Lúc Em Tới Có Mưa FULL


Khi ra khỏi nhà hàng, Trác Thành rất tự nhiên nắm lấy tay Giang Ảnh.
Không giống với lúc đi vào đó là, Giang Ảnh không có biểu cảm gì là bất ngờ, còn nhẹ nhàng lắc lắc tay Trác Thành, tùy ý để anh nắm tay mình đi về phía trước.
Thói quen hình thành đúng thật là nhanh, hai người chẳng qua là nắm tay nhau một lúc trên bàn ăn, bây giờ đã quen với độ ấm trong lòng bàn tay của đối phương.
Cả hai đi theo đám đông ở khu thương mại đi đến trước thang máy, đứng ở sau một nhóm người đang đợi thang máy.
Biển báo phía trên thang máy còn viết các cửa hàng và cơ sở cụ thể trên từng tầng của trung tâm thương mại.
Giang Ảnh chờ thang máy hơi nhàm chán, nên đọc từng hàng từng hàng của bảng hướng dẫn.
“Hay là chúng ta đi xem một bộ phim đi?” Trác Thành đột nhiên hỏi cô.
Cô quay đầu nhìn Trác Thành, Trác Thành chỉ cho cô vị trí trên tấm bảng hướng dẫn: “Em nhìn kìa, rạp chiếu phim ở ngay tầng dưới chúng ta.”
Giang Ảnh nhìn bảng hiệu nhỏ của rạp chiếu phim trên bảng hướng dẫn, gật gật đầu tỏ vẻ cô đã nhìn thấy rồi.
Trác Thành thấy cô gật đầu, lập tức lôi kéo cô đi về phía cầu thang bộ bên cạnh.
“Đi thang bộ xuống đi.”
Giang Ảnh còn không kịp phản ứng, chỉ là đuổi kịp bước chân của anh đi về phía trước,
“Sao đột nhiên lại muốn đi xem phim vậy?”
Trác Thành đẩy cửa cầu thang ra, để cô vào trước, “Ừm… Chúng ta không phải đang hẹn hò sao.”
“Ồ.” Giang Ảnh đáp một tiếng, cùng đi xuống cầu thang với Trác Thành.
Thảo nào hôm nay lúc ăn cơm cảm giác thấy lạ lạ, hóa ra là một buổi hẹn hò.
Giang Ảnh thầm nghĩ trong lòng, theo động tác đẩy cửa cầu thang của Trác Thành ra, một mùi bắp rang bơ thơm phức ập tới.
Hai người bước ra khỏi cầu thang bị bao trùm bởi tiếng nhạc, tiếng nhắc nhở bắt đầu phim, người ra ra vào vào ôm túi bỏng ngô, họ đã đứng trong rạp chiếu phim.
Đột nhiên bước vào một thế giới ồn ào, hai người ngoài cảm giác bất ngờ còn cảm thấy có chút mới mẻ.
Nắm tay nhau bước đến trước quầy bán vé, Giang Ảnh chọn một bộ phim nghệ thuật mới chiếu gần đây.
“Em mời anh xem phim nha.” Giang Ảnh vỗ vỗ tay Trác Thành, lấy điện thoại ra chuẩn bị quét mã mua vé.
“Được.” Trác Thành buông tay cô ra, choàng lên vai của cô gật đầu.

Giang Ảnh nói với nhân viên bộ phim muốn xem, chọn suất chiếu mười phút sau.
“Suất mười phút sau bắt đầu đã đủ chỗ ngời rồi, đợi một chút tôi kiểm tra giúp quý khách.” Nhân viên mở hệ thống ra và chỉ cho Giang Ảnh xem.
Ngược lại là còn có ba bốn chỗ ngồi, chỉ là phân tán trong mỗi góc, không có hai chỗ ngồi cạnh nhau.
Giang Ảnh buồn rầu cau mày, cô và Trác Thành đến đây để hẹn hò phải không, nếu ngồi cách nhau cả vạn dặm, vậy thì thật kỳ lạ.
Cô ngẩng đầu nhìn màn hình điện tử đang cuộn qua các cảnh phim, suất tiếp theo là hai tiếng sau rồi.
“Xin hỏi suất này còn phòng nào đang chiếu không?” Giang Ảnh không ôm hy vọng hỏi nhân viên, không có phòng nào thì đổi phim khác xem.
Tuy rằng cô rất muốn xem bộ phim này, nhưng hai người ngồi cùng nhau xem phim sẽ tốt hơn.
“Hiện tại bộ phim này phòng bình thường chỉ có phòng C đang chiếu, nhưng mà phòng 1 dành cho khách vip 20 phút sau có một suất, chỗ trống rất nhiều, quý khách có cân nhắc suất này không?”
Có hy vọng, Giang Ảnh vội vàng gật đầu, chọn suất trong phòng vip này.
Phòng này chỗ ngồi không nhiều lắm, có bốn khu vực, mỗi khu vực là hai chỗ ngồi liên kết với nhau.
Giang Ảnh sau khi chọn hai chỗ ngồi chính giữa, lập tức quét mã trả tiền.
Thấy cô lấy được vé, Trác Thành nói anh qua bên cạnh mua ít đồ ăn và nước uống, đợi lát nữa lúc xem phim để cô ăn.
Giang Ảnh kéo tay Trác Thành, “Đồ ăn cũng để em mua, cùng với vé xem phim mà.”
Trác Thành nghe vậy, đưa tay còn lại nhéo nhéo vành tai của cô, nói một tiếng được.
“Anh muốn ăn cái nào?” Giang Ảnh chỉ mấy combo trên tủ đèn, xoay đầu lại hỏi anh.
“Anh vừa rồi ăn no rồi, uống chai nước thôi.”
“Em muốn ăn cái nào thì chọn cái đó.”
Giang Ảnh gật gật đầu, cô sợ một người ăn không hết, chọn một phần bắp rang nhỏ va hai chai nước suối.
Không mua coca, vừa rồi cô ăn không ít đồ ăn, loại nước ngọt đầy gas như coca cô uống không nổi.

Phòng vip nhỏ hơn so với trong tưởng tượng, nhưng hoàn cảnh cũng không tệ, ở phần trong cùng của lối đi khác yên tĩnh hơn nhiều.
Chỗ ngồi rất rộng rãi, hai chiếc ghế sofa ngắn màu xanh đậm với một chiếc bàn gỗ nhỏ ở giữa.

Sau khi Giang Ảnh và Trác Thành ngồi xuống không lâu, lại có mấy người đi vào, sau đó phim bắt đầu chiếu.
Bắp rang và nước được đặt trên chiếc bàn nhỏ giữa hai chiếc ghế sofa, Giang Ảnh xem phim, thỉnh thoảng ăn mấy miếng bắp rang.
Trác Thành hầu như không ăn, chỉ uống vài ngụm nước.
Nhạc dạo của phim yên tĩnh mà mang theo một chút u sầu, góc nghiêng của nữ chính cực đẹp.
Hầu hết thời lượng là màu sắc u ám, chỉ có một cảnh duy nhất đến giữa phim, nữ chính ngồi trên tàu và đưa mặt ra ngoài cửa sổ để cảm nhận ánh sáng mặt trời, ánh sáng từ cảnh này khiến nữ chính vào thời khắc này đẹp đến nghẹt thở.
Giang Ảnh cảm thấy cực kì kinh diễm, quay đầu đang muốn cảm thán một câu với Trác Thành, phát hiện lông mày anh hơi hơi nhíu lại.
Ánh sáng trên màn hình chiếu đến, một tay anh vẫn đặt trên tay vịn như cũ, tay còn lại đặt trên bụng.
“Trác Thành, anh làm sao vậy.

Là dạ dày không thoải mái sao?” Giang Ảnh giật mình, vội vàng dịch qua phía Trác Thành, cách cái bàn nhỏ, nhẹ giọng hỏi anh.
“Không sao.” Trác Thành quay đầu lại lắc đầu với cô, tỏ ý rằng anh vẫn ổn.
Phim trên màn hình vẫn tiếp tục chiếu, nữ chính lui người vào trong xe, ánh sáng cũng trở về ảm đạm trong xe lúc trước.
Khán phòng không còn sáng như trước, lại chìm trong bóng tối, phía trước chỉ có một chút ánh sáng.
Hiện tại Giang Ảnh nhìn không rõ mặt của Trác Thành, nhưng cô có thể nhìn thấy nét mặt hơi cau mày của anh lúc trước.
“Nếu dạ dày khó chịu thì đừng chịu đựng, em ra ngoài mua ít thuốc cho anh nhé.” Giang Ảnh làm động tác đứng lên.
Trác Thành lướt qua cái bàn nhỏ, giữ tay cô lại, “Không nghiêm trọng như vậy, một lát nữa sẽ ổn thôi.”
“Xem phim đi.” Anh nhẹ giọng nói.
Giang Ảnh quay ngược lại nắm chặt tay Trác Thành, nhẹ nhàng vân vê, xoay người đến trước mặt anh, “Em không yên tâm.”
“Em không muốn xem nữa.” Nói xong cô lại giật giật cánh tay của anh, “Chúng ta đi thôi, đi mua thuốc cho anh.”
Trác Thành khẽ thở dài, do dự một chút, Giang Ảnh lại lắc lắc tay anh.
“Được rồi, chúng ta đi thôi.” Trác Thành nhẹ nhàng kéo cô về phía mình, hai người cùng nhau đứng lên.
May mắn thay, thiết kế của phòng VIP này rất khoa học, hàng ghế ở giữa nằm ở hàng cuối cùng, rất gần cửa ra vào, hai người không làm ảnh hưởng đến những người khác trong phòng, đi thẳng ra ngoài gian phòng.

Từ thang máy của rạp chiếu phim đi xuống ga ra dưới tầng hầm, hai người vào ghế sau của xe, Giang Ảnh bật điện thoại lên
“Em tra tiệm thuốc gần đây, anh nghỉ ngơi một chút.”
Trác Thành nhìn cô, ừ một tiếng, “Xin lỗi, buổi hẹn hò đầu tiên, ngay cả một bộ phim cũng không thể cùng em xem hết.”
Giang Ảnh ngẩng đầu nhìn anh, “Đừng nói như vậy, buổi hẹn hò đầu tiên lại để anh phải chịu đựng sự khó chịu đi xem phim với em sao?”
Nói xong đưa tay về phía anh, Trác Thành nắm chặt tay cô kéo kéo.
“Hiện tại cảm giác thế nào, dạ dày còn rất đau sao?”
“Thật ra không phải đau, mà là có chút khó chịu.” Trác Thành dựa vào ghế ngồi sau lưng, “Có đôi lúc anh sẽ như vậy, không cần uống thuốc, uống một chút nước nóng là được.”
“Vừa rồi anh muốn uống nước có phải đã cảm thấy khó chịu không?” Giang Ảnh nghe anh nói uống nước, đặt điện thoại xuống hỏi anh.
Trác Thành trừng mắt nhìn, không nói chuyện, lắc lắc tay cô.
Gianh Ảnh thở dài, nhẹ giọng nói với anh: “Lần sau anh đừng làm như vậy, được rồi, hẹn hò cũng không nhất định phải đi xem bộ phim đó.”
Thấy anh không nói lời nào, chỉ là nghiêng mặt qua nhìn mình, khóe mắt cong cong cùng sống mũi cao, nhìn qua có chút đáng thương, không nhẫn tâm lại hỏi anh,
“Gần đây anh ăn uống thất thường sao, hay không nghỉ ngơi tốt?”
“A… Cũng không có.”
“Hay có phải do ăn cua bị lạnh bụng không?” Thấy Giang Ảnh ân cần nhìn mình, Trác Thành cong cong khóe mắt, ngữ khí nhẹ nhõm trêu chọc Giang Ảnh.
Giang Ảnh không coi lời anh là trò đùa, nghiêm túc suy nghĩ một chút, “Rất có thể, cua vốn dĩ là tính hàn, hôm nay ăn lại có hơi lạnh.

Hơn nữa…”
Hơn nữa bản thân còn để cho Trác Thành ăn hết chén kem cuối cùng kia.
Giang Ảnh nghĩ tới đây, tự trách nhìn Trác Thành, “Đều tại em, còn để cho anh ăn kem.”
Trác Thành nhìn ánh mắt hối lỗi của cô, vội vàng lắc đầu: “Liên quan gì đến cái đó, vậy không phải em cũng ăn rồi sao, em vẫn khỏe re đó thôi.”
“Anh nói đùa đấy.

Hơn nữa hiện tại anh cảm thấy tốt hơn nhiều rồi.”
“Không được, em tra một chút.” Giang Ảnh không nghe anh, suy tư một chút rồi cầm lấy điện thoại gõ gõ chọc chọc.
“Bây giờ anh thật sự tốt hơn nhiều rồi sao? Dạ dày không khó chịu nữa sao?” Một lúc lâu sau Giang Ảnh để điện thoại di động xuống.
“Ừm, đúng vậy.” Trác Thành vội vàng tỏ thái độ, lại sợ quá giả, bổ sung thêm, “Tốt hơn hơn so với lúc nãy rồi, hiện tại chỉ có một chút xíu hơi khó chịu thôi.”

“Vậy được rồi.” Giang Ảnh nhẹ thở phào một cái, “Vậy trước tiên không mua thuốc, uống chút nước đã.”
Thấy cô không còn nhíu mày tự trách mình nữa, Trác Thành cũng thở phào nhẹ nhõm, gật gật đầu.
“Vậy anh nghỉ ngơi đi.

Lát nữa em nấu trà gừng cho anh.

Em vừa tra xong.

Ăn cua rồi uống một ít trà gừng, chứng khó chịu trong dạ dày sẽ thuyên giảm rất nhiều.” Giang Ảnh nghiêm túc nói với Trác Thành.
“Nấu, đi đâu nấu?” Trác Thành có chút không phản ứng kịp.
“Đi nhà em.” Giang Ảnh vẫn là bộ mặt nghiêm túc.

Hai mươi phút sau, Trác Thành đang ngồi trên chiếc ghế sofa nhỏ trong nhà Giang Ảnh, trong lúc nhất thời vẫn có chút luống cuống.
Sau khi vào cửa, Giang Ảnh để anh ngồi xuống, rót một cốc nước nóng cho anh uống trước.
Sau đó đi đến gian bếp nhỏ ở ban công, bật bếp đun nước, nước trong nồi sôi sùng sục, Giang Ảnh bên cạnh cắt gừng thành sợi, con dao nhỏ cắt ở trên thớt, từng dao từng dao rất chắc chắn.
Trác Thành buông lỏng tựa ở trên ghế sofa, dò xét cái ‘ổ nhỏ’ của Giang Ảnh.
Không gian không lớn, nhưng bài trí tinh tế, ấm áp, một vị khách không mời mà vào như anh, căn phòng vẫn mang không khí yên tĩnh, nhẹ nhàng.
Anh ở nơi Giang Ảnh thường ở, cảm thấy không cần uống trà gừng, dạ dày cũng gần như tốt trở lại rồi.
Giang Ảnh rất nhanh đã bưng trà gừng đến trước ghế sofa, đưa cho anh ý bảo anh uống.
Trác Thành nếm thử, không phải rất nóng, có lẽ Giang Ảnh đã sớm thử qua, độ nóng rất vừa phải.
Chẳng mấy chốc anh đã uống cạn một chén.
“Ahhh, có hơi cay.” Anh nói.
“Thật không?” Giang Ảnh lại gần nhìn cái bát trên tay, nhưng không để ý khoảng cách đang tiến lại gần anh..
Không ngờ anh đột nhiên cúi đầu xuống tới gần, hôn lên đôi môi gần trong gang tấc của cô..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận