- Đúng rồi, nghe nói ngày mai ngươi phải đi Minh Nguyệt Học Viện.
- Đúng thế.
Tổ An phiền muộn, trong trường tư thục khẳng định có rất nhiều thân thích của Sở gia, đến lúc đó thân phận người ở rể của mình, cam đoan sẽ dẫn tới một đống lớn phiền phức, trước kia xem tiểu thuyết đều viết như vậy.
Hiện tại hắn không sợ phiền phức, mà cảm thấy lãng phí thời gian, dù sao việc cần phải làm còn rất nhiều.
- Vậy sau khi ngươi đến học viện, đi tìm một thiếu niên tên Vi Hoằng Đức, mặc kệ ngươi dùng biện pháp gì, cũng phải giữ gìn mối quan hệ với hắn, tốt nhất là có thể trở thành bằng hữu của hắn.
Mễ lão đầu chậm rãi nói.
- Vi Hoằng Đức?
Tổ An sững sờ.
- Ai nha, là thân thích của ngươi? Tiếp cận hắn có mục đích gì?
- Ngươi không cần quản, cũng không được lộ ra thân phận của ta cho bất kỳ ai.
Trên mặt Mễ lão đầu lộ ra vẻ tươi cười, bất quá nhìn lại có vẻ rất âm trầm.
- Ta truyền thụ cho ngươi thần công, để ngươi giúp ta làm chuyện này, không quá phận chứ?
- Đương nhiên không quá phận, ta nhất định sẽ cố gắng tiếp cận hắn.
Tổ An nở nụ cười, muốn bao nhiêu chân thành thì có bấy nhiêu chân thành, nhưng trong lòng hiếu kì, tư thục của Sở gia, tại sao lại có người họ khác, chẳng lẽ cũng giống như ta, là con rể?
- Vậy ngươi nghỉ ngơi thật tốt đi.
Mễ lão đầu vỗ vỗ vai hắn, run rẩy rời đi.
Sau khi tiễn Mễ lão đầu, Tổ An nằm ngủ, bắt đầu suy tư làm sao mới có thể đạt được cái yếm của Ngọc Yên La, đáng tiếc trằn trọc cả đêm, cũng nghĩ không ra biện pháp gì, ở trong từng tiếng nguyền rủa Kỷ thần y, hắn tiến vào mộng đẹp.
Sáng sớm hôm sau, Thành Thủ Bình tới gọi hắn rời giường, đồng thời đưa tới cho hắn bữa sáng.
Tổ An nhìn hắn thuận mắt không ít, nghĩ thầm có thư đồng như vậy đi theo làm tùy tùng phục thị, tựa hồ cũng không tệ.
Ăn sáng xong, Tổ An bị Thành Thủ Bình kéo đi học, không có cách, trước ứng phó đã, lại tìm cơ hội chạy ra ngoài.
- A, sao lại ra Sở phủ?
- Minh Nguyệt Học Viện ở thành đông mà.
- A!
Tổ An có chút kỳ quái, Minh Nguyệt Công này an bài trường tư thục ở địa phương xa như vậy làm gì.
Bất quá khi hắn nhìn thấy kiến trúc to lớn tráng lệ trước mắt, không khỏi ngây ngẩn cả người, đại môn cao lớn uy vũ, phía trên rồng bay phượng múa viết mấy chữ Minh Nguyệt Học Viện, mỗi chữ phảng phất như có một cỗ kiếm khí mạnh mẽ, phóng tầm mắt nhìn tới, các loại kiến trúc liên miên bất tuyệt, căn bản trông không đến cuối cùng, trong nháy mắt đó, hắn phảng phất như về tới thời đại học kiếp trước.
- Tư thục của Sở gia như thế lớn?
Tổ An mộng bức.
- Tư thục gì?
Thành Thủ Bình nghi hoặc.
- Minh Nguyệt Học Viện không phải trường tư thục do Minh Nguyệt Công Tước mở sao?
Tổ An cũng ý thức được trước đó mình lý có chút sai lầm.
- Lời này của cô gia không nên nói lung tung, dễ dàng đưa tới mầm tai vạ cho lão gia nhà chúng ta.
Sắc mặt của Thành Thủ Bình trắng bệch, vội vàng kéo hắn qua một bên giải thích.
- Minh Nguyệt Học Viện là cơ cấu giáo dục lệ thuộc trực tiếp của triều đình, chuyên môn bồi dưỡng nhân tài cho triều đình!
Trải qua hắn giải thích, Tổ An đại khái hiểu rõ là chuyện gì xảy ra, nguyên lai trên thế giới này có Tam Công Cửu Khanh, xuống dưới là Tam Lão, Hữu Trật… tất cả đều do tu luyện giả đảm nhiệm.
Mà quốc gia vì để tránh cho chức quan bị tử đệ môn phiệt lũng đoạn! dù sao gia tộc môn phiệt ở bồi dưỡng hậu đại có ưu thế thiên nhiên, thế là ra sức mở trường học, có thể nói hữu giáo vô loại, bình dân bách tính đều có thể tham gia.
Tất cả mọi người, mặc kệ là con em quý tộc hay xuất thân bình dân, đều phải lấy được học tịch, mới có tư cách tham gia khảo thí! thi hương, thi hội, thi đình.
Tên giống như cổ đại kiếp trước, nhưng đồ vật thi hoàn toàn khác biệt, kiếp trước thi là Tứ thư Ngũ Kinh, thế giới này thi là tu hành.
Cấp bậc khảo hạch thứ nhất hoàn thành ở huyện học, tỉ như Minh Nguyệt Học Viện chính là huyện học của Minh Nguyệt Thành, huyện học thông qua tuyển chọn khảo thí, sàng chọn ra một nhóm học sinh ưu tú.
Sau khi thông qua huyện học, mới có tư cách đến châu thành tham gia thi hương, cùng thiên kiêu của các quận huyện khác tranh tài, thông qua thi hương mới có tư cách làm quan, bất quá cấp bậc này, nhiều nhất chỉ có thể làm tiểu quan.
Cho nên đại đa số vẫn chọn tiếp tục đến kinh thành tham gia thi hội, tỷ thí với thiên kiêu các châu, tranh đoạt danh ngạch Tiến Sĩ.
Thành công lấy được danh ngạch Tiến Sĩ, sẽ tham gia thi đình do hoàng đế tự mình chủ trì, một khi lấy được thứ tự tốt, có thể nói nhất phi trùng thiên.
Mặt khác hoàng đế là người mạnh nhất của thế giới này, tùy tiện đạt được hắn chỉ điểm, hơn ngươi khổ tu nhiều năm.
Đương nhiên đây đều là quỹ tích nhân sinh của thiên chi kiêu tử, càng nhiều người là bị cản ở huyện học, những người này hoặc tiếp tục phấn đấu, hoặc đi làm công chức, quan viên các cấp đều là tu luyện giả, bọn hắn quan tâm nhất là tu hành, rất nhiều việc vặt bình thường lười đi làm, nên sẽ chiêu nạp thuộc hạ giúp đỡ xử lý.
Những người này thường thường là thi rớt huyện học, hoặc không có thiên phú, nhưng cũng xem như một đường ra tốt.
Sở Trung Thiên an bài Tổ An đến Minh Nguyệt Học Viện, hiển nhiên là định để hắn đi đường này, trong học viện ngoại trừ tu hành, còn sẽ giảng dạy tính toán, hình pháp!
- Cô gia, đừng ngẩn ngơ nữa, mau vào đi.
Thành Thủ Bình nhắc nhở.
- Ta sẽ ở ngoài cửa chờ ngươi tan học.
Tổ An:
- !
Mẹ nó, hắn đã bao lớn, tiền thế thật vất vả mới thoát khỏi ghế nhà trường, kết quả tới thế giới này lại phải học, còn có thiên lý hay không.