Lục Địa Kiện Tiên


 
Người kia cười lạnh nói:
- Ngươi thật đúng là quý nhân hay quên, ta là Mai Hoa Thập Tam, trước đó còn cùng ngươi đánh bạc, nhanh như vậy ngươi đã quên rồi?
- Mai Hoa Thập Tam!
Tổ An nghĩ đến Mai Hoa Thập Nhị nhắc qua, hắn là người tu vi cao nhất trong mười ba nghĩa tử của Mai Siêu Phong, đã đột phá đến Tam phẩm.

Nghĩ tới đây hắn liền nhức cả trứng, sao đều là người đẳng cấp cao hơn hắn vậy nhỉ.

Đồng thời cũng cảm thán trước đó chủ nhân của thân thể này tìm đường chết cỡ nào, vậy mà cùng loại người này xen lẫn đánh bạc?
- Thập Nhị ca của ta đâu?
Mai Hoa Thập Tam trầm giọng hỏi.

- Thập Nhị ca gì? Vì sao hỏi ta?
Tổ An trực tiếp rũ sạch, đồng thời hiếu kì vì sao đối phương nhanh như vậy liền tìm tới cửa?
- Bớt giả bộ hồ đồ đi, có người nhìn thấy hắn và ngươi đi ra thành, vì sao hắn một mực không có tin tức.

Mai Hoa Thập Tam lạnh lùng nói.

- A, nhớ rồi, nguyên lai là hắn.

Tổ An suy nghĩ như điện.

- Hắn và ta đi ra khỏi thành không bao lâu, liền gặp phải một người họ Đàm, sau đó đuổi theo đối phương, bỏ ta lại một mình, phía sau như thế nào thì ta không biết.


- Họ Đàm, chẳng lẽ là Đàm Uy?
Mai Hoa Thập Tam rơi vào trầm tư.

Tổ An nói:
- Ta có việc, đi trước một bước.

Nếu đối phương là sát thủ yêu nữ trong Ngũ Lục Thất, có lẽ mình còn có hứng thú tán gẫu vài câu, nhưng một xú nam nhân mặt thẹo, hắn không có thời gian phụng bồi.

- Chờ một chút!
Mai Hoa Thập Tam kéo hắn lại.

Trên vai truyền đến lực đạo, Tổ An lập tức đánh giá ra lực lượng của đối phương hơn xa mình, vì vậy nhẫn nhịn xúc động xuất thủ:
- Còn có chuyện gì sao?
Chỉ thấy Mai Hoa Thập Tam từ trong ngực lấy ra một trang giấy:
- Thời gian cũng sắp tới, nên ngươi trả tiền nợ đánh bạc chứ?
- Cái gì? Tiền nợ đánh bạc?
Tổ An nghi hoặc.

- Ngươi sẽ không muốn giựt nợ đấy chứ, giấy trắng mực đen viết rõ ràng, phía trên còn có dấu vân tay của ngươi.

Mai Hoa Thập Tam cười lạnh.

Tổ An định thần nhìn lại, phát hiện trên đó viết mình thiếu đối phương một ngàn lượng bạc… đằng sau còn có dấu vân tay đỏ thắm, nhìn thấy cái này, trong đầu hắn hiện ra từng đoạn hình ảnh ngắn.

Lúc ấy tựa hồ hắn đi theo Mai Hoa Thập Tam đến sòng bạc đánh cược, kết quả thua đỏ mắt, liền tìm đối phương mượn, mượn tới mượn đi tổng cộng thua một ngàn lượng.

Mẹ nó, gia hỏa này thật là một phế vật, rác rưởi, khó trách bị mọi người xem thường, ngay cả một nha hoàn cũng dám chỉ vào cái mũi của hắn mắng.

Tổ An thật xem thường mình ở thế giới này, sống trên đời quả thực là lãng phí lương thực, một ngàn lượng bạc, tương đương với 180 vạn nhân dân tệ ở hậu thế!
- Ngươi nói sau khi ngươi tiến vào Sở phủ sẽ trả tiền cho ta, tiền đâu?
Mai Hoa Thập Tam đưa tay ra.

- Nếu không có tiền, ta sẽ dựa theo ước định chặt hai tay của ngươi xuống.

- Ta là cô gia của Sở gia, ngươi dám đụng đến ta?
Tổ An kiên trì nói, mặc dù hắn từ chỗ Kỷ Tiểu Hi và Mai Hoa Thập Nhị kiếm lời chút bạc, nhưng cách 1000 lượng còn thiếu rất nhiều.

Hơn nữa coi như đủ, hắn cũng không nỡ dùng để trả nợ, bằng bản lãnh mượn được tiền, tại sao phải trả? Huống chi bây giờ còn có chỗ dựa lớn như Sở gia.

- Nếu ngươi thật thiếu hắn 1000 lượng, ta khuyên ngươi tốt nhất là thành thành thật thật trả hết số tiền kia, lực lượng lời thề và khế ước ở thế giới này rất cường đại, bất kỳ ai làm trái đều sẽ bị thiên khiển, xem như Công Tước Phủ, trừ khi giúp ngươi trả tiền, bằng không cũng không bảo hộ được ngươi.


Trong lương đình truyền tới một thanh âm thanh lãnh, nguyên lai là nữ tử vừa rồi mở miệng.

- Lại còn cất giấu một đại mỹ nhân?
Lúc này Mai Hoa Thập Tam mới nhìn thấy nữ tử trong lương đình, không khỏi lộ ra vẻ kinh diễm.

- Ngươi muốn đùa bỡn ta?
Nữ tử ngoẹo đầu, tò mò hỏi.

Mai Hoa Thập Tam cười ha ha:
- Ta đùa giỡn!
Bất quá khi ánh mắt của hắn rơi vào bình rượu trong tay nàng, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, vội vàng cười ha hả, lời nới xoay chuyển:
- Cô nương nói quá lời, Mai Hoa Bang chúng ta là bang phái đứng đắn, sao có thể làm ra chuyện như vậy.

Tổ An có chút hiếu kỳ, nữ tử này đến cùng là ai, vì sao ngay cả Mai Hoa Thập Tam cũng không dám gây, hắn thừa cơ đoạt phiếu nợ trong tay đối phương tới nghiên cứu.

Mai Hoa Thập Tam cười lạnh:
- Thế nào, muốn xé bỏ phiếu nợ? Ta còn có mấy bản sao, xé cũng vô dụng.

Tổ An lại không để ý hắn, mà nhanh chóng xem hết, cuối cùng hai mắt tỏa sáng:
- Dựa theo ước định, ba ngày sau mới là kỳ hạn cuối cùng, hiện tại hối cái gì, ba ngày sau ta trả tiền cho ngươi là được.

Mai Hoa Thập Tam nhướng mày, lúc đầu không có ý định nhẹ nhàng buông tha đối phương như vậy, bất quá liếc nhìn nữ tử trong lương đình, cuối cùng vẫn đáp ứng:
- Tốt, nếu ba ngày sau ngươi còn không ra, Thiên Vương lão tử tới cũng không cứu được ngươi.

Nói xong cầm lại giấy nợ, hậm hực rời đi, hắn phải lập tức trở về bẩm báo bang chủ chuyện hôm nay, để bang chủ sớm chuẩn bị sẵn sàng.

Tổ An nhịn không được nhìn nữ tử một chút:
- Hình như hắn rất sợ ngươi?
Nữ tử mỉm cười:

- Không phải hắn sợ ta, mà là không muốn gây phiền toái cho bang phái.

Đúng rồi, ta có chút hiếu kỳ, trong vòng ba ngày, ngươi làm sao góp được 1000 lượng bạc?
Tổ An trở lại đình nghỉ mát, cười đùa tí tửng nói:
- Nếu ngươi nguyện ý cho ta mượn, hiện tại ta có thể đuổi theo trả hết nợ.

Nữ tử không khỏi kinh ngạc, nhìn hắn nhịn không được nói:
- Da mặt của ngươi thật dày.

Tổ An cảm thán:
- Không có cách, ở thế giới nào, người thành thật đều là quần thể thua thiệt nhất, da mặt tự nhiên phải dày một chút mới được.

Nữ tử lắc đầu, lại uống một ngụm rượu:
- Ta không quen ngươi, tại sao phải cho ngươi mượn? Lại nói, ta cũng không có nhiều tiền như vậy.

Tổ An cũng không giận, cười hì hì nói:
- Nểu tình chúng ta từng uống rượu với nhau, nói cho ta biết trong thành kiếm lợi nhiều nhất là ngành nghề gì được không, ta sẽ đi tìm vận may.

Nữ tử để bầu rượu xuống, đánh giá hắn vài lần:
- Ngươi thật rất có ý tứ, ngươi muốn hỏi ngành nghề kiếm lợi nhiều nhất trong thành, đương nhiên là muối sắt của Sở gia, dù sao đại đa số người đều là người bình thường, phải ăn cơm, trồng lúa, sinh hoạt là không thể rời hai thứ này.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận