Sư, cung kính hỏi:
"Đại sư, không biết khả năng chiến thắng của thiếu chủ là bao nhiêu ?"
Bắc Nhã vuốt râu:
"Khó nói, có điều cảnh giới Luyện Khí Kỳ, chênh lệch thần thức mỗi cấp không quá lớn, lại thêm bảo vật ta luyện chế, giành chiến thắng cũng không phải không thể".
Chưa hết nửa nén nhang, số chữ của gã kiếm tu đã tăng lên hai.
Đang lúc muốn tìm chữ tiếp theo, một luồng thần thức tấn công đầu óc gã khiến gã bị mất tập trung.
Ngoảnh đầu lại, chỉ thấy Lâm Vũ Phong đang chăm chú nhìn mình, gã kiếm tu nở nụ cười khinh bỉ.
"Chỉ là một con kiến mà đòi rung cây sao"
Thần thức của Luyện Khí đệ lục giai phóng ra, đánh bay luồng thần thức của gã họ Lâm khiến hắn lảo đảo lui về phía sau.
Dư Tùng Vận cũng không mong Lâm Vũ Phong có thể làm được trò gì to tát, hắn bất đầu lôi ra một tấm kính hai mặt hình bát giác, đường kính tầm chín phân.
Bề mặt kính hơi lồi, nhưng bóng bẩy, trái ngược hẳn với vẻ cũ kỹ của viền gỗ bao quanh.
"Tỏa Liên Thức Thần Kính, phát động"
Chỉ thấy Dư Tùng Vận truyền linh lực vào mặt kính, khiến nó bay lên lơ lửng trước mặt, đồng thời không ngừng xoay tròn theo chiều kim đồng hồ.
Họ Dư phóng thần thức đi qua mặt sau của tấm kính, giây lát sau, một luồng thần thức mạnh mẽ hơn rất nhiều xuất hiện phóng thẳng về phía trước.
" Linh Khí Hoàng Cấp cực phẩm ?" - Gã kiếm tu nhíu mày.
Linh Khí được chia là Thiên Địa Huyền Hoàng bốn cấp độ.
Mã mỗi cấp độ lại chia là Hạ Phẩm, Trung Phẩm, Thượng Phẩm và Cực Phẩm.
Cũng không phải Linh Khí nào cũng dùng làm vũ khí, có một số có tác dụng bổ trợ, "Tỏa Liên Thức Thần Kính" này chính là một trong số đó.
Thông qua mặt kính, khuếch đại thần thức, khiến cường độ thần thức tăng lên trong một thời gian ngắn.
Thần thức của Dư Tùng Vận tặng mạnh, thậm chí có phần lấn áp thần thức của gã Kiếm tu lẫn Xương Trạch.
"Đây chính là món đồ bí mật của ngươi ? Nếu ta đoán không nhầm, hẳn là do Luyện Khí Đại Sư kia chế tạo" - Gã kiếm tu đánh giá.
Dư Tùng Vận không trả lời, để chuẩn bị cho Tam Tộc Chi Hội, phụ thân hắn đã tốn số tiền không nhỏ đề nhờ vị Bắc Diễn Đại Sư chế tạo hai bộ Linh Khí, tấm kính này chính là một trong số đó.
Dựa vào "Tỏa Liên Thức Thần Kính", tốc độ dò tìm chữ của Dư Tùng Vận sớm vượt qua gã kiếm tu và Xương Trạch, chưa kể hai người còn bị họ Lâm và họ Viên không ngừng quấy nhiễu.
Một điều trùng hợp là cả ba đều lựa chọn cách cường công để phá giải vòng xoáy bảo vệ.
Thời gian dần trôi qua, ngoài trừ Âu Dương Huyền, Lâm Vũ Phong và Viên Bắc Nhất chưa viết được chữ nào, ba người còn lại đều không ngừng tăng lên số chữ trên kim bài.
Dư Tùng Vận đương nhiên dẫn đầu với 17 chữ.
Tiếp đến là gã kiếm tu với 16 chữ.
Cuối cùng là Xương Trạch bám sát đuôi với 15 chữ.
Mặc dù dẫn đầu nhưng Dư Tùng Vận không lấy đó làm vui, bởi khuôn mặt của gã Kiếm Tu và Xương Trạch vẫn quá bình tĩnh.
Thời gian không còn nhiều, chẳng lẽ chúng còn có bài tẩy gì sao
Đúng lúc này, đôi bàn tay Xương Trạch không ngừng vẽ liên tiếp lên kim bài, con số trên đó cũng thay đổi, từ 15 chữ chuyển thành 19 chữ.
Thấy cảnh này, khuôn mặt Dư Tùng Vận trở nên âm trầm, vội vàng truyền âm cho Viên Bắc Nhất:
"Ngươi làm gì thế hả, chẳng phải ta đã bảo ngươi phải kiềm tỏa hắn lại sao ? "
"Ta có làm, chỉ là thần thức của hắn đột nhiên rất quái dị" - Viên Bắc Nhất khổ không nói nên lời.
Đứng phía ngoài, gã cận vệ thầm nhíu mày:
"Đại Sư, sao đột nhiên tốc độ tìm kiếm của tên này tăng nhanh như vậy ?"
"Nếu ta không nhầm, hắn có thể phân thân thần thức, hơn nữa khả năng cao tên này sử dụng tới năm tia phân thân" - Lão vừa vuốt râu vừa bình phẩm.
"Thần thức phân thân ?" - Gã cận vệ ngạc nhiên.
Hắn chủ tu linh khí, thần thức chỉ là phụ nên có nhiều chuyện chính hắn cũng không biết.
"Thần thức vốn xuất phát từ thức hải, mà bản thân thức hải cũng không phải chỉ phóng được một tia thần thức duy nhất.
Một người có thần thức mạnh có thể phóng ra từ hai tia thần thức trở lên, qua đó giúp tăng tốc độ dò tìm.
Chúng ta gọi đó là thần thức phân thân"
Dừng một lúc, lão lại nói tiếp:
" Trên thực tế những kẻ làm Luyện Khí Sư, Luyện Đan Sư, thậm chí là Chế Phù Sư đều phải dùng thần thức phân thân, bởi khi chế luyện cần phối hợp rất nhiều nguyên liệu, mỗi loại nguyên liệu lại có cách xử lý và dung hợp khác nhau, nếu chỉ sử dụng một luồng thần thức duy nhất, làm sao có thể thao tác hoàn hảo được"
Gã cận vệ gật đầu: " Nói như vậy, xem ra số thần thức phân thân mà một người sử dụng không chỉ có hai tia ?"
" Không sai, nếu cùng lúc phóng ra 2 tia thần thức thì được coi là cấp bậc Ưu Tú hạ đẳng, 3 tia thì là trung đẳng, 4 tia là thượng đẳng.
Nếu là 5 tia như tên này thì đã vượt qua cấp bậc Ưu Tú"
"Thần thức cũng phân ra thiên phú cấp bậc sao ?"- Gã cận vệ ngạc nhiên hỏi
"Đó là đương nhiên, chia tách được càng nhiều, chứng tỏ mật độ thần thức của ngươi càng lớn.
Phân từ 5 đến 7 tia là thiên phú cấp bậc Thiên Kiêu.
Phân từ 8 đến 10 tia là thiên phú cấp bậc Tuyệt Đỉnh, từ 11 đến 13 là cấp bậc Sử Thi.
Đây là những cấp bậc hay thấy nhất của tu luyện giả"
"Chẳng lẽ vẫn còn những cấp bậc cao hơn ?"
Bắc Nhã Đại Sư gật đầu:
"Ta từng đọc một cuốn sách cổ, trong đó có đề cập đến một cấp bậc gọi là Truyền Thuyết.
Ở cấp bậc này, tu luyện giả có thể phóng ra cùng lúc 14 tia thần thức, nếu đạt tới 15 tia thì được coi là Truyền Thuyết Hoàn Mỹ.
Nghe đồn thời thượng cổ từng có một vị nữ đế đạt đến cấp độ này, thậm chí nhiều người khẳng định vị nữ đế đó đã rất gần cảnh giới thần thức hóa Thần."
"Vì sao các cấp độ trước đều lấy ba tia làm mốc, mà cấp bậc cuối cùng lại chỉ có 2 tia ?"
"Bởi vì xuyên suốt lịch sử nhân tộc trên Thiên Khuyết Đại Lục, chưa từng có ai tại Luyện Khí Kỳ vượt quá 15 tia, nếu như có..."
Lão chợt ngừng lại:
"Nếu như có, vậy thì cấp bậc thiên phú của hắn chỉ có thể dùng hai từ Thần Thoại để hình dung"
"Thiên Phú Cấp Bậc Thần Thoại sao ?" - Gã cận vệ lẩm bẩm, nhưng sự suy tư của hắn cũng không được lâu bởi ngay lúc này trên sàn đấu, biến cố đột ngột xảy ra.
Xương Trạch nhìn số chữ trên tấm kim bài, thời gian không còn nhiều, chiến thắng đã nằm chắc trong tay hắn.
Hắn có thể không mạnh bằng tên kiếm tu, nhưng so đấu thần thức, hắn tuyệt sẽ không thua, bởi vì hắn là một Chế Phù Sư.
Hắn đã quá quen với việc phải phân thần thức.
Số tia thần thức hiện tại của hắn là 5, đối ứng với cấp bậc Thiên Kiêu Hạ Đẳng, mặc dù so với nhiều gã biến thái khác vẫn chưa là gì, nhưng ở nơi này là đủ ngạo thị quần hùng rồi.
Hắn nhìn qua gã kiếm tu, thầm nhớ đến nữ nhân mang bạch y mà mình gặp ở chợ đêm, không khỏi nở nụ cười lạnh.
Nếu bức Sơn Hà Đồ này quan trọng với nàng ta như vậy, sớm hay muộn nàng cũng sẽ phải tìm đến gã để trao đổi.
Đến lúc đó hắn sẽ không chỉ yêu cầu nàng tháo khăn ra thôi đâu.
Nhưng rồi nụ cười trên khuôn mặt Xương Trạch bỗng ngưng lại khi nhìn thấy một người.
Người đó không ai khác chính là Âu Dương Huyền.
Hắn nhận ra đây là kẻ đã dò xét mình khi mới bước vào Vạn Túy Lâu.
Khi đó Xương Trạch đã rất kinh ngạc bởi cường độ thần thức mạnh mẽ của người này.
Thế nhưng nãy giờ hắn chỉ đứng đó nhắm mắt, ngay cả một chữ cũng không viết.
Rốt cuộc hắn định làm gì ?
Âu Dương Huyền không biết mình đang bị người khác chú ý, hắn còn đang chìm đắm trong việc phân chia thần thức.
Sau một hồi nghiên cứu, hắn cảm thấy nếu bản thân cứ dùng một tia thần thức thì quá chậm, liền quyết định thử phóng ra luồng thần thức thứ hai.
Trong cuốn sách mà hắn từng đọc ở Tàng Thư Các, có một cuốn khiến hắn để tâm.
Nó nói rằng thần thức xuất phát từ Tâm, sâu nữa là Hồn.
Hồn lực bẩm sinh càng mạnh thì Thần thức càng mạnh.
Nếu nói người nào có Hồn lực mạnh bẩm sinh, vậy thì chính là Âu Dương Huyền, bởi đơn giản hắn là một kẻ xuyên không.
Trong những bộ truyện tiên hiệp, kẻ xuyên không sẽ hấp thụ luôn linh hồn của chủ thể, từ đó khiến hồn lực của bản thân mạnh hơn người thường rất nhiều.
Đây cũng không phải là nói quá, đêm qua khi lần đầu sử dụng thần thức, hắn đã dễ dàng thuần thục, thứ vốn cần đến vài tháng để luyện tập.
Nếu thần thức của hắn đủ mạnh, vậy thì tại sao không thử áp dụng phân thân thần thức ?
Kể từ đó Âu Dương Huyền bắt đầu thử nghiệm không ngừng, thất bại rồi lại thất bại, cho đến cuối cùng, hắn rốt cuộc đã thành công phóng ra tia thần thức thứ hai.
Có kinh nghiệm, hắn liền phóng ra tia thần thức thứ ba.
Tiếp đến là bốn tia rồi năm tia.
Số tia thần thức của hắn đã ngang bằng Xương Trạch.
Bảy tia, chín tia, mười một tia.
Thần thức của hắn đã chạm tới thiên phú cấp bậc Sử Thi.
Sự phân tách vẫn diễn ra.
Mười ba tia, mười bốn tia, mười lăm tia.
Nếu Bắc Nhã Đại Sư nhìn thấy cảnh này, hắn sẽ há hốc mồm vì kinh ngạc, bởi đây chính là thiên phú cấp bậc Truyền Thuyết Hoàn Mỹ, thứ lão chỉ thấy trong sách cổ.
Nhưng Âu Dương Huyền vẫn chưa định dừng lại, bởi vì hắn cảm thấy mình vẫn có thể tiếp tục.
Một tia thần thức nữa lại từ từ xuất hiện, ban đầu còn nhỏ bé, mỏng manh, sau đó liền lớn dần, vững chắc giống như mười lăm người anh em của nó.
Tia thần thức thứ mười sáu rốt cuộc hình thành.