“Anh hai, em đã nói chuyện nửa ngày rồi anh cũng nói gì đi chứ.
”
“Cô Tân, bộ phận đầu tư của Ngôn Sơn không có phòng ban ăn uống, trước mắt không có năng lực để cho em gia nhập.
”
Cô gái bị Trác Thành gọi là cô Tân nghe vậy chợt nhíu mày lại, chớp chớp đôi mắt to tròn bị hai hàng lông mày đang nhíu chặt đè ép,
“Không ngờ cả một đống lời lẽ của em đều uổng phí, còn lừa gạt em sao, Ngôn Sơn có cái gì mà không thể gia nhập, anh là đang không coi trọng em.
”
Nói xong tiu nghỉu ủ rũ gác ót lên gối trên ghế vị trí lái, nhìn có vẻ thật buồn cười.
Trác Thành cứng rắn không nhìn, vươn tay gõ nhẹ vô lăng, “Lái xe đàng hoàng.
”
Sáng nay lúc Tân Điềm tới tìm anh, anh chợt có một dự cảm không rõ ràng.
Tân Điềm là cháu gái của nhà bà cô Trác Thành, cũng xem như em gái họ của anh.
Ông bà nội của anh chỉ sinh ra một mình cha anh, đến lứa Trác Thành chỉ có hai người con trai là anh và anh trai anh.
Tuy rằng nhà họ Tân nhà bà cô sinh được mấy người cô họ chú họ, nhưng các gia đình của thế hệ sau, tổng cộng cũng chỉ có Tân Điềm là con gái.
Như vậy cũng có thể đoán được Tân Điềm sống trong chiều chuộng như thế nào mà lớn lên, không chỉ có ở nhà họ Tân, ông cụ Trác cũng thường thường gọi cô bé tới nhà chơi, hận không thể cưng chiều cô ấy lên tận trời.
Cô ấy cũng không ầm ĩ, tính cách hoạt bát đáng yêu, được cưng chiều cũng không hư hỏng, những năm qua cũng không khiến người nhà lo lắng.
Nhưng mà lần này du học trở về, lại khiến cho người trong nhà đau đầu một phen.
Tân Điềm nhất quyết trở thành thợ làm bánh kem, muốn mở một cửa hàng bánh ngọt, mặc trang phục thợ làm bánh đầu đội mũ nồi chui trong nhà bếp một ngày, công ty của gia đình không chịu đi, để cô ấy làm chuyện khác lại sống chết không chịu.
Trong nhà mọi người đều cảm thấy kỳ lạ, lúc ấy khi điền nguyện vọng cô ấy muốn học làm bánh kem, hoặc là đầu bếp món tây cũng được, người nhà vừa nghe vậy, sao có thể chấp nhận được chứ, đại tiểu thư nhà họ Tân làm một đầu bếp, còn ra thể thống gì nữa.
Không yêu cầu cô ấy học kinh tế, chỉ cần không phải mấy ngành học tạp nham này, sau này muốn làm công việc gì cũng được.
Lúc ấy cô ấy cũng không nói gì, thấy người nhà không đồng ý, cô ấy gật đầu đi học kinh tế.
Sau đó hỏi mới biết được, lúc còn ở nước ngoài cô ấy đã tự mình thay đổi trường học đi học làm bánh kem, còn xin được giấy phép, mở cửa hàng bánh kem nhỏ.
Tình hình kinh doanh như thế nào cô ấy không nói với người nhà, dù sao bây giờ về nước dùng tiền của bản thân mở tiệm bánh ngọt, trong nhà không đồng ý cho cô ấy tiền vốn Tân Điềm cũng không quan tâm, cô ấy tự mình chạy đi tìm kiếm vốn đầu tư.
Chắc là cũng đã moi móc được hòm hòm từ các ông anh họ, sáng sớm hôm nay chạy đến Tư bản Ngôn Sơn líu ríu tìm Trác Thành để cướp bóc.
Còn có Thẩm Tuấn sợ thiên hạ chưa đủ loạn, vừa nghe cô em họ bảo bối của Trác Thành tới đây thì rất hí hửng, cũng chạy đến văn phòng của Trác Thành giúp vui, Tân Điềm nói gì, Thẩm Tuấn đều ở bên cạnh kẻ xướng người hoạ, ồn ào tới mức làm hai bên thái dương của Trác Thành giật giật đau nhức.
Khó khăn lắm mới chịu đựng được tới giữa trưa, Trác Thành đề nghị ăn cơm trước.
Anh tức giận trừng mắt nhìn Thẩm Tuấn, nói nếu không cậu đánh giá thẩm định dự án cho cô ấy.
Thẩm Tuấn vừa rồi còn bị kích động nghe thấy thế thì hai chân lảo đảo, chỉ đành trơ mắt nhìn anh và Tân Điềm đi ăn cơm.
Tân Điềm bị kích động nói líu ríu một đường, nói muốn dẫn anh đi ăn đồ ăn ngon.
Nói hai câu lại bắt đầu nói tới chuyện đầu tư, anh nghe mà đau đầu, dứt khoát nói lời cự tuyệt.
Lúc ăn cơm con nhóc này rầu rĩ không vui, anh lại bồi thêm một câu: “Các dự án đầu tư của Ngôn Sơn đều phải làm theo trình tự quy trình, em nói lâu như vậy cũng chưa nói rốt cuộc có lợi nhuận hay không, anh đoán chừng dự án kinh doanh của em không qua được vòng thẩm định.
”
Thấy dáng vẻ thất vọng của người đối diện, anh tiếp tục nói, “Tuy rằng Ngôn Sơn không được, cá nhân anh có thể đầu tư chút tiền cho em, hỗ trợ ủng hộ sự nghiệp của em.
”
“Anh hai! Anh đúng là mặt từ thiện tâm, em không nhìn nhầm anh!” Tân Điềm nghe xong vui vẻ ra mặt, tinh thần phấn chấn, “Em sẽ chia cổ phần công ty cho anh, em nhất định sẽ chèo lái công ty, cuối năm chia hoa hồng đền đáp công ơn cho anh!”
Trác Thành vươn tay đè mi tâm, “Bà chủ Tân khách sáo quá.
”
–
Ăn cơm xong, Tân Điềm vô cùng vui vẻ, Trác Thành nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng hai tai cũng có thể thanh tịnh trong chốc lát.
Sáng sớm ngày hôm nay đúng là đủ ầm ĩ, anh thở dài.
Bất giác hoài niệm khoảng thời gian được ăn cơm với Giang Ảnh, à không, không riêng ăn cơm, là tất cả thời gian hai người ở chung.
Cho dù cách di động nói hai câu, dường như anh cũng được hít thở không khí trong lành mới mẻ nhủ ở thôn Tiên Quả, lục phủ ngũ tạng đều tươi mát lại thoải mái, trong lòng lại cảm thấy bình yên nhẹ nhõm.
Không biết lúc này cô đang làm gì, Trác Thành nghĩ.
Tối hôm qua gọi điện thoại cô đang ăn xiên thịt đê, lúc nói chuyện trong miệng vang lên tiếng chép chép mơ hồ, cách di động anh vừa nói chuyện, vừa tưởng tượng ra dáng vẻ cô cầm xiên nướng ăn thịt, không tự giác mỉm cười sủng nịnh một lúc lâu.
Từ mỉm cười sủng nịnh này là do Thẩm Tuấn nói anh, mấy hôm trước anh ở công ty xuất thần hai lần, bị Thẩm Tuấn phát hiện.
Thẩm Tuấn hỏi anh đang nghĩ gì, anh ngậm miệng không nói.
Vốn anh còn tưởng rằng Thẩm Tuấn dây dưa không buông, đập nồi cũng bắt anh phải nói ra, không ngờ Thẩm Tuấn vẻ mặt hiểu rõ, lắc lắc đầu chậc chậc chép miệng, nói mùa xuân của Trác Thành tới rồi.
Trác Thành khó hiểu nhìn Thẩm Tuấn, Thẩm Tuấn coi thường,
“Nhìn nụ cười sủng nịnh này của cậu, tôi nói câu này, vừa rồi trong đầu cậu không phải nghĩ tới con gái nhà người ta, thì tôi sẽ vĩnh viễn không tìm được bạn gái.
”
Trác Thành không để ý tới Thẩm Tuấn, cười nhạo một tiếng, làm như Thẩm Tuấn cậu có thể tìm được bạn gái ấy.
Nhưng anh lại nhớ rõ từ nụ cười sủng nịnh, Thẩm Tuấn người này không đáng tin, nhưng hình dung lại thật chuẩn.
Ngày hôm qua anh nói chuyện điện thoại với Giang Ảnh xong, mắt nhìn hình ảnh phản chiếu trên cửa sổ, đúng là mình đang mỉm cười đầy cưng chiều.
Anh nhìn thêm vài lần, thở dài, sủng nịnh thì sủng nịnh đi.
Dù sao cũng là nghĩ tới Giang Ảnh, cười như thế nào cũng bình thường.
.