Vikir có thể cảm nhận được một nhân vật khủng khiếp đang ở trong hang động, cậu chậm rãi bước vào vì chắc chắn sinh vật này có thể giết chết cậu nếu muốn.
Hang động càng đi vào lại càng cảm thấy vô cùng lạnh lẽo, không có lấy nổi một tia sáng làm hang động vô cùng tối.
Tuy nhiên ở phía cuối hang có một ánh sáng mập mờ và cậu kinh hãi khi phát hiện ra đó là hai con mắt to phát sáng như ánh đuốc.
- Đây là..
- Vikir buột miệng.
- Đã lâu lắm rồi ta mới thấy loài người đấy.
- cái giọng trầm và khàn đó lại cất lên.
- Tuy ta có thể thấy con người đi giết quái ở ngoài kia nhưng vào tận đây thì cậu là người thứ hai đấy.
- Vậy, người thứ nhất là ai? - Vikir cũng đã buông lỏng cảnh giác hơn vì đã vào đến tận đây rồi, không thể chạy được nữa.
- Đó là người đã nhốt ta ở đây.
Nhốt- ai có thể nhốt được con quái vật mắt to này chứ.
- Vậy là ông có thể thấy những người thợ săn ngoài kia sao.
- Phải, ta cảm tri rộng lớn ra toàn bộ khu rừng này, chỉ là ta không thể ra khỏi đây thôi.
- Cảm tri?
- Đó là kĩ năng mà ai cũng có thể làm được nếu nắm vững khả năng chuyển hóa ma pháp.
Theo cậu, ma pháp là gì?
- Ma pháp là sự chuyển hóa năng lượng trong cơ thể người thành các dạng năng lượng tự nhiên và phóng ra khỏi cơ thể.
- Sai rồi.
- Giọng trầm đó đã pha chút sự trách móc.
- Trong tự nhiên luôn luôn tồn tại năng lượng, việc của chúng ta là phải chuyển hóa chúng thành ma pháp, như vậy ta sẽ có một lượng ma pháp gần như vô hạn.
- Dạy tôi đi.
- Vikir mạnh mẽ nói.
- Hãy dạy tôi cách chuyển hóa ma pháp.
- Tại sao ta phải dạy cậu?
- Vì tôi muốn có sức mạnh để tôi có thể đi ra ngoài kia và khám phá thế giới.
- Thôi được rồi, cậu cũng là con người đầu tiên đến nói chuyện với ta sau khi ta bị nhốt.
Chỉ là..
- Ngừng lại một lúc, giọng đó lại phát ra tiếp.
- Sau khi có đủ sức mạnh hãy đến thả ta ra.
- Được, tôi hứa với ông.
- Giờ ta sẽ nặn lại mạch năng lượng trong cơ thể cậu, nó đã quá quen với quá trình đẩy năng lượng ra chứ không quen với việc hấp thụ năng lượng.
Ta sẽ truyền ma lực của ta vào cơ thể cậu, quá trình này sẽ rất đau đớn, hãy cố mà chịu đựng.
Nhắm mắt lại đi.
Vikir nhắm mắt lại, ngay lập tức có một luồng hơi nóng rót vào cơ thể.
Vikir không phải chờ lâu, ngay lập tức cơn đau như xé toạc cơ thể ập tới.
Cậu khuỵu xuống phun ra một ngụm máu tươi, nỗi đau như có hàng ngàn con dao đang mổ xẻ cơ thể cậu vậy.
Cậu liền lập tức mất ý thức và ngất lịm đi.
Lát sau, cậu mở mắt ra và bất ngờ khi thấy lúc này hang động không còn tăm tối nữa mà ở đâu cũng lấp lánh ánh vàng kim.
Ngay cả trong lớp đất của hang động cũng có những dòng chảy vàng kim đang vận động.
- Đó là năng lượng của lục địa này.
- Giọng trầm ấm phát ra, và nếu không nói Vikir đã quên mất sự hiện diện của con quái vật.
Cậu quay lại theo hướng giọng nói và phải hết sức bình sinh để không hét lên.
Trước mặt cậu là một con bạch long, trên người có những chiếc gai óng ánh như một bộ giáp, Hai chân, hai tay đều bị những sợi xích hoàng kim từ trong tường hang động mọc ra.
Hai cánh vỗ cũng có thể tạo ra cuồng phong.
- Ta giới thiệu lại.
- Con rồng mở miệng nói.
- Ta là bạch long vương Cazadict, cậu tên là gì chàng trai trẻ?
- Tôi là Vikir Leonardo rất vui được gặp ông, Cazadict.
- Vikir cảm thấy chắc hẳn ông ta không có ý gì vì nếu có thì Vikir đã tan xác từ lâu rồi.
- Tôi ngất bao nhiêu lâu rồi?
- Bốn tiếng.
Ánh nhìn của Vikir lúc này tập trung vào những sợi xích ánh vàng trên người của Cazadict.
Nó gần như hạn chế mọi cử động của ông ta.
Và dường như nhận ra cái nhìn của Vikir.
- Phải, đây là món quà của kẻ nhốt ta.
- Ông ấy là ai vậy, chắc chắn đó là một sinh vật rất mạnh
- Hắn là một kiếm sĩ có sức mạnh đang kinh ngạc, ta đã thua tâm phục khẩu phục trong trận chiến ba ngày ba đêm với hắn.
Sau trận chiến đó ta bị nhốt trong này và phải điều dưỡng vết thương vô cùng lâu.
- Ông ta chắc hẳn giờ đã không còn, vì là con người mà.
- Chắc chắn vẫn còn, vì những người đã đạt đến cảnh giới siêu việt đó có tuổi thọ rất cao.
Hãy đi phiêu lưu đi Vikir, rồi cậu chắc chắn sẽ gặp hắn thôi, kẻ mạnh như vậy không phải người vô danh.
- Vừa rồi ta thấy cậu có ý định lấy hoa họa bình trước cửa hang à.
- Phải, tôi cần chúng cho cha tôi.
- Lấy nó đi và hãy quay lại đây bầu bạn với ta.
Vikir tạm biệt Cazadict và đi ra cửa hang.
Lúc này trời đã sáng và cây ẩn tìm cũng đã hết tác dụng, cậu nghĩ cậu phải chạy trốn đám quái vật nhưng có vẻ bọn chúng sợ sệt cái gì đó mà cúi đầu vô cùng kính cẩn.
Cậu nhìn lại vào trong hang và thầm cảm ơn Cazadict, vì chỉ có ông ấy mới có khả năng đây thôi.
Cậu lại một cái bao to và hái gần hết hoa họa bình trước cửa hàng, cậu di chuyển ra khỏi rừng thật nhanh để đưa thuốc cho cha cậu..