Lục Địa Kiện Tiên


 
 
- Cái kia...!Trên tóc của ta cũng có Cao Phòng Thủ Trư Ăn Mặn...!(*cao là một loại thuốc bôi)
 
Tổ An nhìn bàn tay đã đen thui, khóc không ra nước mắt: không phải ngươi vừa tắm rửa sao?
 
...
 
Trên đường về thành, một đôi thiếu nam thiếu nữ đi ở trên đường nhỏ, nửa đường thiếu nữ bỗng nhiên tới gần thiếu niên, thiếu niên lại như bị hỏa thiêu nhảy qua một bên.
 
- Đừng tới gần lão tử!
 
Tổ An cảnh giác trừng thiếu nữ ở đối diện.
 
Vẻ mặt của Kỷ Tiểu Hi áy náy, miệng nhỏ có chút ủy khuất:
 
- Thật xin lỗi, vừa rồi ta cũng không phải cố ý.
 
Tổ An cũng biết vừa rồi là mình gieo gió gặt bão, trách nàng rất không có đạo lý:
 
- Được rồi được rồi, ngươi cũng không có lỗi gì.

Nói cho cùng cũng là vấn đề của ta.

Đúng rồi, trước đó ngươi làm ra màn nước kia là làm sao làm được?
 
Đi vào thế giới này, hắn đối các loại tri thức tu hành giống như bọt biển hút nước.
 

Kỷ Tiểu Hi mở to hai mắt nhìn:
 
- Lúc ấy ngươi đang trộm nhìn ta?
 
Tổ An giật mình, quên cái gốc rạ này, vội vàng nói:
 
- Ta chỉ là một mực không nghe ngươi nói chuyện, có chút bận tâm mới mở ra một khóe mắt, yên tâm, ta không thấy gì cả, không phải ngươi dùng màn nước che khuất sao.
 
Kỷ Tiểu Hi nửa tin nửa ngờ nhẹ gật đầu, lúc này mới đáp:
 
- Tu luyện giả Tam phẩm có thể ngoại phóng nguyên khí cự ly ngắn, ở xung quanh trong vòng ba thước hình thành áo giáp, khí tường… màn nước kia cũng là nguyên lý như vậy.
 
- Thì ra là thế.
 
Tổ An dần dần hiểu rõ, xem ra Nhị phẩm là để làn da trở nên cứng cỏi, Tam phẩm thì chân khí ngoại phóng, cũng không biết đẳng cấp cao hơn sẽ có hiệu quả gì.
 
Bỗng nhiên Kỷ Tiểu Hi dừng bước, nghiêng lỗ tai, phảng phất như lắng nghe cái gì:
 
- Tổ đại ca, ngươi nghe được cái gì không?
 
- Cái gì?
 
Tổ An hỏi, hắn cái gì cũng không nghe thấy.
 
- Có thanh âm chém giết đánh nhau.
 
Kỷ Tiểu Hi nhíu mày, hiển nhiên nàng cũng không thích sự tình chém chém giết giết.
 
- Chúng ta đi nhanh đi.
 
Tổ An vô ý thức muốn chạy, nếu hắn là đại lão, sẽ không để ý chạy tới trang bức, nhưng hôm nay tùy tiện một tiểu nha đầu tu vi cũng cao hơn hắn, chứng minh cái thế đạo này thật quá hiểm ác, hắn nên điệu thấp một chút cho thỏa đáng.

Điệu thấp đến cuối cùng, mới là vương đạo!
 
- Chúng ta đi nhìn một chút đi, nói không chừng có người cần cứu nha.
 
Kỷ Tiểu Hi kéo hắn, trước đó ánh mắt một mực nhu nhược, bây giờ lại nhiều hơn mấy phần kiên định.
 
Chú ý tới ánh mắt tinh khiết của nàng, trong lòng Tổ An mềm nhũn:
 
- Được rồi, bất quá nếu nguy hiểm, đừng trách ta chạy trước.

Đúng rồi, trên tay ngươi không có độc dược đấy chứ?
 
- Yên tâm đi, không có độc đâu.
 
Thấy hắn đáp ứng, đôi mắt của Kỷ Tiểu Hi cười đến giống như vành trăng khuyết.
 
Hai người lần theo tiếng đánh nhau chạy tới, ở trong sơn cốc, phát hiện một đội xe đang bị một đám người áo đen vây công, hộ vệ của đội xe đang ra sức chống đỡ người áo đen vây công, chỉ bất quá đám người áo đen kia nhân số càng nhiều, hơn nữa nhìn thực lực cũng không tầm thường, chiêu chiêu tàn nhẫn, đã có rất nhiều hộ vệ ngã xuống trong vũng máu.
 
Còn sót lại mấy cái, bị giải quyết cũng chỉ là vấn đề thời gian.

 
Tổ An chú ý tới những hộ vệ kia cả đám mặc áo trắng, ở ống tay áo thêu tơ vàng, từng người anh tuấn thẳng tắp.
 
- Thật xa xỉ, quần áo của hộ vệ lại xa hoa như vậy.
 
Tổ An vô ý thức nhìn y phục của mình, trong lòng có chút tức giận bất bình, so sánh với bọn hắn, mấy người này mới giống cô gia trong phủ Công Tước, ta mới giống hộ vệ!
 
- Bất quá ăn mặc đẹp mắt thì có ích lợi gì, đều là tốt mã dẻ cùi.
 
Tổ An chú ý tới bọn hắn liên tục bại lui, lúc này trong lòng mới thăng bằng chút.
 
- Là người của Hắc Phong Trại!
 
Kỷ Tiểu Hi hạ giọng nói, mặc dù nàng thiện lương thuần chân, nhưng cũng không ngốc, không có vừa đến đã lỗ mãng lao ra, mà lôi kéo Tổ An núp ở đằng sau bụi cỏ quan sát.
 
Bây giờ thấy phía dưới đại cục đã định, lao ra cũng chỉ là tìm cái chết vô nghĩa mà thôi, nhưng nhìn người bị tàn sát, trong nội tâm nàng cực kì mâu thuẫn.
 
- Hắc Phong Trại? Tên kém như thế, cái sơn trại này nhất định không có nhân vật ra hồn gì.
 
Tổ An nhịn không được nhả rãnh.
 
- Cũng không phải như thế.
 
Kỷ Tiểu Hi lắc đầu, thần sắc nghiêm nghị.
 
- Hắc Phong Trại là do đạo tặc Trần Huyền một tay tạo dựng lên, những người này tâm ngoan thủ lạt, tu vi lại không tầm thường, những năm gần đây một mực ở ngoài thành cướp giết thương hộ vãng lai, không biết bao nhiêu người chết ở trong tay bọn họ.
 
Tổ An nhịn không được hỏi:
 
- Vậy tại sao không phái binh tiêu diệt bọn hắn? Trong thành nhiều cao thủ như vậy, chẳng lẽ cứ tùy theo bọn hắn làm xằng làm bậy?
 
Từ trước đó hiểu rõ được tình báo đến xem, phần lớn vũ lực cao cấp của thế giới này đã bị hợp nhất, cho nên dù là một thành trì, vũ lực chính thức cũng không phải những sơn tặc gì có thể chống lại.
 
Kỷ Tiểu Hi giải thích:
 
- Những năm này Sở Công Tước và Tạ thành chủ không biết phái bao nhiêu binh mã đi tiêu diệt bọn hắn, nhưng những người này tới lui như gió, mỗi lần đều có thể thần long kiến thủ bất kiến vĩ, binh mã trong thành vừa đến, nếu như nhân số ít, ngược lại sẽ bị bọn hắn ăn hết; nếu nhân mã nhiều, bọn hắn sẽ trốn trong núi biến mất không thấy gì nữa; đợi binh mã trong thành rút đi, mới xuất hiện lần nữa, cho nên một mực là họa lớn trong lòng Minh Nguyệt Thành.

 
Tổ An không khỏi mắng Sở gia vô năng, trước đó ở Sở gia, những người kia từng cái ngưu bức hống hống, không nghĩ tới một đội sơn tặc cũng không giải quyết được.
 
Bỗng nhiên hắn ý thức được cái gì, hỏi:
 
- Mỗi lần Hắc Phong Trại đều có thể thành công tránh đi đại đội nhân mã tiễu phỉ?
 
Đạt được xác nhận, hắn nhịn không được cảm thán:
 
- Điệu bộ này trong thành khẳng định có nội ứng nha.
 
Kỷ Tiểu Hi nhẹ gật đầu:
 
- Tổ đại ca thật thông minh, cha ta cũng nói như vậy.
 
Trong đầu Tổ An hiện ra hình ảnh trung niên vừa tham tài vừa thích xem truyện tranh 18+ kia, thực rất khó tưởng tượng bộ dáng hắn chững chạc đàng hoàng phân tích chuyện.
 
- Phu nhân, chúng ta ngăn chặn bọn hắn, ngài đi mau!
 
Giữa sân có hộ vệ áo trắng vừa đối địch vừa quay đầu về xe ngựa ở sau lưng nói.
 
 
 
 
 
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận