Ăn sáng xong, Lục Tư Thần đưa Tư Duệ đến trường học, ngay lúc vừa lái đi thì chiếc xe của Đoàn Anh Quân phía sau chạy đến.
“Đi đâu đấy?” Đoàn Anh Quân nhìn vào hướng trong trường, cười khẩy: “Đưa em gái nhỏ đi học à.”
“Nhiều chuyện.”
“Khoan vội lái.”
“Chuyện gì nữa.”
“Cậu cũng biết tiệc sinh nhật của đại tiểu thư Cao gia tối nay rồi chứ.”
Lục Tư Thần thờ ơ nói:“Không rãnh.”
“Tôi nghe người ta nói cậu với cô tiểu thư đó tối nay sẽ đính hôn.”
Lục Tư Thần ánh mắt ghét bỏ nhìn qua: “Bậy bạ gì thế?”
Đoàn Anh Quân nhúng vai: “Tôi cũng không biết? Nếu cậu muốn tiếng đồn đó không đi quá xa thì nên đưa cô gái nhỏ nhà cậu cùng tham gia.”
Lục Tư Thần im lặng suy nghĩ.
Đoàn Anh Quân thỉnh cầu: “Tôi nhờ cậu một chuyện được không?”
Lục Tư Thần không để ý đến anh ta, mở lời cho có: “Chuyện gì?”
“Tôi muốn mời quản gia nhà cậu làm bạn dự tiệc.”
Anh thờ ơ nói: “Nếu cô ấy đồng ý thì tôi không ý kiến.”
Đoàn Anh Quân bất lực nói: “Ây da, cậu phải nói giúp tôi với, cô ấy không chừng sẽ nghe.”
“Tôi không muốn ép buộc.”
“Không phải là ép buộc, là nói giúp tôi vài câu, cậu xem tối nay ai cũng có cặp...”
“Chẳng phải còn Kiều Khanh?”
“Cậu ấy sao?” Đoàn Anh Quân liếc nhìn qua người bên cạnh: “Cậu ấy có người rồi, cô nàng Tuệ Hoa mạnh mẽ kia đấy.”
Ánh mắt Lục Tư Thần lúc này cũng nhìn qua Kiều Khanh, anh ta đang ngồi lại bị lôi vào cuộc trò chuyện của bọn họ không khỏi cay cú trong lòng.
“Gì, sao nhìn tôi?”
Đoàn Anh Quân: “Thấy không? Cậu ấy như thế cũng có bạn đi cùng, tôi lại không.”
“Chẳng phải cậu chỉ cần mở lời thì người ta xiếp hàng đợi cậu chọn, giờ lại nói như mình đang cô đơn lắm.”
“Tôi không thích, nói chung tôi phải mời được quản gia nhà cậu.”
Lục Tư Thần không rãnh nói chuyện với Đoàn Anh Quân, anh khởi động xe rồi vụt đi, Đoàn Anh Quân đang kể lể bị anh làm hụt hẫng một phen không khỏi tức giận, đạp xe đuổi theo.
Đến trưa Tư Duệ tan học, bắt xe về nhà.
Cô tắm rửa ăn uống rồi lên phòng.
Mọi đồ đạc của cô điều dọn qua phòng Tư Thần nên cô luôn ở đây, căn phòng ở trước kia vẫn để trống.
Tư Duệ ngồi trên giường cầm điện thoại lên nhắn tin.
[Anh chiều nay về ăn cơm không?]
Không nghĩ anh sẽ trả lời liền, nhưng tin nhắn vừa nhận bên kia đã bắt đầu soạn tin.
Thiếu gia: [Em nấu sao?]
[Nếu anh không chê.]
Nhớ đến hôm qua, Tư Duệ hí hửng đổi lên gợi nhớ thành Đại Thần.
Đại Thần: [Không chê, anh còn muốn bữa ăn như lúc trước.]
Nhắc đến bữa ăn lúc đó, đúng là nhớ mãi, mấy chị trong nhà thật cao tay, khiến anh và cô “hai trở thành một” thành công trong kế hoạch của bọn họ, lúc đầu lại nổi giận đùng đùng, mà giờ anh lại muốn như thế, quá xảo quyệt.
[Em sẽ nấu.]
[Bây giờ anh đói rồi.]
[Anh chưa ăn gì sao?] Tư Duệ nhìn vào đồng hồ đã gần một giờ, mà anh vẫn chưa ăn cơm sáng?
[Vẫn chưa, sáng giờ rất bận, đến giờ rãnh được chút lại chẳng thể nuốt mấy món ở đây.]
[Em nấu đem đến cho anh nhé?]
[Em nấu thì không chừng anh có thể nuốt nổi.]
[Vậy đợi em một tí.]
Tư Duệ để điện thoại xuống, bới tóc lên đi nhanh chân ra ngoài.
Thấy cô lục đục tìm kiếm vật liệu nấu nướng, mấy người thấy thế liền hỏi: “Em nấu gì thế, còn đói sao?”
“Không phải em nấu cho Đại Thần...”
“...”
Tư Duệ phát hiện mình lở miệng khẩn trương nói lại: “Là cho thiếu gia!”
Họ cười lớn, nói: “Em ngại cái gì, mối quan hệ của hai người có ai không biết.”
Đúng thế, chẳng ai không biết mối quan hệ giữa hai người, mối quan hệ đó cũng một phần do họ ra sức đẩy thuyền, đồ đạc trong phòng cô cũng chính họ chuyển qua.
Nấu xong cô để vào hộp đựng rồi lên phòng thay đồ, biết Lục Tư Thần đang đói nên không dám rề rà, nhanh chóng bắt xa đi.
Tầm nữa tiếng thì đến công ty AL.
Giờ cô cũng hiểu vì sao công ty có tên là AL, đó là viết tắt của tên Ái Ly, tên mẹ ruột của anh.
“Bao nhiêu ạ?”
“Của cô ba trăm.” Tư Duệ lấy tiền ra trả, rồi đi nhanh vào trong.
Vừa vào đã có nhân viên đến hỏi: “Cho hỏi, là Tư Duệ đúng không?”
“Phải.”
Người đó lịch sự nói: “Giám đốc có nói với chúng tôi ở đây chờ tiểu thư, tiểu thư đi theo tôi lên phòng giám đốc.”
“Được.”
Nhân viên đó đưa cô đến trước cửa phòng của Tư Thần, nói: “Đây là phòng của giám đốc, tiểu thư cứ tự nhiên vào.”
“Được, cảm ơn.”
“Không gì ạ.”
Đứng trước cửa phòng, Tư Duệ mở cửa ra: “Đại Thần, em đến đem cơm cho anh này.”
“...”
Tư Duệ khựng lại, bên trong người ngồi đó không phải là Lục Tư Thần, mà lại ba của anh Lục lão gia Lục Tư Ẩn.
Cô không biết vì sao ông ấy lại ở đây, vì chính miệng nhân viên vừa rồi nói là phòng của Tư Thần, nếu biết có ông ở đây, cô sẽ suy xét có nên tới hay không.
“Đại Thần? Thân thiết quá nhỉ.”
Tư Duệ đóng cửa lại, cúi người: “chào Lục lão gia.”
“Cô với con trai tôi cũng thân quá, xưng hô thân mật như thế.”
Giọng ông rất lạnh lùng, Tư Duệ hiểu ông ấy không có cảm tình với mình, giờ đối diện với ông ta chỉ có thể tùy cơ ứng biến, mong sau Lục Tư Thần mau xuất hiện để giải vây cho cô.
Lục Tư Ẩn cười nhạt: “Người như nó cũng để ý đến người khác, thật làm ta bất ngờ.”
Tư Duệ nghe trong đó toàn là sự châm biếm, cô nói: “Anh ấy cũng chỉ là anh ấy, cũng chỉ là người thường có cảm xúc như bao người khác không có gì lạ.”
Lục Tư Ẩn bật cười: “Cô cũng gan không nhỏ, đúng là đi với nó thì tính tình cũng phải giống nó, nhưng để xem được bao lâu.”
“...”
“Tôi biết cô là ai, biết luôn thân phận của cô chỉ là cái mạng nhỏ được nó giơ tay nhặt về.”
Tư Duệ nhìn ông ta, lòng ngực bắt đầu nặng xuống.
Ông ta nói đúng, cái mạng này cũng đó lúc đó anh thương tình và cứu về, và cô cũng thừa nhận tính tình này cũng nhiễm Tư Thần không ít.
Lục Tư Ẩn bỡn cợt nói: “Một người không danh không phận, cũng chỉ như vậy, cô hiểu chứ?”
Theo lời ông ta nói, cô nghĩ ông đến đây không đơn giản đến thăm Tư Thần hay bàn chuyện mà có ý đồ khác, ánh mắt cô thu lại, cẩn thận nhìn ông ta: “Ông muốn nói gì?”
“Ta chỉ muốn nhắc nhở cô, phải biết thân phận mình nên đứng ở đâu, đừng quá mù quáng bởi những gì mà thằng con trai tôi cho mà suy tưởng rồi bước khỏi giới hạn.”
Ở bên ngoài, Lục Tư Thần vừa có công việc đột xuất quay về, khi nghe nhân viên nói Tư Duệ đã đến, mặt hớn hở vội về văn phòng với cô, nhưng đến nơi bước chân chậm lại rồi dừng hẳn.
Tư Duệ cũng không nhún nhường nữa, giọng vẫn giữ lể độ: “Cảm ơn Lục lão gia đã nhắc nhở, tôi luôn biết bản thân đang ở đâu, có vị trí như thế nào trong lòng anh ấy.
Nhưng cho dù chỉ chiếm một phần nhỏ nhoi trong lòng anh ấy tôi cũng sẽ trân trọng, vì đó là anh ấy.
Tôi biết bản thân không xứng, nhưng khi anh ấy không để ý đến việc đó thì nó cũng chỉ là tàn lửa thôi.”
“Cô cũng mạnh miệng đấy.”
Lục Tư Ẩn đứng dậy, giọng cảnh cáo: “Nếu cô đã mạnh miệng thì tôi nói cho cô biết, Tư Thần nay mai sẽ đính hôn vói Cao Thục Ái, cô biết đường mà rút lui đừng làm mất mặt Lục gia và Cao gia.”
Tư Duệ nghe thế như chết đứng tại chỗ.
Cánh cửa bất ngờ mở sầm ra, giọng mang hơi lạnh lẽo: “Ông hồ đồ rồi phải không?”
Tư Duệ bất ngờ quay qua, Lục Tư Ẩn ánh mắt thăm sâu nhìn đến.
“Ai cho ông ăn nói bậy bạ thế?”
Tư Duệ:“...”.