Thử váy xong, Lục Tư Thần với Tư Duệ tiếp tục đi thử trang sức, anh muốn cô phải thật đẹp nhất, lộng lẫy nhất, khiến những cô tiểu thư kia phải nhún nhường ganh tị.
Tối đến.
Trong lúc đợi Tư Duệ trang điểm, Lục Tư Thần cũng lựa trang phục để xứng với chiếc váy của cô.
“Bộ này rất hợp với chiếc váy của tiểu thư đang mặc, thiếu gia xem thử.”
Nhân viên đem đến một mẫu vest cho anh, Lục Tư Thần nhìn qua nghĩ ngợi rồi gật đầu, trong lòng cũng nôn nao muốn gặp cô gái của mình nên không muốn tốn thời gian nữa.
Lục Tư Thần đi thay bộ trang phục ra, sau đó để nhân viên làm tóc trau chuốt vẻ ngoài lại, một lúc cũng xong, anh đứng dậy, nhìn đến mấy chiếc đồng hồ đặt sẳn trên bàn, tay lướt qua một lượt rồi lấy chiếc thứ năm.
Lục Tư Thần cầm chiếc đồng hồ lên đeo vào tay, lịch lãm quay người đi.
Lục Tư Thần mở cửa vào, thấy cô xinh đẹp lộng lẫy trong bộ cánh ấy vô cùng hài lòng.
Cạnh bên có hai nhân viên, một người vẩn chăm chút lại mái tóc uốn săn cho cô, người còn lại giúp cô đeo trang sức, nụ cười cô hiện rõ trên khuôn mặt.
Thấy anh đứng đó, Tư Duệ nỡ nụ cười tươi: “Anh xong rồi?”
Lục Tư Thần “ừm” một tiếng, nở nụ cười dịu dàng đi đến.
Anh khẽ nói: “Em thật đẹp.”
Đẹp đến mức, trái tim anh cứ đập mạnh mãi.
Lục Tư Thần cúi người gần sát mặt cô, nở nụ cười hết mực yêu chiều: “Hôm nay, Tư Duệ nhà ta thật đẹp.”
Tư Duệ khẽ nói: “Cảm ơn Đại Thần nhé, anh cũng rất đẹp.”
Nhân viên đó đeo nhẫn cho Tư Duệ nữa thì cũng đã xong.
“Tiểu thư xong rồi ạ.”
Tư Duệ: “Cảm ơn cô nhé.”
Nhân viên đó niềm nở: “Không gì ạ, phục vụ thiếu gia và tiểu thư là niềm vinh hạnh của chúng tôi.”
Lục Tư Thần đứng thẳng dậy, để tay vào túi quần, giọng nghiêm túc nói: “Thưởng cho hai cô một tháng lương, liên hệ với quản lý nhận đi.”
Nhân viên đó mừng rỡ, cảm ơn anh không ngớt lời rồi nhanh chóng rời đi.
Lục Tư Thần thưởng là vì có công chăm chút cô gái của anh rất đẹp.
Hai người ngồi đó nói chuyện, một lúc sau bên ngoài có người mở cửa vào.
Người nọ là Hoàng Cảnh Ân, hôm nay anh ta cũng ăn mặc rất chỉnh chu.
“Giám đốc, xe đến rồi ạ.”
“Ừm.”
Lục Tư Thần đi đến đỡ tay Tư Duệ lên rồi rời khỏi cửa hàng.
Bên ngoài, chiếc Mercedes bóng loáng đã đậu sẳn, anh đến lịch thiệp mở cửa xe cho cô, rồi đi vòng qua kia vào xe.
Hoàng Cảnh Ân ngồi ghế trước, bên cạnh là Việt Hòa đang lái xe, chiếc xe sang chậm lăn bánh ra làng đường rồi chạy đi.
Biệt thự Cao gia tráng lệ, những chiếc ghế và khăn trải bàn được bọc bằng loại lụa trắng sang trọng, những dụng cụ ăn uống được lựa chọn theo kiểu hoàng gia Pháp, giúp bàn tiệc trở nên sang trọng.
Có một đều đặc biệt là cách trang trí hoa lại rất khác, thường thì hay chọn những loại hoa hồng trắng để trang trí, và đó cũng là loại hoa Cao Thục Ái thích nhất, nhưng giờ tất cả hoa của buổi tiệc đều trang trí bằng hoa Ly trắng, mà loài hoa đó rất đặc biệt với một người, không biết đang có ý đồ gì đây.
Giữa buổi tiệc với tiếng đàn du dương, Lục Tư Thần ân cần dìu Tư Duệ đi vào sảnh tiệc, khiến Cao Thục Ái cứng mặt, bạn bè của cô ta cũng dồn hết câu hỏi qua.
“Thục Ái, cậu nói Lục thiếu gia thích cậu, vậy cô gái kia là ai? Hình như cậu ấy chưa bao giờ ân cần như vậy với cậu.”
Cao Thục Ái gượng cười: “Cô ta là bạn của Tư Thần, các cậu ở đây nhé, tôi qua kính rượu với Lục phu nhân.”
“Được.”
Cao Thục Ái giấu bộ mặt đang tức điên lên, trưng ra cái bộ mặt dịu hiền đi đến Giai Trân, nói: “Phu nhân, anh Tư Thần, anh ấy...”
Giai Trân nhìn qua Tư Thần, ánh mắt đăm đăm đến Tư Duệ, cười xảo quyệt: “Không cần lo, chuyện này hôm nay lão gia sẽ công bố, con đừng lo.”
“Dạ.”
Lúc Tư Duệ đi vào, đã trở thành cái gai của mẹ con Thục Quyên nhắm đến, Thục Quyên mỗi khi thấy cô lại kích động, ở đây lại nhiều quyền quý, không vì hình tượng thì bà ta đã đến nắm đầu cô lôi đi lặp tức.
Tuệ Hoa đang đứng cặp với Kiều Khanh, thấy Tư Duệ liền bỏ anh đi qua chen ngang với Tư Thần: “Chào em!”
Thấy Tuệ Hoa, Tư Duệ bất ngờ: “Chị về lúc nào thế ạ?”
“Mới về đây thôi, hôm nay em đẹp quá.”
Lục Tư Thần bên cạnh nói: “Đương nhiên phải đẹp rồi.”
Tuệ Hoa nhìn qua Tư Thần bằng ánh mắt đăm chiêu: “Haiz, nuôi người ta, giờ lại ăn người ta luôn cơ đấy.”
Lục Tư Thần: “...”
Tư Duệ: “...”
Tuệ Hoa nói tiếp: “Tôi mới đi chẳng bao lâu đã vậy rồi, tôi đi thêm lần nữa, chắc bế con luôn đấy chứ.”
Lục Tư Thần lúc này trong lòng có chút suy tính, câu nói của Tuệ Hoa rất hợp ý mình, lúc này anh nhìn qua Tư Duệ, bắt đầu nghĩ ngợi, sao anh lại không nghĩ đến việc này nhỉ.
“Cũng được.”
Tư Duệ: “..!”
Tuệ Hoa bật cười khoái chí, trả chổ lại cho hai người quay về đứng cạnh Kiều Khanh.
Lục Tư Thần bước lại gần Tư Duệ, vẻ ngoài vẫn giữ phong thái nghiêm túc nhưng lại thỏ thẻ bên tai làm Tư Duệ đỏ mặt.
“Ý của Tuệ Hoa cũng được đấy.”
“...”
“Anh sẽ bồi bổ cho em.”
“Để làm gì?!”
“Sinh con cho anh đấy!”
Tư Duệ gượng đỏ mặt, quay nhìn những người ngoài tiệc, Lục Tư Thần bên cạnh lại nói: “Em sinh con trai con gái gì cũng được, miễn là con em sinh đều được.”
Tư Duệ cũng muốn như thế, nhưng mà cô nghĩ, vẫn chưa nhận được lời cầu hôn từ anh, bây giờ lại kiêu sinh con, đồng ý vậy phải rất thiệt thòi không.
Nhưng Lục Tư Thần sao có thể để cho cô gái nhỏ của mình chịu thiệt được, chỉ là ghẹo cô một tí thôi, việc sinh con tuy rất cần, nhưng nó không quan trọng, anh có thể sống đời đời kiếp kiếp với Tư Duệ mà chẳng còn mụn con nào.
Sau này về già, chẳng ai thừa kế, tài sản của hai sẻ quyên góp dưới tên của Tư Duệ, để người người biết đến cô, chỉ cần cuộc sống bình bình an an đến cuối đời là được.
Nghĩ thế, anh lại không cầm lòng muốn ôm Tư Duệ vào lòng, nhưng đây chốn đông người, sợ cô ngại nên anh chỉ dám nắm tay.
Lúc này Đoàn Anh Quân vừa đến, mặt mày hớn hở dìu cô nàng bên cạnh, chẳng ai xa lạ chính là cô quản gia mà Đoàn Anh Quân nằng nặc Tư Thần phải thuyết phục cho bằng được.
Tư Duệ cũng biết đều đó, nhìn đến Vân Quyên cười tươi: “Chị!”
Tuệ Hoa bên này thấy có thêm người, tính cô thích náo nhiệt liền đến tham gia: “Chào cô nhé.”
Vân Quyên: “Chào Tuệ tiểu thư.”
Tuệ Hoa: “Khách sáo quá rồi, gọi tên đi.”.