Lục Đại Thiếu Gia Cưng Sủng FULL


Vì chuyện này khá rắc rối nên Tuệ Hoa trở hai người về nhà mình, vì nhà của Tư Thần rất nhiều người sẽ khó nói chuyện.
Tuệ Hoa lấy hai bộ đồ cho Tư Duệ và Vân Quyên thay ra, còn cô và nhà bếp nấu hai ly sữa mang lên.
Từ lúc về, Tư Duệ cứ thất thần, cầm ly sữa trên tay cũng không có ý định sẽ uống.
Tuệ Hoa bên cạnh an ủi: “Chuyện đó Tư Thần cũng không biết.”
Tư Duệ: “Dạ, việc đó em cũng có biết rồi, nhưng không ngờ lại công bố mau đến thế.”
Trưa vừa gặp mặt với Lục lão gia, họ còn xảy ra xích mích về việc đó, không ngờ trưa vừa nói tối liền công bố.
Tuy hiểu, nhưng lòng vẫn buồn.
Tuệ Hoa nói: “Em phải tin Tư Thần, cậu ấy sẽ giải quyết việc đó, em yên tâm.”
Tư Duệ nhìn Tuệ Hoa: “Em tin anh ấy, về việc đó là do ba anh ấy ép, anh ấy hoàn toàn không liên quan, em sẽ cùng anh ấy đấu tranh.”
Vân Quyên tuy không lên tiếng, nhưng lòng cô đầy muộn phiền về việc của Tư Thần và Tư Duệ, nhưng khi nghe Tư Duệ nói thế cô cũng nhẹ lòng.
Ba người họ ăn nhẹ rồi lên giường nằm, vì giường Tuệ Hoa rộng nên ba người quyết định sẽ ngủ chung.
Tối đó, Tư Duệ cứ mãi suy nghĩ không thể nào chợp mắt, cô ngồi dậy đi xuống giường ra ngoài.

Tuy biết bây giờ đã mười một giờ đêm, nhưng Tư Duệ nghĩ đến việc đó không khỏi cầm lòng lấy điện thoại điện cho Tư Thần.
Cô không phải muốn anh giải thích, chỉ muốn biết hiện tại anh sao rồi.
Lúc trưa, chỉ nói riêng thôi Tư Thần đã phản ứng như thế, giờ lại công bố ra, không biết cảm xúc của như thế nào nữa.
Tiếng chuông cứ đổ điều điều chẳng ai bắt máy, lòng cô càng lo hơn, sau vài cuộc gọi bất thành, Tư Duệ không gọi nữa, cô về giường ngủ để mau chóng trời sáng đi gặp anh.
Không phải Lục Tư Thần ngủ, không phải anh để điện thoại ở đâu đó, chỉ là anh không muốn bắt máy.
Ánh mắt anh nhìn từng cuộc gọi của cô, không kìm lòng mà định bắt máy, nhưng sau đó anh tắt chuông úp điện thoại xuống, để nó không thu hút sự chú ý của anh nữa.
Đến sáng, Tư Duệ thức giấc thấy hai người kia đã xuống giường từ lúc nào, cô nghĩ đến Lục Tư Thần liền lục đục vào phòng vệ sinh rồi xuống nhà.
Tuệ Hoa mặt một bộ pizama, chân đeo tất giữ ấm, ngồi hai chân co lên ghế, trên tay cầm bình thản nóng nhàn nhã ngồi uống.

Vân Quyên đứng bếp nấu nướng.
Thấy cô Tuệ Hoa nói: “Tí ăn sáng xong chúng ta qua chỗ mấy người đó.”
Tư Duệ liền gật đầu.
Trong lúc họ ăn uống, trên TV truyền tin sự kiện tối qua về việc thông báo đính hôn của hai gia đình tại sinh nhật của Cao Thục Ái, đã tạo nên mối quan tâm lớn đối với truyền thông, tự hỏi Lục Tư Thần vẫn chưa thể phong tỏ tin tức này sao?
Ăn sáng xong, Tuệ Hoa lấy đồ cho họ thay rồi lái xe đến công ty AL, trước khi đi Tuệ Hoa có liên lạc với Tư Thần nhưng không được, cô liền chuyển sang điện cho Kiều Khanh.
[Tư Thần có cạnh cậu không?]
Kiều Khanh nhìn qua Tư Thần đang ngồi kia nói: [Có.]
Tuệ Hoa: [Các người đang ở đâu vậy?]
Kiều Khanh: [Công ty cậu ấy.]
Tuệ Hoa: [Được.]
Chiếc xe chạy khoảng một lúc nữa sẽ đến, Tư Duệ cảm thấy trong người không được khoẻ, bụng cứ đau lâm râm, lại khó chịu trong người, cô ôm bụng nhăn mặt, vùng dưới có chất lỏng chảy ra thấm ra váy.
Vân Quyên thấy thế lo lắng hỏi: “Em bị sao thế?”
Tuệ Hoa đang lái xe, nghe tiếng Vân Quyên liền nhìn qua kín chiếu hậu, thấy vẽ mặt Tư Duệ không ổn vội dừng xe ở lề đường.
Tuệ Hoa quay lại: “Em sao thế?”
Tư Duệ: “Hình như em đến tháng, nhưng mà em vừa hết tháng cả tuần nay rồi.”
Tuệ Hoa không nghĩ ngợi quay đầu xe lại, chở Tư Duệ đến bệnh viện, đưa cô vào phòng khám rồi nhưng Tuệ Hoa bên ngoài chờ đợi vẫn chưa có ý định sẽ nói chuyện này cho Tư Thần.
Bác sĩ trong phòng khám bước ra, hai người họ liền đi đến hỏi: “Em ấy sao rồi bác sĩ?”
Trái với vẽ ngoài lo lắng của hai người họ, bác sĩ vui vẽ trả lời: “Không bị gì, báo cho người nhà tin vui, cô ấy có thai được một tháng rồi, đau bụng là do phôi thai đang làm tổ.”
Vân Quyên: “..?”
Tuệ Hoa: “..!”
Động trời!
Chuyện này thật động trời.
Khi nghe chuyện đó, qua nữa ngày trời mới có phản ứng, Tuệ Hoa kinh ngạc nói: “Sao, có thai, thật không?”
“Thật.”
Tuệ Hoa: “Cảm...!cảm ơn bác sĩ.”
Hai người họ đứng bên ngoài nhìn nhau, không rõ suy nghĩ, lúc sau mới mở cửa đi vào.
Tư Duệ ngồi đó, mặt tươi tắn nhìn đến cái bụng bằng phẳng của mình, thấy họ, cô phấn khởi nói: “Chị! Em có con rồi, là con chung của em với Tư Thần.”
Tuệ Hoa với Vân Quyên không biết Tư Duệ có thai trong lúc này là chuyện xấu hay tốt nữa, nhưng không thể để cô lo lắng, họ gượng cười nhưng đang chúc mừng chuyện vui này.
Tuệ Hoa hoa nghĩ đến câu nói hôm qua ở buổi tiệc: (“Tôi mới đi chẳng bao lâu đã vậy rồi, tôi đi thêm lần nữa, chắc bế con luôn đấy chứ.”)
Sao cái miệng linh thế không biết, tốc độ còn hơn chạy marathon giựt giải nữa.
Tuệ Hoa nói: “Chuyện này, em nói cho Tư Thần biết không?”
“Có ạ.” Nghỉ đến câu nói muốn mình sinh con cho anh lại hào hứng muốn thông báo cho anh biết, không biết khi nghe xong sẽ phản ứng thế nào đây, nghĩ đến đã vui rồi.
“Các chị đừng ai nói nhé, để tự em nói.”
“Được.”
“Được.”
Tư Duệ không có vấn đề gì sức khỏe nên bọn họ ra về, tiếp tục đến công ty AL gặp Tư Thần.
Bây giờ, tâm trạng Tư Duệ khác vừa rồi, không còn buồn lo nữa mà thay vào đó là tâm trạng phấn khởi.
Tới nơi, thấy Đoàn Anh Quân đứng bên ngoài, họ không khỏi thắc mắc.

Cô hỏi: “Tư Thần đâu rồi ạ?”
“Bên trong.”
Đoàn Anh Quân chỉ vào hướng văn phòng, Tư Duệ nghe thế liền đi vào, ngay lúc hai người kia cũng đi theo thì bị Đoàn Anh Quân chặn lại.

Vân Quyên nhíu mài hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Đoàn Anh Quân lắc đầu, kéo họ ra phòng kế bên ngồi.

Tư Duệ vừa mở cửa đi vào, trong đầu suy nghĩ bao biểu cảm của Tư Thần khi biết bản thân sắp lên chức ba sẽ đáng yêu nhường nào, thì ngay lúc đó, trước mắt cô là cặp trai gái ôm nhau ân ái.

Không ngờ rằng, người nam trong chiếc áo sơ mi xộc xệch, mặt biểu lộ ra vẻ tận hưởng ôm lấy người con gái trong chiếc đầm đen gợi cảm ấy lại chính là Lục Tư Thần..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui