Hắn thuận thế trêu đùa:
- So với cô em vợ, khuê mật của lão bà tựa hồ cũng rất có lực hấp dẫn.
Bùi Miên Mạn ngoài miệng cười, nhưng trong mắt lại hiện lên tia sáng nguy hiểm:
- Những năm gần đây, nam nhân đánh chủ ý tới ta không ít, nhưng cuối cùng ngay cả xương vụn cũng không thừa, nếu ngươi không sợ cũng có thể thử xem.
Tổ An lắc đầu:
- Được rồi, dù sao nên thử hay không nên thử, vừa rồi đã thử qua.
- Ngươi nói cái gì?
Bùi Miên Mạn sầm mặt lại.
Đến từ Bùi Miên Mạn, điểm nộ khí +256!
- Không có gì, ta nói vừa rồi chúng ta náo ra động tĩnh cũng không nhỏ, nên sớm rời khỏi nơi này cho thỏa đáng, bằng không kinh động đến người Sở gia sẽ không tốt.
Trong lòng Tổ An âm thầm khinh bỉ, nữ nhân này mặt ngoài phóng đãng phong tao, không nghĩ tới lại chẳng biết nói giỡn.
- Nói có đạo lý.
Bùi Miên Mạn nhẹ gật đầu.
- Hôm nay cứ như vậy đi, bất quá ngày sau nếu ta nghe được tin đồn gì, ta nhất định cắt lưỡi của ngươi.
Tổ An che miệng:
- Yên tâm, cam đoan chỉ có trời biết đất biết ngươi biết ta biết.
Bùi Miên Mạn hừ một tiếng:
- Ngươi tốt nhất cũng quên chuyện ngày hôm nay đi.
Thân hình lóe lên nhảy qua cửa sổ, bỗng nhiên quay đầu, dưới ánh trăng càng lộ ra thân hình uyển chuyển động lòng người:
- Đúng rồi, vừa nãy ngươi dùng công phu gì, vì sao bỗng nhiên khí lực trở nên lớn như vậy?
Tổ An cũng mờ mịt:
- Không biết, nói không chừng là sinh tử nguy hiểm, tiềm lực bạo phát.
- Không nói thì thôi, hẹp hòi.
Bùi Miên Mạn hừ một tiếng, thân ảnh mỹ lệ biến mất ở trong bầu trời đêm.
Tổ An cười khổ, hắn là thật không rõ ràng, bất quá cũng không nghĩ nhiều, lo lắng có người phát hiện dị trạng bên này, vội vội vàng vàng chạy về gian phòng của mình.
Sau đó móc ra một bình đan dược, trực tiếp nuốt vào.
Có giáo huấn lần trước, hắn không muốn giẫm lên vết xe đổ, phải biết Phú Bà Khoái Lạc Cước có thời gian hạn chế, hiệu quả thoáng qua, tất cả cảm giác đau sẽ khôi phục, kia là muốn mạng a.
Bình thuốc này không phải Tin Xuân Ca, mà là thuốc chữa thương do Kỷ Đăng Đồ cho hắn, lúc trước nghe mình nói muốn đi Sài Lang Cốc, hắn liền ném cho mình.
- Tên kia sẽ không cố ý lừa ta chứ?
Tổ An cũng có chút lo lắng, bất quá nghĩ đến nếu đối phương là thần y, thì không đến mức làm như vậy, huống chi có khuê nữ hiền lành như Kỷ Tiểu Hi, làm cha lại xấu cũng không xấu đến mức nào?
Vốn đang lo lắng cho mình không cẩn thận bị hố, nhưng theo dược hoàn vào bụng, một cảm giác ấm áp tán ra, chữa trị thân thể bị hao tổn.
Tổ An rốt cục yên lòng, thuốc này của Kỷ Đăng Đồ quả nhiên không tầm thường, mặc dù kém Tin Xuân Ca, có thể ở trong nháy mắt đầy máu, nhưng hiệu quả trị liệu không kém bao nhiêu nha, chỉ là ở phương diện tốc độ hơi chậm một chút mà thôi.
Quả nhiên không hổ là thuốc do thần y luyện chế!
Lúc này hiệu lực của Phú Bà Khoái Lạc Cước dần dần đến, bởi vì thuốc của Kỷ Đăng Đồ phục hồi từ từ, cho nên hắn bắt đầu cảm nhận được toàn thân đau đớn.
- Cái đồ chơi này thật là thần khí.
Lúc này Tổ An lại căn bản không thèm để ý những thống khổ kia, mà nhìn Phú Bà Khoái Lạc Cước trong tay, nếu hôm nay không phải dựa vào nó, chỉ sợ cái mạng đã bàn giao cho Diêm Vương rồi.
Trước đó bị Trường Tiên Rên Rỉ đánh vẫn không cảm giác được, khi đó chỉ thể nghiệm được công năng miễn dịch đau đớn, hôm nay mới phát hiện công năng của cái đồ chơi này thật quá cường đại.
Hôm nay nếu không dựa vào Phú Bà Khoái Lạc Cước, hắn có thể nói thập tử vô sinh, nghĩ đến lần trước dùng để đánh cược, không khỏi cảm thấy thiệt thòi, bây giờ chỉ còn lại một lần cuối cùng, lần sau lại rút được đạo cụ này, cũng không biết phải tới năm nào tháng nào.
Hắn chợt nhớ tới cái đồ chơi này điều kiện tiên quyết phải là nữ nhân giàu có hơn hắn đánh mới có hiệu quả, hắn không khỏi may mắn Ngọc Yên La ra ngoài, nếu không thật từ nàng nơi đó cầm tới ngàn lượng hoàng kim, bằng không trên đời này nữ nhân có tiền hơn hắn sợ rằng sẽ ít đi rất nhiều, thật đánh nhau ai biết đối phương có bao nhiêu tiền, không cẩn thận sẽ mất mạng nha.
Xem ra tạm thời không cần đi lấy ngàn lượng hoàng kim kia.
Tổ An có chủ ý, nhưng trong lòng lại cực kỳ không nỡ, chẳng lẽ đời này mình thật chỉ có thể nghèo như vậy?
Đến từ Tần Vãn Như, điểm nộ khí +3+3+3!
Tổ An sững sờ, chẳng lẽ mình lại ở chỗ nào chọc tới Sở phu nhân? Tần suất tức giận của nàng tựa hồ có chút cao nha, chẳng lẽ là nội tiết mất cân đối, sớm tiến vào thời mãn kinh rồi?
Lại nói trong phòng Công Tước, Sở Trung Thiên rót cho thê tử một chén trà, sau đó mới hỏi:
- Nghe nói ngươi phạt Tổ An chép một trăm lần gia huấn? Có phải hơi quá mức một chút hay không?
Tần Vãn Như hừ một tiếng:
- Tên kia không gõ không nên người, ngươi không biết hắn đã làm gì đâu, hôm nay lại dám công nhiên trốn học, không đúng, nghe bên học viện truyền đến tin tức, hắn ngay cả đại môn của trường học cũng không vào! Thật là lẽ nào lại như vậy!
Sở Trung Thiên hít sâu một hơi:
- Gia hỏa này đúng là hơi quá mức, bất quá xưa nay tính tình của hắn có chút tự ti, ở rể trong phủ chúng ta áp lực rất lớn, nghe nói không ít người trong phủ xem thường hắn, nàng trừng phạt hắn ác như vậy, có thể để hắn tâm sinh oán hận hay không? Vậy sau này thật sẽ làm gia đình không yên.
Tần Vãn Như u oán nhìn trượng phu:
- Còn không phải đều tại ngươi, bằng không Sơ Nhan sẽ không phải chọn một phu quân phế vật như vậy.
Ta làm mẹ không thể vì nàng làm quá nhiều, nhưng ít ra có thể thay nàng quản giáo phu quân, để Tổ An không chịu thua kém, dù không có thiên phú tu luyện, đi học làm một công chức cũng không tệ, miễn cho mọi người cười Sơ Nhan chúng ta vô phúc.
- Phu nhân, nghe ý tứ của nàng, là nhận định Sơ Nhan sẽ ở cùng hắn cả đời?
Sở Trung Thiên nhịn không được hỏi.
- Ta nhổ vào!
Tần Vãn Như nhếch miệng.
- Nếu ngươi gật đầu, ta sẽ lập tức đuổi gia hỏa này ra ngoài.