Lục Đông Hoa! Tôi Yêu Em


Vào trong bà Lục cứ xem hết chỗ này đến chỗ kia, xem là con gái mình có bị thương ở đâu không? Thật sự bà rất lo lắng cho cô.
" Mẹ à, con không sao hết, mẹ đừng lo " câu nói này cô đã nói đi nói lại bao nhiều lần rồi, vậy mà mẹ cô vẫn không tin.
" Mẹ biết nhưng mẹ vẫn muốn xem, sau này con nên cẩn thận một chút biết chưa? "
" Con biết rồi mà "
Đông Hoa cười đáp, kỹ năng cô ngày một tiến bộ như vậy thì cần sợ gì những tên nhóc đó, bọn họ làm sao đánh thắng cô được.
" Đã điều tra ra ai chưa? " ông Lục Hoàng Nam đưa mắt nhìn qua anh.
" Em vẫn đang cho người điều tra, anh chị yên tâm " anh đáp, ông Lục chỉ gật nhẹ đầu để anh.
Nhìn thấy mẹ cô lo lắng thì anh lên tiếng để bà bớt lo đi, có anh ở đây thì cô nhất định không xảy ra chuyện gì cả.
Sau khi ám sát cô không thành công thì bọn họ cũng nhận cái kết đắng cho mình, tin này truyền đến tai Chu Vũ, chính hắn là người nhận vụ này nhưng bây giờ hắn biết được cô là người của Diêu Đạt thì hắn ta bắt đầu đứng ngồi không yên.
Lúc đầu hắn không kêu người làm rõ về thân phận của cô và đây cũng là sơ suất lớn nhất của hắn.
" Cô bị điên hay sao mà dám động đến người của Diêu Đạt " hắn ta bực tức mà lớn tiếng trong điện thoại.
So với anh, hắn còn thua xa rất nhiều, hắn chỉ là một bang phái nhỏ, nếu như anh điều tra ra thì ngay cả mạng của hắn cũng không giữ được.
" Thì sao? Tôi muốn cô ta phải chết " Ngô Viên Vân nghiến răng đáp.
" Cô ta không chết mà tôi và cô là người chết trước đấy, cô muốn chết thì chết một mình, đừng lôi tôi vào "

Ngô Viên Vân cũng nhận được tin là kế hoạch thất bại, cô ta còn biết số người đó chính tay cô giết, cô ta chẳng thể tin là cô lại có bản lĩnh lớn như vậy.
" Anh đừng quên chúng ta chung một thuyền, nếu như anh không muốn bị giết thì trước tiên hãy trừ khử cô ta đi "
Hắn ta tức giận liền cúp máy, đúng là dính vào phụ nữ chỉ có mang lại rắc rối mà thôi, chuyện này chỉ có Ngô Viên Vân và hắn nếu như cô ta mà nói ra thì hắn cũng không sống được.
Lỡ phóng lao rồi thì phải theo lao.
Anh và cô ở lại Lục gia ăn trưa xong rồi mới đến bang, gần đây cô bị thương nên cũng ít tới lui, bây giờ thì vết thương cũng đã không sao nên cô nhanh chóng bắt tay vào việc của mình.
Đông Hoa qua phòng thí nghiệm, nọc độc rắn mà lúc trước cô nhờ anh tìm cũng đã được Tâm Tự mang về, chỉ cần điều chế nữa thôi.
Còn anh thì ngồi ở phòng làm việc, ánh mắt lạnh lùng nhìn bốn người Châu Khiêu.
" Điều tra thế nào? " anh trầm giọng hỏi.
" Bọn họ chỉ là lính đánh thuê, còn ai đứng đầu vẫn chưa rõ, chúng tôi vẫn đang điều tra thưa lão đại " Mộc Hỏa lên tiếng.
" Lần sau tôi không muốn nghe kết quả như vậy nữa, các cậu đừng để tôi phải nói nhiều "
Cả thành phố Tứ Xuyên này các bang phái nhỏ thì nhiều vô số kể, làm sao bọn họ có thể tìm ra nhanh như vậy được.
" Vâng lão đại "
Diêu Đạt ra hiệu cho bốn người đi ra ngoài, hiện tại vẫn chưa có bằng chứng nên anh không thể bắt cô ta về được, đợi anh có đầy đủ thì nhất định anh sẽ khiến cô ta sống dở chết dở.
Tầm chiều tối thì hai người về lại biệt thự, Đông Hoa vừa về tới phòng đã nằm dài trên giường, lưng cô bây giờ rất nhức, lúc sáng chỉ mới đánh nhau có một, chưa gì đã đau như vây rồi.
" Tắm thôi " anh đi tới bế cô đi vào phòng tắm.
" Em tự tắm được, anh buông em ra "
" Tôi nói lần cuối, em không có quyền từ chối tôi "
Diêu Đạt đặt cô vào chiếc bồn tắm rộng lớn, tay anh thuần thục cởi áo của cả hai ra, anh ngắm nhìn thân hình quyến rũ của cô thì bất giác trên môi anh hiện ra nụ cười gian xảo.
Cô thấy vậy thì xoay lưng về phía anh, tuy cô thích cơ thể săn chắc của anh thật nhưng Đông Hoa vì xấu hổ mà không dám liếc mắt tới.
" Muốn thử không? " anh vừa nói vừa cầm tay cô chạm vào cậu bé của mình.

Vừa chạm tới thì cô giật mình rút tay lại nhưng Diêu Đạt vẫn một mực giữ chặt tay cô, phải công nhận một điều, cái đó của anh rất to.
Anh cúi xuống hôn lấy đôi môi nhỏ nhắn của cô, chiếc lưỡi anh từ từ đưa vào trong khoan miệng thơm tho của cô, hương vị này rất ngọt.
Cô vừa hôn nhưng tay thì lại cầm lấy cậu bé anh lên xuống liên tục, điều này khiến Diêu Đạt sướng như muốn phát điên lên.
Xem ra cô cũng biết học hỏi quá đấy.

Và rồi cả hai tiếp tục mây mưa một trận ở phòng tắm, khoảng chừng 1 tiếng hơn thì anh bế cô ra ngoài, Diêu Đạt để cô ngồi lên bàn trang điểm, anh không do dự gì mà đâm sâu vào tư mật cô.
" Ưm....!em không thích ở đây, qua giường....!qua giường được không anh "
Giọng cô nài nỉ anh, cô hiện tại chỉ muốn nằm mà thôi, khi nãy trong phòng tắm cô đã đứng rất lâu rồi.
" Ôm tôi "
Cô nghe vậy thì lập tức bám chặt lấy anh để làm điểm tựa cho mình, còn anh thì không ngừng ra vào trong cô, vào sâu như vậy làm anh rất thích thú.
Trong căn phòng rộng lớn vang lên những tiếng rên rỉ đầy ái muội của cô, khiến người khác nghe qua một lần đã đỏ mặt ngay.
Hai người từ lúc về đến giờ không bước ra khỏi phòng dù nữa bước, cũng không dùng cơm tối, quản gia Phù biết điều nên ông cũng không lên gọi anh và cô.
Mặt khác, sau khi bị đuổi khỏi Diêu gia thì Ngô Viên Vân về lại Ngô gia ở và ông bà Ngô cũng ở đây, tại vì cô ta muốn cùng anh nên mới lấy lý do ông bà không có ở nhà.
" Con đã uống thuốc chưa? Mặt sưng to lên vậy cơ mà " bà Võ Kim Xuyên vợ ông Ngô Ninh lên tiếng.
" Con uống rồi ạ " cô ta tỏ vẻ đáng thương với ba mẹ mình.
Ông bà Ngô vì không có con gái nên mới nhận nuôi Ngô Viên Vân, hai người khá là thương cô ta.
" Tại sao thằng đó có thể ra tay mạnh như vậy, nó không nể tình con là con gái hay sao? Còn ông, ông nên dạy lại cháu mình đi " bà ta nhìn chồng mình nói.
" Không sao mà mẹ, tại anh ấy nghe lời cô gái kia nên mới làm vậy thôi " cô ta nhàn nhạt đáp.
" Con nhỏ đó là ai? "
Bà ta có hơi bất ngờ, trước giờ bà ta thấy anh không dính tới phụ nữ, ngay cả Ngô Viên Vân anh cũng không đến gần, vậy mà bây giờ lại nghe cô ta nói như thế.
" Là con gái của Lục gia, cô ta ỷ lại mình được anh Diêu Đạt yêu thương nên không xem ai ra gì, cả con cũng vậy "
" Vậy à, ta cũng muốn gặp con nhỏ đó thử một lần xem sao? "
Thấy cô ta bị anh đánh như vậy thì bà ta cũng không kìm lòng được, dù sao Ngô Viên Vân rất được lòng bà ta, nên bà ta nhất định phải tới hỏi cho ra lẽ.

" Hai người thôi đi, đừng gây thêm rắc rối cho tôi, bà có biết danh tiếng Lục gia lớn thế nào không? Bà mà đi gây họa thì đừng nói sao tôi bỏ mặc bà " Ngô Ninh lớn giọng cảnh cáo.
Ngay cả ông ta còn không dám động tới Lục gia nữa mà, danh tiếng Lục gia chỉ nghe thôi đã khiến người ta phải nể 8 phần, vậy mà bà ta lại muốn chọc vào.
" Tôi không sợ, rõ ràng là nó đánh con gái chúng ta trước mà, dù có thế nào thì tôi cũng phải đòi công bằng cho Viên Vân " bà ta nhanh chóng trả lời.
" Bà im ngay, bà suốt ngày trong nhà thì biết cái gì.

Nếu bà còn làm ra những chuyện không đâu thì đừng trách Ngô Ninh tôi không nương tay với bà, đúng là ngu ngốc "
Ngô Ninh nói xong thì đứng dậy bỏ đi, ông ta không muốn cãi nhau với hai người đó, càng nói càng khiến ông ta tức giận thêm.
" Thôi mẹ, ba đã nói vậy thì thôi, con không sao cả " Ngô Viên Vân giọng buồn bã nói.
Cô ta không ngờ là Ngô Ninh lại phản ứng gây gắt như vậy, chỉ là Lục gia thôi cần gì phải sợ chứ.
" Không sao, mẹ nhất định phải dạy con nhỏ đó một bài học "
Bà ta rất muốn biết thế lực của Lục gia lớn cỡ nào? Mà lại khiến chồng bà ta phải ngăn cản, sợ sệt như thế.

Chồng bà sợ chứ Võ Kim Xuyên bà không sợ bất kỳ ai..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận