Lục Địa Phiêu Lưu Kí


Hàng vài thế kỉ trước, con người đã đến di cư và lập các đồn điền tại đây.

Họ đã ý thức về cương vực và lãnh thổ nên đã thành lập nên vô số các quốc gia lớn nhỏ.

Trải qua thêm một thời gian, họ bắt đầu lao vào thôn tính nhau dẫn đến chiến tranh khắp nơi.

Ma thuật bắt đầu được học tập vào thời gian này dẫn đến chiến tranh càng khốc liệt thêm.

Tưởng chừng như chiến tranh sẽ diễn ra liên tục thì lúc đó một vị thiếu niên đã xuất hiện.

Ngài lật đổ vị vua tại nơi ngài sống, chỉnh đốn quân đội, thủ hút nhân tài và phát động một cuộc tổng tiến công quy mô lớn quét sạch lục địa.

Sau khi thành công thống nhất toàn cõi lục địa ngài đăng cơ làm đế, tôn hiệu Long Đỉnh.

Tiếp đó, ngài đặt đế đô ở trung tâm lục địa, liên chia lục địa ra làm bốn phần gọi là bốn vực.

Đông vực, Tây vực, Nam vực, Bắc vực.

Ngài giao cho bốn vị thuộc hạ trung thành trấn thủ và tiếp quản bốn khu vực được toàn quyền cai trị, nếu phát hiện nhân dân đói khổ thì Long Đỉnh đại đế sẽ lập tức tru diệt.


Đội quân giúp đại đế thủ thập tình báo và tình hình dân cư được gọi là Ngự Long vệ.

Ngự Long vệ cải trang làm thường dân, hòa tan vào dân chúng bốn vực.
Các vị đại tướng được sự cho phép của đại đế liền xưng vương.

Bắc vương, Đông vương, Tây vương và Nam vương.

Các vị vương tiếp nhận và cai quản khu vực theo phong cách của riêng họ dẫn đến các vùng đất khác biệt nhau rất lớn.

Dưới sự cai trị của đại đế, bốn vực vô cùng yên bình và liên tục phát triển, nhân dân an cư lạc nghiệp.
Tây vực nằm dưới sự quản lí của Christie, đây cũng là vị nữ vương duy nhất của toàn bộ bốn vực.

Christie là một người phụ nữ hết sức kiều diễm và xinh đẹp, bao nhiêu năm chinh chiến cùng đại đế cũng không làm mai một nhan sắc của bà.

Christie là người chủ tu về nhu quyền và điểm huyệt, nàng nổi tiếng với các trận đấu kết thúc nhanh chóng bằng một chạm vào đối thủ.

Do sự cai trị của nàng dẫn đến Tây vực là xứ sở các loài hoa của toàn lục địa.

Các cư dân ở đây thần tượng Christie nên đa phần luyện các loại võ thuật tự vệ, đồng thời nghề châm cứu điểm huyệt cũng vô cùng phát triển.
Bắc vực nằm dưới sự quản lí của Joe, ông ta chuyên tu về các loại quyền pháp và luyện thể.

Ông ấy có một sức khoẻ phi thường cùng một thân thể mà không phải vũ khí nào cũng có thể làm ông trọng thương.

Người dân ở đây ai cũng chú trọng vào việc tôi luyện thể chất và nâng cao thể lực, đồng thời tính cách của họ cũng vô cùng nghĩa khí và hào hiệp.
Nam vực được cai trị bởi Graham, ông ta chủ tu về thân pháp và các loại ám khí.

Có rất nhiều người ở đó làm sát thủ, thành ra Nam vực có rất nhiều các tổ chức sát thủ tiêu biểu là Huyết Dạ.

Còn người dân còn lại thì luyện khả năng thân pháp nơi đó nhiều người giỏi đi mây về gió.

Đây cũng là nơi rất ít người lựa chọn dự lịch.
Đông vực nằm dưới sử quản lí của Barack, ông ta chuyên nghiên cứu các loại độc dược và các loại trận pháp thượng thừa.


Người dân ở đó có trình độ trận pháp cực cao, họ đầu tư vào cuộc sống hàng ngày nên ở Đông vực là cái nôi sản sinh các loại thiết bị có trình độ cực cao.

Cũng có một số ít người theo độc dược.
- Mỗi một vùng đất đều vô cùng lí thú và xứng đáng để đến học hỏi.

- Oliver nhấp một ngụm rượu khi kể xong.
- Bác đã đi hết cả bốn vực chưa.
- Nếu cả bốn vực thì ta đã đi hết rồi, chỉ còn lại đế đô mà thôi.
- Cháu hiếu rồi, cháu cảm ơn vì bác đã kể cháu nghe.

- Vikir bước ra khỏi chỗ và đi.
- Không có gì nhóc.

- Oliver vẫy chào Vikir và uống hết cốc rượu.
Vikir bước đi với suy nghĩ là nên đi đến vực nào trước tiên nhưng khi ra đến cửa cậu đã thấy bác David đứng đợi.

Bác David rủ cậu đi đến ở với bác tối nay.
- Bác David, theo bác cháu nên đến nơi nào đầu tiên.
- Nơi đây là nơi giáp ranh giữa Đông vực và Tây vực, vậy thì cháu nên đến hai vực này trước xem sao.

Nhưng ta hy vọng cháu có thể đến Bắc vực để rèn luyện thân thể trước.
- Bác từng luyện thể ở Bắc vực sao?
- À phải, đấy là kỉ niệm xứng đáng quên đi, có điều nếu có đến Bắc vực hãy đưa cho quan chức chỗ đấy cái này.

Bác David lấy ra một tấm lệnh bài màu đỏ trên đó có một con rồng đang trong tư thế cuộn mình.
- Đây chắc hẳn là thứ quý giá, cháu không thể nhận được.
- Không sao, đằng nào ta cũng không dùng đến nó nữa.

- Ánh mắt của bác David thoáng lên một tia giận dữ.

- Thế cháu có đến Bắc vực luyện thể trước không?
- Dạ thôi.

- Vikir xua tay từ chối.

- Cường độ thân thể cháu đủ mạnh rồi.
- Hay lắm, vậy thì về nhà trọ chúng ta đánh một trận.
Vikir hoảng sợ khi nghe bác David nói vậy, nhưng nhìn David cứng cáp như vậy chắc có thể đấu với cậu.

Cậu liền nhớ đến những tháng ngày tập luyện khắc nghiệt cùng Cazadict mà thấy rùng mình.

Trời cũng đã sắp chuyển sang tối và không còn ánh mặt trời nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận