Lục Tư Ẩn nhàn nhạt nói: “Con hành động như thế, phong thái của một thiếu gia nên có sao?”
Tư Duệ nhìn rõ, bàn tay của Lục Tư Thần đang nắm chặt với nhau, cơ thể rung lên vì giận.
Cô cũng ngầm biết mối quan hệ của cha con nhà này không tốt qua từng mánh khóe của lời kể những người trong nhà, và cã cử chỉ hành động chưa bao giờ gọi là thân thiết giữa cha con họ, sống với anh bao lâu nay cũng chỉ nghe anh nhắc sơ qua cha mình, số lần cũng chỉ điếm trên đầu ngón tay.
Sợ anh sẽ mất bình tĩnh, Tư Duệ nắm tay anh, Lục Tư Thần nhìn qua, cô khẽ lắc đầu.
Quên mất việc ở đây còn cô, nhìn xuống túi thức ăn còn cầm trên tay của Tư Duệ, Lục Tư Thần nói với Hoàng Cảnh Ân: “Cậu đưa cô ấy qua phòng khách đi.” Sau đó nhìn cô: “Qua phòng khách đợi anh, anh sẽ qua liền.”
Tình hình này cô ở lại cũng không làm được gì, có khi lại làm rắc rối thêm.
“Được.”
Hoàng Cảnh Ân dẫn cô qua phòng khách, tiếp đãi rất chu đáo, Tư Duệ vừa đợi vừa lo, nhưng cô tin tưởng anh.
Phía bên văn phòng lúc này, không khí vô cùng căng thẳng, Lục Tư Thần nghĩ đến những lời ông nói trước mặt Tư Duệ, không khỏi tức giận: “Sau này ông còn nói linh tinh thì đừng trách tôi.”
“Ta không ở không nói chuyện phiếm với con, con cũng rõ ý định từ trước đến nay, cũng rõ tính ta.”
“Tôi không đồng ý, mọi thứ ông nói tôi đều không đồng ý.”
Lục Tư Ẩn nghiêm túc nói: “Đó là trách nhiệm của dòng máu Lục gia, Lục Tư Thần con phải gánh vác Lục gia.”
Lục Tư Thần cười lạnh mỉa mai: “Dòng máu Lục gia? Nực cười, chẳng phải ông đâu chỉ có một người con.”
Lục Tư Ẩn bị câu nói đó chọc cho tức giận, quát lớn: “Con nhìn xem ta còn đứa nào không? Con là duy nhất rồi.”
“Tôi không biết, tôi chẳng liên quan đến Lục gia, nơi ông đang đứng là tài sản của mẹ tôi để lại, ở đây tôi không hoan nghênh, mời Lục lão gia quay về cho.”
Lục Tư Ẩn bị anh chọc đến khó thở, ông chống tay lên bàn thở hồng hộc, thiều thào nói: “Con từ chối Lục gia, thì đừng trách ta.”
Nói rồi ông ta rời đi, mặt của Tư Thần không đổi, vẫn lạnh lùng vô cảm đến thế.
Trước khi Lục Tư Ẩn đi, anh không quên nói, giọng cực thấp như đang chạm đến giới hạn của mình: “Ông muốn làm gì, tôi không muốn biết, làm tổn thương đến người con gái của tôi, đừng trách họ Lục này phải cắt đứt vĩnh viễn, sổ đỏ của mẹ tôi còn rất nhiều chỗ trống.”
Lục Tư Ẩn nghe xong, tâm tình càng sao động rời đi, Lục Tư Thần đều chỉnh lại tâm trạng tốt hơn rồi mới qua tìm Tư Duệ.
“Đợi anh có lâu không?” Trước mặt cô đã trở thành khuôn mặt dịu dàng, vui vẻ.
Thấy anh, Tư Duệ đứng đứng dậy đi đến: “Anh vẫn ổn chứ?”
Lục Tư Thần hiểu rõ câu hỏi đó có ý gì, nhưng anh không muốn cô bị dính líu đến chuyện này bèn đánh trống lãng: “Có gì đâu, anh vẫn tốt này, người không ổn là em đấy.”
Hoàng Cảnh Ân biết thân biết phận, lúc Lục Tư Thần đi vào anh ta liền không một tiếng động rời đi.
Tư Duệ lấy hộp thức ăn ra để trên bàn: “Chắc nguội hết rồi.”
“Không sao.”
“Vậy sẽ không ngon nữa.”
Lục Tư Thần không ngần ngại gấp bỏ vào miệng, chưa kịp thưởng thức mùi vị đã khen lấy khen để: “Rất ngon đấy, rất hợp khẩu vị, anh đang rất đói luôn này.”
“Thật là...!không ăn sáng sẽ dễ đau dạ dày lắm đấy.”
Lục Tư Thần miệt mài ăn, không trả lời.
Lúc sau, đều bị anh ăn sạch sẽ, một miếng thừa cũng không có.
Cô rót cho anh một ly nước: “Uống nước đi.”
Tư Duệ ngồi dọn dẹp hợp đựng vào túi, Lục Tư Thần bên cạnh nói: “Tối nay anh tham gia sinh nhật của Cao Thục Ái.”
Tư Duệ bỗng khựng lại liền suy nghĩ “thật sự anh ấy sẽ đi, chuyện vừa rồi Lục lão gia nói và Cao Thục Ái cố tính nói trong quán nước lúc đó là thật sao?”
Bọn họ sẽ...?
Lục Tư Thần hiểu rõ tâm tư cô, cười nhẹ, những ngón tay nâng niu sợi tóc của cô: “Nhưng em sẽ đi với anh.”
Tư Duệ: “...”
“Anh muốn em sẽ đồng hành cùng anh trong những buổi tiệc.
Một ngày nào đó, anh càng muốn em đồng hành làm cô dâu của anh trên lể đường.”
Tư Duệ vừa sốc vừa bất ngờ.
Lục Tư Thần nở nụ cười ấp áp, ôm lấy cô vào lòng.
Ngẫm nghĩ sao cô gái này nhỏ bé quá, muốn ôm thật chặt không muốn rời, muốn chở che đến suốt cuộc đời.
Lục Tư Thần không cho cô về liền mà ở lại với anh, đợi hết giờ làm việc, Lục Tư Thần dẫn Tư Duệ đi ăn.
Anh nắm tay cô suốt đoạn đường đi, khiến tất cả các nhân viên đều nhìn thấy, ai nấy đều lấy làm bất ngờ, vì đây có lẽ là lần đầu Tư Duệ xuất hiện ở đây, lại thân mật với giám đốc của bọn họ, khiến ánh mắt đều đổ dồn đến cô gái cạnh anh.
Họ đều nghĩ rồi nói nhau, không biết tiểu thư nhà nào, hay cô gái nào kiếp trước giải cứu thế giới mà giờ lại mai mắn được giám đốc nhà họ đối đãi dịu dàng đến thế, còn họ chỉ biết ngồi đó mơ tưởng ước với ao thôi.
Anh chở cô đến một nhà hàng sang trọng, đặt phòng vip để cả hai có không gian riêng tư, ăn xong anh lại đưa cô đến cửa hàng thời trang cao cấp của thành phố Phồn Hoa.
Cửa hàng này Lục Tư Thần chiếm nửa số vốn, còn lại là của Kiều Khanh và Đoàn Anh Quân.
Vừa vào cửa, nhân viên đã ra chào đón nồng nhiệt.
Họ dẫn hai người lên tầng hai, nơi trưng bày những mẩu mới nhất.
Lục Tư Thần không ngần ngại lướt mắt một lượt, quyết đoán nói: “Mẩu mới đẹp nhất, lấy ra hết cho cô ấy lựa.”
Tư Duệ:“...”
_____
Đã một thời gian kể từ Lục phu nhân hứa sẽ cùng Lục Tư Thần qua hỏi cưới Thục Ái, nhưng đến tận bây giờ chẳng thấy gì, Thục Ái bắt đầu lo lắng, mà Thục Quyên lại là người sốt ruột hơn.
Thục Quyên không đợi chờ mà đánh tiếng trước, điện đến hỏi thăm.
Giai Trân đang thử trang sức vừa mua, thấy điện thoại không nhanh không chậm bắt máy.
[ Chào Lục phu nhân, điện giờ này không biết có làm phiền bà không?]
Giai Trân vẫn thong thả đeo trang sức, ngắm mình trong gương: [Không phiền, bà cứ nói.]
Thục Quyên cười cười: [À, là chuyện của tụi nhỏ, không biết...]
[ Không cần lo, tối nay sinh nhật đại tiểu thư, bên tôi sẽ công bố, chẳng phải song hỷ lâm môn sao?]
Thục Ái nghe vậy liền mừng gỡ, nắm chặt tay Thục Quyên mặt như muốn nở ra hoa.
[ Vậy tôi không phiền phu nhân nữa.]
[ Tạm biệt.]
Giai Trân tắt máy, bà để trang sức lại vào hộp, môi nhếch cười khinh bỉ.
Việc bà đã muốn làm, thì không thể không được.
Người chồng kia có cứng rắn mấy cũng có điểm yếu như bao người thôi, mà cái điểm yếu đó bà lại rõ trong lòng bàn tay.
Hôm Lục Tư Ẩn về nhà, bà liền nhún nhường thận trọng đi đến nói chuyện với ông, vẫn luôn tỏ ra một người mẹ hiền vợ thảo trước mặt ông ta.
“Ông này.”
Lục Tư Ẩn liếc mắt qua nhìn không lên tiếng.
Giai Trân tỏ ra vẻ mặt buồn lo: “Con trai chúng ta cũng gần ba mươi rồi chưa vợ chưa con, ông cũng có tuổi, nhìn ông cứ mãi buồn rầu tôi không đành lòng.”
“Không cần bà lo.”
“Tôi chỉ muốn san sẻ nỗi lòng với ông thôi.”
“...”
Giai Trân thở dài: “Tôi biết ông với con vẫn luôn đối đầu, ông lại chỉ muốn tốt cho nó nhưng nó lại không chịu hiểu.”
Nhưng đụng đến tâm can của Lục Tư Ẩn, sâu thẩm trong ánh mắt ông bắt đầu dao động, lòng cũng nặng xuống.
Giai Trân nhìn ông ta nhưng trúng ý mình, bà ta tiếp tục nói: “Nếu Tư Thần không chịu thừa kế Lục gia, chúng ta phải tìm cách thôi, dù sao cũng chỉ muốn tốt cho nó, tốt cho Lục gia.”
“...”
“Nó đã có người trong lòng.”
Lục Tư Ẩn quay sang nhìn bà ta: “Sao bà biết?”
“Tôi hay đến thăm hỏi nó nên phát hiện.”
“Chuyện riêng tư của nó cứ mặc nó.”
“Ông không nghỉ đó là chuyện tốt sao? Nếu ông ép buộc nó phải lựa chọn lấy người nó không thích hoặc thừa kế Lục gia, giờ nó đã có người nó thương vậy ông nghĩ nó sẽ chọn bên nào có thể thành toàn cho cả hai.”
Câu nói vốn hợp lí, thành công thuyết phục Lục Tư Ẩn, ông suy nghĩ cách này có vẻ không tồi, dù sau trong lòng người con trai này đã chẳng có cảm tình với cha nó, giờ ông khốn nạn một chút không chẳng sao.
Về hiện tại, Giai Trân toàn phần đắc ý, kế hoạch trong tay bà ta toan tính rất hợp lí, sợ không thể không thành công.
Bà ta cầm đôi bông tai lấp lánh lên cao rồi ngước nhìn, cười một cách đầy mãn nguyện, bà biết Lục Tư Thần là người cứng đầu sao có thể để người khác sắp đặt ép buộc mình.
Dĩ nhiên anh sẽ không chọn thừa kế Lục gia và cái hôn sự sắp đặt này, nhưng dù sao biết được, tất cả sao đó sẽ là toan tính kế hoạch của bà ta..