Lục Địa Kiện Tiên


 
 
Lư quất dương mai thứ đệ tân
Nhật đạm lệ chi tam bách khoả,
Bất từ trường tác Lĩnh Nam nhân.

 
câu tiếp theo chính là ta vừa mới đáp, ngươi nói ta sai ở chỗ nào!
 
Tổ An hừ một tiếng:
 
- Câu tiếp theo rõ ràng là “một năm ăn tổng cộng 109,500 quả”, ta chỉ là kiểm tra toán thuật, ai kiểm tra thi từ của ngươi.

 
Nói xong giơ tay chém xuống.

 
- Con mẹ nó, ngươi cố ý âm ta!
 
Đến từ Bảo Cương, điểm nộ khí +1000!
 
Tổ An lau sạch sẽ vết máu trên thanh đao, sau đó thở dài một hơi:
 
- Ngươi rốt cuộc biết.

 
Lộc cộc!
 
Mấy tên hộ vệ còn dư lại của Ngọc gia nuốt nước miếng một cái, nghĩ thầm vừa rồi hình như chúng ta mắng qua gia hỏa này?
 
Chết rồi chết rồi!
 
Nhưng Tổ An không có phản ứng bọn hắn, mà chạy đến trên thi thể đám người Bảo Cương tìm tòi một phen.

 
Kỷ Tiểu Hi có chút hiếu kỳ chạy tới:
 
- Tổ đại ca, ngươi muốn tìm đồ vật có thể chứng minh thân phận của bọn hắn hả?
 
Tổ An lắc đầu:
 
- Không phải, ta xem trên người bọn hắn có cái gì đáng giá không! Mẹ nhà nó, vậy mà một đồng tiền cũng không có!
 
Kỷ Tiểu Hi:
 
- !
 
Đám người Ngọc gia:
 
- !
 
Kỷ Tiểu Hi yếu ớt nói:
 
- Những người này đi ra cướp bóc, hẳn là sẽ không mang tiền trên người đâu.

 
Tổ An nghĩ cũng phải, bất quá vẫn đau lòng, toi công bận rộn cả buổi, còn làm hại ta thua lỗ Độc Bình.

 
Cái gì, các ngươi nói đã được điểm nộ khí?
 
Điểm nộ khí có thể làm cơm ăn sao, những người khác ở thế giới này không thu cái đồ chơi kia nha.

 
Bỗng nhiên hắn chú ý tới đám hộ vệ Ngọc gia run lẩy bẩy, trên mặt lộ ra nụ cười tự nhận là rất hiền hòa:
 
- Nếu không các ngươi đến trả lời vấn đề của ta đi, ta cứu các ngươi, các ngươi làm sao báo đáp ta.

 
Đám người Ngọc gia vong hồn bốc lên, vừa rồi người Hắc Phong Trại chết thảm bao nhiêu, bọn hắn là tận mắt nhìn thấy, bây giờ nghe được hai chữ vấn đề này, da đầu liền tê cả.

 
- Đa tạ vị thiếu hiệp này viện thủ cứu giúp, thiếp thân nguyện ý ra vạn lượng hoàng kim làm tạ lễ, không biết thiếu hiệp có hài lòng không?
 
Một thanh âm quyến rũ mềm mại vang lên.

 
Xe ngựa trước đó một mực không có động tĩnh rốt cục động, một tố thủ vén rèm cửa, sau đó một mỹ nhân tuyệt sắc chậm rãi đi ra.

 
Tổ An vốn cho rằng mình ở phương diện sắc đẹp năng lực chống cự rất cao, dù sao kiếp trước ở trên internet, trên phim TV, dạng mỹ nữ gì chưa thấy qua?
 
Trung Quốc, Âu Mỹ, Đảo quốc, thậm chí Anime nhị thứ nguyên, còn có mỗi ngày xoát TikTok… bởi vậy đối với phong hào đệ nhất mỹ nhân của thế giới này cũng không quá để ý, chỉ coi những đồ nhà quê không có kiến thức.

 
Nhưng đến giờ phút này hắn mới biết mình sai, sai đến không hợp thói thường, những mỹ nữ nhìn thấy trên máy tính, màn hình điện thoại kia, còn lâu mới có cảm giác chấn động như trong hiện thực.

 
Vị Ngọc phu nhân xuống xe ngựa kia có da thịt kiều nộn mà thiếu nữ cũng khó sánh ngang, da thịt giống như sữa bò bóng loáng tinh tế, đôi mắt giống như ngôi sao trong bầu trời đêm, thâm thúy mỹ lệ.

 
Khuôn mặt hoàn mỹ tìm không thấy một chút tì vết, cổ thon dài phối hợp búi tóc, càng lộ ra khí chất cao quý thành thục.

 
Ánh mắt không tự chủ được trượt xuống, bộ ngực đầy đặn, váy trắng thu nạp ở vòng eo, càng lộ ra eo nhỏ nhắn một nắm, sau đó ở chỗ eo mông phác hoạ ra đường cong hoàn mỹ rung động lòng người.

 
Kỷ Tiểu Hi không khỏi dâng lên một loại cảm giác tự ti, dù người xung quanh cũng khen nàng xinh đẹp, nhưng so sánh với vị phu nhân bộc lộ ra khí chất thành thục ưu nhã kia, là mình căn bản không học được.

 
- Đẹp không?
 
Chú ý tới ánh mắt hơi có vẻ càn rỡ của Tổ An, Ngọc phu nhân không tức giận chút nào, ngược lại lộ ra nụ cười ôn nhu.

 
- Đẹp.

 
Tổ An nhẹ gật đầu.

 
- Vốn cho rằng ta là người đẹp nhất trên thế giới, không nghĩ tới ngươi lại chỉ thua ta một chút.

 
Phốc phốc!
 
Kỷ Tiểu Hi có chút buồn cười, cảm xúc uể oải sa sút lập tức quét sạch sành sanh.

 
Ngọc Yên La cũng sững sờ, những năm gần đây nàng quá quen vô số nam nhân nhìn thấy nàng ánh mắt kinh diễm, nhưng chưa từng có một người nào tự nhiên giống hắn.

 
- Ngươi ngược lại rất thú vị.

 
Ngọc Yên La hé miệng cười duyên, như băng tuyết tan rã, trăm hoa đua nở.

 
- Ngươi đến cùng tên gì, ngươi tự xưng Thành Thủ Bình, vừa rồi vị tiểu cô nương này lại gọi ngươi Tổ đại ca, cái kia mới là tên thật của ngươi đi, ngươi đến cùng tên gì?
 
- Ta làm việc tốt từ trước đến nay không lưu danh.

 
Tổ An lắc đầu, lúc trước hắn báo ra danh tự của Thành Thủ Bình, chính là dùng để cõng nồi, bây giờ hắn ở trong Sở gia nguy cơ tứ phía, trước khi biết rõ ràng, cũng không muốn bị người sớm biết được nội tình.

 
Ngọc Yên La nhìn thoáng qua những thi thể của sơn tặc Hắc Phong Trại bị hắn lục soát đến loạn thất bát tao, khóe môi có chút giương lên:
 
- Nhưng trên người ta bây giờ không mang theo nhiều tiền như vậy, nếu không biết tên thật của ngươi, sau đó ta làm sao cho ngươi.

 
Tổ An vò đầu bứt tai, hiển nhiên cũng rất xoắn xuýt, bất quá cuối cùng vẫn quyết định khuất phục trước tiền tài, kéo nàng qua một bên:
 
- Ngươi đi theo ta!
 
Ánh mắt của Ngọc Yên La rơi vào trên cánh tay nắm lấy tay mình, trong mắt lóe lên hàn quang, bất quá cuối cùng vẫn không nói gì.

 
Đám hộ vệ Ngọc gia từng cái trợn mắt, phu nhân nhà bọn hắn xưa nay ghét nhất có bất kỳ tiếp xúc thân thể nào với nam tử, vậy mà không ngăn lại?
 
Có lòng muốn quát lớn, nhưng nghĩ đến vừa rồi hắn tra tấn đám người Hắc Phong Trại, hiện tại lòng còn sợ hãi, nào còn dám mở miệng.

 
Tổ An kéo Ngọc Yên La đến một chỗ hẻo lánh, mới nói:
 
- Trước đó nói rõ, ta không phải vì vạn lượng hoàng kim kia mới nói!
 
Hắn còn chưa nói xong, liền bị đánh gãy, ánh mắt của Ngọc Yên La rơi vào trên tay của hắn:
 
- Ngươi có thể buông tay của ta ra trước không?
 
 
 
 
 
 
 
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui