Lục Đại Thần Phù


Gã đeo mặt nạ nói vào tấm thẻ:
"Tiếp tục tìm kiếm, nhưng phải nhanh, nếu để Thiên Uyển Hội phái cao thủ đến thì sẽ rất nguy hiểm"
"Ta hiểu rồi"
Giọng nói trong tấm thẻ tắt ngúm.

Gã đeo mặt nạ nheo mắt nhìn dãy phòng dài dằng dặc, trò chơi đuổi bắt này cũng nên kết thúc.

Hắn quay người đi về phía cây cầu, đôi mắt chăm chú nhìn những giọt máu đang đọng lại trên sàn.
Từ trong túi áo, gã lôi ra một tấm giấy màu vàng ố, trên có vẽ những ký hiệu loằng ngoằng trông như một tấm bùa trừ tà.

Gã cúi xuống thấm máu lên tấm bùa, sau một lúc, giọt máu lan ra khắp tờ giấy khiến nó phát ra ánh vàng nhìn rất quỷ dị.
Gã chắp nó vào giữa hai tay, miệng nói khẽ:
"Truy tung phù, truy dấu"
Như một giọt nước rơi vào mặt hồ đang yên ả, từng đợt sóng năng lượng bắt nguồn từ tấm phù bắt đầu tỏa ra xung quanh, xuyên qua các bức tường và cánh cửa.

Sau một lúc, thân hình gã nhào đến một căn phòng ở chính giữa, hai tay đưa lên, tung quyền đánh sập cánh cửa trước mặt.
Chưa kịp nhìn vào trong, mặt gã liền bị tiếp đón bởi một vật hình trụ.

Người ra tay đương nhiên là Âu Dương Huyền.

Vừa nãy khi đang núp, hắn chợt cảm thấy một thứ gì đó lướt qua mình, vô hình, vô sắc khiến máu huyết toàn thân như sôi lên.
Âu Dương Huyền vô cùng kinh hãi, gần mười lăm năm trong nghề, hắn chưa từng thấy điều gì tương tự.

Nếu không phải do con ma bên ngoài gây ra thì còn có thể do cái gì nữa?
Ngay lập tức hắn vớ lấy chiếc bình cứu hỏa đặt ở góc phòng.

Hắn chưa muốn chết, hắn cần một thứ để tự vệ.

Cánh cửa vừa mở, Âu Dương Huyền liền lập tức tấn công.

Ma thì sao ? Dù có là ma hắn cũng phải đập cho vài cái.

Hắc bào nhân bị tấn công bất ngờ, liền cảm thấy tức giận.

Đòn đánh yếu ớt này chẳng thấm vào đâu, nhưng một tên phàm nhân lại dám ra tay với gã.

Bàn tay trái giơ lên đã tóm được chiếc bình cứu hỏa trong tay Âu Dương Huyền.
Chỉ nghe “Rầm” một tiếng, Âu Dương Huyền bị quăng mạnh về bức tường sau lưng.

Họ Âu cảm thấy như mình vừa va phải một chiếc ô tô, cơ thể co lại vì đau đớn, phần lưng và vai có cảm giác như bị hàng vạn mũi kim đâm.

Căn chặt răng, Âu Dương Huyền cố gắng bò dậy, nhưng chỉ được vài giây đã phải khuỵu xuống.
Gã đeo mặt nạ từ từ đến gần.

Trong phút chốc, gã giống như một vị tử thần đang đến đòi mạng con mồi.
Chẳng lẽ mình phải chết ở đây ?
Âu Dương Huyền cảm thấy sự bất lực chưa từng có.

Đứng trước sức mạnh tuyệt đối, dù hắn có nhanh trí cỡ nào cũng vô dụng.

Bàn tay của hắc bào nhân giơ lên muốn tấn công nhưng hắn hoàn toàn không còn sức lực để mà né tránh.
Đúng lúc này, một luồng ánh sáng lóe lên, trước mặt Âu Dương Huyền hiện ra một tấm khiên hình tròn ba lớp chặn lại thế công của gã đeo mặt nạ.

Hắc bào nhân còn chưa kịp quay đầu liền bị một bàn tay đấm thẳng vào mặt.

Gã phản ứng cũng cực nhanh, chân trái đạp nhẹ lùi về phía sau khiến đòn đánh cứ như vậy rơi vào khoảng không.
"Là ngươi ?" - Bóng đen quát lớn.
Chỉ thấy một bóng người xuất hiện trước mặt Âu Dương Huyền.

Kẻ đó có làn da ngăm đen, trên người còn mặc bộ quần áo sọc xanh của bệnh nhân.

Bóng người thấy đánh lén không hiệu quả, cũng không nói nhiều, lập tức vác Âu Dương Huyền bỏ chạy.
Âu Dương Huyền dù bốn mươi tuổi nhưng hằng ngày vẫn chăm chỉ luyện tập, cân nặng chí ít cũng trên tám mươi cân không ngờ bị ông ta vác nhẹ như cái gối.


Gã đeo mặt nạ quát lên:
"Muốn chạy sao, đừng có mơ "
Gã lao đến như một bóng ma, bàn tay hóa chưởng thành trảo, nhắm thằng vào người Âu Dương Huyền.

Bóng người cũng không quay đầu, chỉ lạnh lùng ném ra một tấm bùa màu lục.
Một tiếng nổ vang lên, khói bụi tỏa ra mờ mịt, chưởng lực của gã đeo mặt nạ chỉ đánh vào khoảng không.

Lúc hắn vượt qua đám khói, nào còn thấy hai người Âu Dương Huyền, gã ngay lập tức lấy ra tấm thẻ trong người:
"Đã phát hiện Tô Chi Nhạc ở tầng ba tòa nhà B, lập tức cho người truy tìm"
Âu Dương Huyền nằm trên vai gã bệnh nhân, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Người này là ai, tại sao lại cứu mình?.

Hàng loạt câu hỏi hiện lên trong đầu vị bác sĩ.

Gã bệnh nhân cứ thế mang theo Âu Dương Huyền hết quẹo trái rồi lại quẹo phải, đến một căn phòng có cửa trắng thì mở cửa bước vào.
Sau khi đặt Âu Dương Huyền xuống đất, gã vén mái tóc bù xù như bợm rượu lên khỏi mặt.

Đến lúc này, Âu Dương Huyền mới nhìn rõ khuôn mặt của người đã cứu mình, không ai khác chính là gã bệnh nhân mà mình vừa mổ vì tai nạn đêm qua.
"Là ông ?"
"Ngươi nhận ra ta ?"
"Đêm qua ông bị tai nạn cần cấp cứu, tôi đã mổ cho ông.

Khi đó ông vẫn còn hôn mê"
Âu Dương Huyền nhẹ nhàng trả lời.
"Bị tai nạn? Ra là vậy.

Nhưng làm sao ngươi vào được đây ? Không lẽ ngươi là người của Thiên Uyển Hội ? Không đúng, ta không thấy dao động "Khí" trong người ngươi"
Âu Dương Huyền không hiểu “Khí” nghĩa là gì, nghĩ thầm vừa rồi lão đã cứu mình, hơn nữa hiện tại mạng nhỏ của mình còn trong tay người ta, liền kể cho lão nghe toàn bộ mọi chuyện.


Từ việc bỗng dưng bệnh viện mất điện, cho đến khi bị gã đeo mặt nạ truy sát, suýt chút nữa thỉ bỏ mạng.
Lão bệnh nhân nghe xong thì nhíu mày, hỏi lại:
"Ngươi nói là ngươi đang ngủ thì bỗng dưng xuất hiện ở đây ?"
Cái gì mà “bỗng dưng xuất hiện”, ông già này càng nói càng khó hiểu.
"Còn chưa biết tên của tiền bối"
"Ta họ Tô, ngươi có thể gọi ta là Tô Chi Nhạc"
Tô Chi Nhạc chỉ đáp ngắn gọn, khuôn mặt vẫn như đang trầm tư.

Sau một lúc, dường như nghĩ ra điều gì, hai bàn tay lão kết ấn hình chữ bát, một vệt sáng lóe lên, một tấm mề đay hình tròn chợt hiện ra khiến Âu Dương Huyền trố mắt mà nhìn:
"Cái này...cái này là ảo thuật sao ?"
Tô Chi Nhạc không trả lời, bàn tay gầy gò chỉ nhẹ nhàng vuốt lên đồ vật trước mặt.

Tấm mề đay nhìn rất cổ xưa, bề mặt khắc chi chít những đường nét như phù văn.

Thế nhưng điều đặc biệt nhất lại là 9 viên ngọc nhỏ như hạt đậu đang đính trên nó.

tám viên ngoài cùng tạo thành một vòng tròn, mỗi viên một màu, mà viên ở giữa thì to hơn có màu vàng rực rỡ.
Trong đêm tối, ánh sáng từ tám viên ngọc tỏa ra lung linh như những vì tinh tú, quay xung quanh một vầng mặt trời chói lọi.
"Ngươi cảm thấy kiếp nạn của ta đã đến, nên muốn chọn một người khác thay thế sao ?"
Tô Chi Nhạc tự nhủ:
"Nhưng tại sao lại là hắn ? Hắn đã quá tuổi, lại chưa từng luyện Khí ?"
Sau một lúc lâu, dường như không được đáp lại, lão đành thở dài.

Tiếp đến, lão lại chạm vào chiếc mề đay, lập tức có thêm hai luồng sáng phóng ra, hiện nguyên hình là một tấm bùa mùa tím và một con rùa đá màu đen.
Tô Chi Nhạc đặt chiếc mề đay vào tay Âu Dương Huyền, họ Âu giật nảy mình, vội xua tay:
"Tiền bối làm gì vậy, ta không nhận đâu"
Tô Chi Nhạc không bỏ tay, nói:
"Nghe ta nói đây.

Chúng ta đang mắc kẹt trong một trận pháp cổ xưa tên gọi là “Định Hồn Trận”.

Trận pháp này tách hồn của chủ thể nhốt vào một kết giới giống hệt thế giới thực"
Ngừng một lúc lão nói tiếp:
"Định hồn trận mô phỏng mọi thứ trừ năng lượng, chính vì vậy ngươi sẽ thấy đồ điện không hoạt động.

Mặc dù chỉ là giả nhưng nếu ta chết trong này thì ngoài đời cũng ngủm luôn.


Cho nên nhiệm vụ cấp bách hiện tại là phải tìm mắt trận để hủy nó đi"
Âu Dương Huyền không tin vào tai mình, cái gì mà "Định Hồn" với cả "Mắt Trận", sao nghe cứ như truyện tiên hiệp vậy.

Nếu không phải tận mắt thấy chuyện tối nay, hắn đã nghĩ lão già này xem phim nhiều nên bị điên rồi.
Tô Chi Nhạc bắt đầu bấm đốt ngón tay, ngay lập tức con rùa đá liền ngọ nguậy giống như một vật sống.

Đầu nó chúc lên rồi lại chúc xuống.
"Theo tính toán của ta, mắt trận hẳn nằm ở tầng hai.

Ngươi vác theo con rùa đá đen này đi tìm nó.

Thứ này làm từ Hồn Thạch, rất mẫn cảm với trung tâm trận pháp.

Sau khi tìm được rồi thì dán tấm bùa tím này vào, trận pháp sẽ bị hủy"
Thật ra có một điều lão không nói cho Âu Dương Huyền, chỉ một tấm bùa là không đủ để hủy “Định Hồn Trận”.

Dù sao đây cũng là một trong tam đại trận pháp thời cổ, nào chỉ nói hủy là hủy được.
Thế nhưng một khi mắt trận bị tác động, sóng xung kích tạo ra sẽ khiến Thiên Uyển hội chú ý.

Lão cược lũ áo đen này sẽ không dám ở lại đây quá lâu.

Dù sao chỗ này cũng là địa bàn của Trương Gia, bọn họ sẽ không để yên cho những kẻ này tác quái.
Âu Dương Huyền thấy lão nói chuyện như thể sắp bàn hậu sự, liền hỏi:
"Vậy còn lão thì sao ?"
"Không cần lo cho ta, ta sẽ có cách dụ chúng đuổi theo.

Ngươi chỉ cần tìm mắt trận hủy nó đi là được.

Hơn nữa, nếu thoát ra khỏi đây, tuyệt đối không được nhắc đến tấm mề đay này cho người khác biết !"
Vừa nói, hai tay lão liền đặt lên vai Âu Dương Huyền, gằn giọng:
"Nhớ kỹ, tuyệt đối không thể tin ai, cũng không được nói cho ai biết, bằng không đừng nói là ngươi, ngay cả bạn bè, cha mẹ, người thân của ngươi đều sẽ chết, ngươi hiểu chứ ?"
Âu Dương Huyền bị lão bóp cho có chút đau, đang muốn phản ứng lại, nhưng thấy ánh mắt như muốn giết người của Tô Chi Nhạc liền im lặng gật đầu.

Hắn có cảm giác mình đang dính líu đến một chuyện vô cùng nguy hiểm mà tấm mề đay này chính là mấu chốt của vấn đề.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận