“Anh vẫn ổn chứ?” Cô rọi đèn xuống dốc, nghĩ một hồi rồi cũng chẳng gọi tên anh.
“Vẫn ổn.” Âm thanh của anh vọng qua màn mưa phùn lất phất rơi.
“Ném chiếc áo khoác ngoài của anh cho tôi.” Giang Ảnh vừa nói vừa cởi áo khoác của mình.
Cái cây vừa nãy cô vịn ở phía bên tay phải con đường, cách con dốc bên trái một đoạn.
Cô quay đầu nhìn vị trí của cây và hòn đá, khu vực đá rất trơn, buộc hai cái áo vào quanh gốc cây, để cô đứng vững hơn.
Giang Ảnh đã tìm được chỗ, quay đầu lại nhìn anh.
Cô tiến về hướng anh đưa tay tiếp lấy cái áo.
“Đưa áo đây.”
“Tôi kéo anh lên.”
Nhận chiếc áo mà Trác Thành ném lên, Giang Ảnh thắt chặt hai tay áo của anh và của cô thành một nút chết để làm dây thừng.
Cô cầm cái áo đã được thắt chặt rồi buộc thắt nút quanh gốc cây, dùng tay nắm lấy khuy áo, cố gắng kéo duỗi thẳng chúng rồi thăm dò con dốc.
Cô không dùng hết sức ấn, mà trước tiên cô thử dùng một phần sức của mình để kiểm tra độ ổn định của sợi dây làm bằng áo.
Tạm thời không có vấn đề gì, cô chậm rãi thăm dò bên ngoài, một tay còn lại cầm điện thoại lên rọi.
Trác Thành đã quay người đối mặt vào con dốc, chuẩn bị sẵn sàng rồi nhìn về hướng cô.
Qua kẽ hở của những hạt mưa tí tách và cây cỏ dưới tia sáng, cô không nhìn thấy rõ khuôn mặt anh.
Nhưng Giang Ảnh cơ bản đã nhìn thấy rõ vị trí và tình hình của con dốc.
Cây cỏ dưới dốc tuy rậm rạp nhưng nếu nhìn kỹ có thể thấy một vài rễ cây chồi lên khỏi mặt đất, tuy không lớn nhưng dùng chân giẫm lên cũng không có vấn đề gì.
“Anh có thể với lấy tay tôi không?” Giang Ảnh nhìn Trác Thành vẫn còn cách cô một khoảng, ra hiệu anh giơ tay ra.
Trác Thành cố hết sức nhích người lên, thử với tay lên nơi phát ra âm thanh và ánh sáng.
Nhưng anh không thể nắm được gì ngoài những hạt mưa tí tách và ánh đèn rọi trên tay.
“Chờ chút.” Giang Ảnh nhận ra khoảng cách giữa bọn họ quá xa, nói với Trác Thành.
Cô từ từ di chuyển xuống dốc, một chân giẫm lên con dốc.
Cô nghĩ như thế sẽ rút ngắn được một đoạn khoảng cách.
Tuy nhiên, độ dài của chiếc áo buộc vào cây có hạn, cái áo cô đang cầm đã bị kéo thẳng ra.
Tay kia thử với để kiểm tra khoảng cách, cô nhìn vào tay mình và nhận ra một vấn đề.
Một tay cô cầm điện thoại, nếu đặt điện thoại xuống đất thì không rọi đi đâu được.
Tay còn lại của cô phải giữ cái dây làm bằng áo để không bị rơi.
Vậy cô dùng tay nào để kéo người ta lên?
Mưa lất phất rơi, đầu óc Giang Ảnh như bị cơn mưa làm cho u mê.
Chuyện gì thế này? Cô vừa lo lắng vừa không biết nên khóc hay cười, bàn tay giữ lâu, một bên vai cũng hơi tê cứng, cô đứng ở mép đường, nới lỏng bàn tay đang kéo cái áo, chuyển động cánh tay và cổ.
Tóc đuôi ngựa buộc sau đầu đưa qua đưa lại theo từng chuyển động.
Cái khó ló cái khôn, cô tháo dây buộc tóc ra.
“Tôi đến ngay đây, đợi chút.” Cô nói vọng cuống dưới con dốc.
Cô buộc hai vòng dây buộc tóc vào tay, để điện thoại ở giữa khe hở của cánh tay và dây.
Cô vui mừng vì chiếc dây buộc tóc này mới, đủ độ đàn hồi, có thể giữ chắc điện thoại.
Cô để đèn pin về phía trước, thử xem độ sáng.
Hiệu quả tốt, điện thoại được giữ chắc chắn và ánh sáng được chiếu theo đúng tầm nhìn của cô.
Thở phào nhẹ nhõm, cô một lần nữa bước lên chỗ cô vừa thử giẫm lên mà có thể với tay đến được điểm xa nhất.
“Anh thử giẫm lên bằng bàn chân không bị thương của anh được không, tôi sẽ với tay về phía anh.” Giang Ảnh hướng xuống dưới con dốc nói.
Chưa kịp nghe thấy câu trả lời cô đã nghe thấy một tiếng “đét”, một chiếc thắt lưng xuất hiện trên con dốc phía trước tay cô.
Cô vô thức nắm chặt lấy, cảm nhận chất liệu của tấm vải.
Để sát lại gần, cô phát hiện ra đây là quai ba lô đã được điều chỉnh cho dài nhất.
Cô kéo mạnh lên, quả nhiên là chiếc ba lô.
Có lẽ là Trác Thành đã nắm lấy dây còn lại rồi ném lên trên.
“Đã bỏ hết đồ trong túi ra rồi, cũng không nặng lắm.
Tôi nắm quai bao lô.
Cô ở bên kia có bắt lấy được không?” Giọng Trác Thành vang lên.
“Bắt được.” Giang Ảnh vừa trả lời vừa nắm lấy quai bao lô.
“Tôi thử kéo lên trước.”
Sức lực của cô có hạn, huống hồ chỉ dùng một tay.
Cô định thử trước, nếu không được, cô cuốn hai vòng vào tay để lên vai rồi lấy hết sức kéo thật mạnh.
Chẳng ngờ cô thử kéo lên thì chiếc túi bắt đầu di chuyển theo chiếc dây trên vai.
Nếu cô không cảm nhận rõ ràng lực của đầu túi bên kia, cô còn tưởng Trác Thành không nắm được.
Còn đang suy nghĩ, bỗng nghe thấy tiếng rên từ dưới dốc vọng lên.
“Anh không sao chứ?” Giang Ảnh vừa hỏi vừa kéo sợi dây trên vai.
“Không sao, vừa rồi tôi không chú ý, chân trái cũng dùng sức.” Trác Thành nói.
Cô mới nhận ra rằng lúc cô đang kéo, anh cũng tự trèo lên.
Chẳng trách vừa nãy cô chẳng cần dùng sức mấy mà cũng phát huy tác dụng.
Chỉ là nếu như thế sẽ làm chân anh đau hơn.
Nghĩ đến đây, cô dùng hết sức kéo.
Chống đỡ chẳng được bao lâu, tay và cánh tay của cô đã mỏi nhừ.
Mặc dù cô đã cố gắng hết sức để kéo lên dốc nhưng anh cũng là sức nặng của một người trưởng thành.
Cô sắp kiệt sức, cắn răng cắn lợi kéo lên, mỗi lúc một hoảng.
Đang định nói có nên dừng lại, đợi cô nghỉ một lúc rồi tiếp tục kéo.
Thấy ba lô chuyển động, một tay cuốn vài vòng rồi túm lấy ba lô.
“Trác…” Giang Ảnh sửng sốt không nói lên lời.
Xoay cổ tay hai lần, anh ta cũng nắm lấy chiếc túi bằng cách quấn dây vai và kéo nó lên.
Cánh tay và bàn tay cô run lên, nhưng cô vẫn cố gắng.
Nhìn dọc theo hướng ánh sáng, Trác Thành đã tiến gần chỗ cô hơn so với lúc trước, anh ngẩng đầu nhìn về phía Giang Ảnh.
Đây là lần đầu tiên Giang Ảnh nhìn rõ khuôn mặt của anh.
Chẳng khác gì so với ảnh thẻ căn cước, thậm chí còn đẹp hơn.
Chỉ là trên mặt dính đầy những giọt nước, không biết là nước mưa hay là mồ hôi.
Một vài sợi tóc ướt xõa xuống trán chạm đến lông mày.
Anh cau mày, di chuyển khó khăn theo lực kéo của cô.
“Anh thử dùng tay bên kia nắm cổ tay tôi được không?” Giang Ảnh liền nói.
Trác Thành nghe thấy lời cô nói, hơi bước về phía trước.
Bàn tay còn lại vươn lên để có thể nắm lấy cổ tay cô.
Chắc là lúc nãy một tay anh cầm túi, tay còn lại nắm các vật trên dốc để tiếp sức, trên tay còn dính chút bùn, lúc mới nắm có chút trơn.
“Cảm ơn.” Giang Ảnh nghe thấy anh thì thào.
“Cố thêm chút nữa, sắp lên đến nơi rồi.” Giang Ảnh mỉm cười khích lệ anh, bàn tay cô nới lỏng túi để nắm lấy cổ tay anh, dùng chút sức lực còn lại kéo anh lên.
Toàn bộ cánh tay cô hoàn toàn tê dại, sợi dây buộc tóc giữ điện thoại buộc trên cánh tay cô đầu tiên còn cảm thấy hơi khó chịu, giờ đã tê bì chẳng còn cảm giác.
Giang Ảnh ngẩn ngơ nhận ra mình sắp bị phân làm đôi, giờ cô chỉ dồn tâm trí kéo anh lên.
Tuy nhiên, Trác Thành dùng hai cánh tay để nắm thì hiệu quả hơn hẳn, tốc độ di chuyển cũng nhanh hơn.
Giang Ảnh cũng lùi dần về sau, bàn tay quấn vài vòng sợi dây bằng áo để rút ngắn khoảng cách.
Cuối cùng, cô gần như dùng cả tay lẫn chân, huy động toàn bộ cơ thể kéo người về phía sau.
Trác Thành thuận theo sức mạnh của Giang Ảnh, đồng thời giẫm lên thân cây và rễ cây lộ ra trên sườn dốc, rất nhanh đã đến mép dốc.
Anh vươn một tay bám vào hòn đá trên sườn dốc, tay kia thuận theo lực của Giang Ảnh tiến về phía trước.
Sau khi tiến đến độ cao mà cánh tay có thể giữ được hòn đá, anh dùng cánh tay để chống đỡ cơ thể, dùng chân không bị thương đạp lên hòn đá rồi đẩy người lên, cả người cuối cùng lên được khỏi con dốc đến chỗ hòn đá bị trượt trước đó.
Giang Ảnh cố gắng một hồi, một lực quán tính đập vào người cô.
Trác Thành đã lên được dốc, anh còn chưa kịp đứng vững, thuận theo lực của Giang Ảnh lao về phía trước, cả hai ngã nhào về phía gốc cây bên đường.
Cô dựa lưng vào gốc cây, cánh tay và vai cô tê cứng.
Lưng vừa bị đập vẫn còn đau, lúc kéo lên là ngồi xổm, bây giờ ngã bệt hẳn xuống đất, mất một lúc cô mới khôi phục lại được.
Khi đã định thần lại, cô mới nhận ra mình đã kéo được anh lên rồi.
Nếu như trước đó tất cả đều là ngụy trang, anh ta thật sự là kẻ ôm cây đợi thỏ ngồi chờ trực ở đây, là người có ý đồ xấu, thì anh ta… vậy cô cũng chẳng còn cách nào khác.
Cô không suy nghĩ gì nữa, dựa đầu vào gốc cây, xoa cánh tay.
“Cô không sao chứ, có bị thương không?” Trác Thành ở bên cạnh hỏi, vừa lên dốc anh đã ngay lập tức di chuyển đến cạnh gốc cây, vịn cây rồi đứng dậy hỏi cô.
Cô lắc đầu nói không sao.
Trác Thành đưa tay về phía cô, ra hiệu kéo cô lên.
Khi cô theo lực kéo của Trác Thành đứng dậy, trong đầu cô còn đầy những suy nghĩ lung tung.
Mãi cho đến khi nghe thấy Trác Thành gọi đến lần thứ hai, cô mới tỉnh táo lại.
“Cô thực sự không sao chứ?” Cô nghe thấy Trác Thành cười hỏi, cô không rõ mình có nghe nhầm hay không.
“Ồ, vừa nãy hơi mệt nên không chú ý.
Anh vừa nói gì cơ?” Giang Ảnh ngại ngùng hỏi.
“Không có gì, tôi hỏi cô định đi đâu, dù sao cũng muộn rồi.” Trác Thành nghiêng người vịn vào cây, nhìn cô nói.
Giang Ảnh vẫn chưa tháo điện thoại di động đeo trên tay xuống, ánh sáng đèn pin vẫn rọi về phía anh.
Anh đứng bên một gốc cây, cánh tay trầy xước, áo khoác và quần tây lấm lem bùn đất và nhăn nhúm.
Cô ngước lên nhìn anh, thấy anh rất cao, cao hơn cô một cái đầu.
Cô giơ cánh tay lên cao, ánh sáng cũng chiếu lên cao, cuối cùng cô cũng cận cảnh nhìn rõ khuôn mặt anh.
Có lẽ ở các góc độ khác nhau, khuôn mặt anh khác so với lúc cô kéo anh lên, thấy sắc mặt của anh đã tốt hơn, mặc dù có một vài vết xước, nhưng cũng không thảm hại cho lắm.
Đúng ra anh phải vô cùng thảm hại.
Giang Ảnh đang suy nghĩ thì nhìn thấy vẻ mặt thắc mắc của anh.
Ờm, hình như mình vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh ấy mà đã ở đây dò xét rồi.
Cô hơi lúng túng, vội vàng nói: “Ơ, anh muốn đi tìm cô giáo Tạ mà, phải không? Tôi là đồng nghiệp của cô Tạ, tôi chuẩn bị đi về trường…” Nói hết câu, Giang Ảnh muốn cắn đứt lưỡi của mình, anh ta hỏi gì là trả lời nấy? Bản thân không phải đang lo lắng về tình hình hiện tại hay sao, còn nói với người ta quá nhiều về bản thân? Giang Ảnh thở dài cho chính mình.
“Anh nắm lấy cái này rồi tiếp tục đi trên con đường đất, đừng giẫm lên đá.” Cô cam chịu đưa chiếc áo khoác buộc gốc cây cho anh, có thể là vì cô không còn lo anh là người xấu, hay là vì nhìn ở khoảng cách gần khiến cô yên tâm hơn.
Trác Thành khó khăn bước tới, buông áo khoác, xoay người chờ cô.
“Nhân lúc trời mưa nhẹ hạt chúng ta mau đi về trường thôi.” Anh nói.
Cô gỡ áo khoác trên cây ra, vô thức gật đầu.
Sau khi mặc áo khoác vào, cánh tay tiếp xúc với không khí ẩm ướt mưa lạnh lâu ngày dần dần ấm lên, cô cảm thấy bên ngoài hơi lạnh.
Cô đỡ cây chậm rãi đi về phía trước, đưa áo khoác lại cho Trác Thành.
Anh cảm ơn cô một tiếng, mặc áo khoác, thấp giọng thở dài, “Phiền cô đỡ tôi đi một đoạn đường nữa được không? Cảm ơn cô.” Anh vừa đi vài bước, chân trái đã đau kinh khủng, ít nhất cũng phải bị nứt xương rồi.
Giang Ảnh nghe hết câu bất lực thở dài một tiếng, đã thương thì thương cho trót vậy.
Cô đến bên cạnh anh, đỡ cánh tay trái của anh, để anh phân lực sang bên trái, “Anh cứ giữ chặt, chỗ này cách trường học không xa, chúng ta sắp đến rồi.”
Anh ừm một câu, cảm ơn cô lần nữa, rồi chẳng nói thêm lời nào tiến về phía trước theo sự hỗ trợ của cô.