Thầy Tạ khi bước vào vẫn còn đang cúi đầu chăm chú xem điện thoại, nghe thấy giọng nói của bọn họ mới nhìn qua, vừa chào hỏi vừa đưa màn hình điện thoại cho họ xem.
Bên trên chính là bức ảnh chụp thẻ căn cước mà trước đó Giang Ảnh gửi cho anh, vừa lúc này mới nhận được.
Mặc dù bức hình vẫn chưa hoàn toàn được mở ra, nhưng cũng có thể nhìn ra được đó là Trác Thành.
“Tôi còn đang thắc mắc đây, sao thẻ căn cước của Thành được gửi từ qua từ WeChat của cô.” Anh nói với Giang Ảnh, nói xong vỗ vỗ vai của Trác Thành, “Đến rồi hả, Thành, đã lâu không gặp rồi.”
Để ý đến một bên ống quần của Trác Thành được xắn lên, lại gắn liền với tin nhắn mà Giang Ảnh gửi cho mình, anh ấy hỏi Trác Thành, “Đã xảy ra chuyện gì rồi sao, buổi chiều tôi vội đưa học sinh đi, thế là quên mất cậu.”
“Không thể liên lạc được với cậu, lúc tôi tự mình qua đây thì bị ngã xuống dốc.” Trác Thành lắc đầu ngao ngán, lại tiếp tục nói, “May là có cô Giang đi qua đó đã kéo tôi lên, không thì lúc này tôi còn đang nằm ở đó cơ.”
Anh nói một cách bất lực lại vừa nhẹ nhàng, nghe lại có chút buồn cười.
Giang Ảnh nghe vậy có chút muốn cười, lúc này Trác Thành không còn bình tĩnh và nghiêm túc giống như là lúc trước bọn họ nói chuyện rồi, thậm trí còn có chút lười biếng, có lẽ là vì anh khá là thân thuộc với thầy Tạ, cô nghĩ thế.
“Chân bị thương rồi à?” Trác Thành nói khá nhẹ nhàng những thầy Tạ vẫn khá sửng sốt, “May cho cậu là có Giang Ảnh cứu cậu lên, ngã bị thương mà lại còn phải ở lại trong rừng một đêm thì không phải là chuyện đùa đâu.”
“Lần này may là có cô, cảm ơn cô nhiều nhé Giang Ảnh.
Là sự sai sót của tôi, cậu ấy suýt nữa xảy ra chuyện, thật may là còn có cô.” thầy Tạ nói với Giang Ảnh với sự biết ơn vô cùng.
Giang Ảnh xua xua tay, “Không có gì, không có gì, tôi chỉ là kéo giúp một tay thôi.”
Lời nói cảm ơn hôm nay Giang Ảnh đã nghe quá nhiều rồi.
Đưa mấy em học sinh về nhà, nhận được sự cảm ơn nhiệt tình của người dân trong thôn, họ còn muốn giữ cô lại ăn cơm tối, nhưng cô còn phải vội quay về trường, nên đã từ chối ý tốt của mọi người.
Trên đường đi thì gặp phải Trác Thành, mới hạ quyết tâm kéo anh lên, lại nghe anh nói đủ kiểu cảm ơn.
Quay về đến trường nghỉ ngơi một lúc, thì thầy Tạ lại bước vào, dù chưa nói mấy câu, nhưng cũng gửi đến cô những lời cảm ơn trịnh trọng.
Cô có chút dở khóc dở cười, “Trác Thành đã cảm ơn rất nhiều lần rồi, mọi người không cần phải cảm ơn thêm nữa đâu.”
Trác Thành nghe cô nói vậy, bất giác nhìn cô một cái.
Đây là lần đầu tiên trong tối hôm nay cô gọi thẳng tên của anh, nghe thấy cô nhắc đến tên mình, không biết tại sao lại có cảm giác khá là dễ nghe, Trác Thành nghĩ mà trong lòng lơ đãng.
Lại nhìn về phía lão Tạ, vẫn đang không thể giải thoát khỏi những cảm xúc phức tạp của lòng biết ơn và nỗi sợ hãi.
“Cũng đừng chỉ nói cảm ơn suông thôi, dù sao chúng ta cũng cần phải có chút thành ý gì chứ.” Trác Thành chậm rãi nói với thầy Tạ.
“Đúng thế, cậu nói rất có lý.” thầy Tạ như mới chợt bàng hoàng nhận ra, nói với Giang Ảnh, “Ngày kia vừa vặn là cuối tuần, chúng ta vào trong thị trấn liên hoan một bữa đi.”
Giang Ảnh bị thầy Tạ làm cho bật cười, “Về việc đi ăn thì tạm thời chưa nói đến vội, về vết thương của anh ấy có lẽ các anh nên đi vào trong thị trấn kiểm tra xem sao.” Cô chỉ chỉ cái chân của Trác Thành.
Thầy Tạ gật đầu đồng tình, lại hỏi về tình hình mà hôm nay lúc ở dưới chân dốc đi lên, còn có chỗ nào bị thương không.
Trác Thành kể hết lại tường tận sự việc với anh ấy, lại hàn huyên thêm vài câu.
Giang Ảnh đứng ở bên cạnh nhìn, trong lòng trước đó vẫn có chút suy nghĩ vẫn vơ cuối cùng cũng có thể hoàn toàn yên tâm rồi.
Mọi việc cơ bản đã giải quyết xong, tiếp theo sau đây cô cũng không cần phải bận tâm nữa rồi, thầy Tạ sẽ tự biết giải quyết ổn thỏa cho bạn của anh ấy.
Bỗng nhiên bước vào một trạng thái nhẹ nhàng không có gì phải bận tâm cả, điều đầu tiên mà cô cảm thấy không phải là dễ chịu thoải mái, mà là cơn buồn ngủ bao trùm cả người cô.
Bờ vai và cánh tay vốn đã đỡ đau trước đó cũng bắt đầu nhức nhối đau dần, trong đầu cũng mơ màng cả, căn bản là không có dịch chuyển gì cả, chỉ là thất thần nhìn hai người họ nói chuyện thôi.
Cô lắc lắc đầu, chuẩn bị nói lời chào với họ, rằng bản thân phải nhanh chóng đi nghỉ ngơi thôi.
Có thể là vì sau đó cô không có nói thêm lời nào, hoặc là vì sự mệt mỏi được thể hiện quá rõ ràng ở trên gương mặt cô.
Cô còn chưa kịp mở lời, thì Trác Thành đã lên tiếng trước, “Cô Giang vẫn ổn chứ, hôm nay quả thật làm phiền cô quá rồi.
Hay là cô đi nghỉ ngơi đi, tôi thấy sắc mặt cô không được tốt lắm.”
Quả thực Giang Ảnh không có chút sức lực nào nữa rồi, nghe thấy lời của Trác Thành liền gật đầu, nói rằng bản thân sẽ đi nghỉ ngơi trước, bọn họ cứ tiếp túc nói chuyện.
Nói xong cô đi đến phòng làm việc ở cạnh lớp học, chuẩn bị cầm lấy cốc nước của mình, trở về kí túc xá ở sau tòa nhà để nghỉ ngơi.
“Ở trong nhà bếp phía sau có cháo mà cô Tiểu La trước khi đi có nấu.” Giang Ảnh đi ra từ trong văn phòng, đi đến cửa của tòa nhà, lúc mà vẫy tay chào với bọn họ, thì nghe tiếng thầy Tạ nói với cô.
Giang Ảnh vừa nói lời cảm ơn vừa đi ra khỏi cửa, đi vòng qua căn bếp ở phía sau tòa nhà.
Ban đầu lúc thầy Tạ thuê người qua xây nhà, cũng đã thêm ống dẫn nước vào trong dãy nhà này.
Sau khi dọn vào ở bọn họ chọn một căn làm nhà bếp, đặt vào đó một kệ bếp và bàn ghế, rất tiện lợi mỗi khi họ muốn ăn uống và nấu nướng.
Nhấc nắp nồi lên, cháo trắng đơn giản bốc khói nghi ngút, hương thơm của gạo đạm bạc đã lay động được dạ dày bận rộn đến tối mịt của Giang Ảnh.
Sau khi trong lòng Giang Ảnh dành lời khen cho đồng nghiệp của cô là cô giáo Tiểu La đã nấu cháo, cô múc một bát cháo, ngồi xuống ăn một cách ngon lành.
Bát cháo nóng hổi vừa thơm mùi nếp dẻo, khiến cho khắp cả người từ dạ dày đến chân tay đều ấm áp lên hẳn.
Cô ăn hẳn hai bát, vừa ấm vừa buồn ngủ.
Sau khi rửa bát và cất dọn, chỉnh lại nhiệt độ của cháo về mức giữ ấm xong, cô chậm rãi bước ra khỏi nhà bếp.
Ký túc của cô rất gần với nhà bếp.
Cô vừa đi chẳng bao lâu đã về đến phòng của mình, dùng chút sức lực cuối cùng, cố gắng gượng nhấc mí mắt lên vội vàng để đi tắm.
Cô dịch vào gần bên cạnh giường, vừa mới dựa vào mép giường đã nằm xuống mềm nhũn như thể bị rút xương ra vậy, giây sau đã ngủ thiếp đi.
Sau khi Giang Ảnh quay trở về ký túc, Trác Thành và Tạ Tử Minh cũng không ở lại trong phòng học lâu.
Nói thêm vài câu, cũng đi đến nhà bếp để ăn một chút cháo.
Hai người ngồi trên ghế trong nhà bếp vừa ăn vừa nói chuyện.
“Cậu không phải là chưa đi qua đồi núi bao giờ, sao hôm nay lại như thế….” Tạ Tử Minh ăn cháo, nhưng đầu óc vẫn còn đắm chìm vào sự cố ngoài ý muốn của người bạn mình.
Trác Thành tự cười nhạo bản thân, anh cũng không ngờ được hôm nay lại xảy ra một chuyện như vậy.
Tài xế xe thả anh xuống cổng thôn Tiên Quả xong anh để người ta rời đi luôn, không liên lạc được với Tạ Tử Minh cũng không sao, tùy tiện hỏi đường một ai đó trong thôn rồi đi một lát là đến thôi.
Trên đường đi cũng quả thật thuận lợi, cũng đã hỏi người trong thôn, họ cũng chỉ đường cho anh.
Ai biết được rằng chính là ở hướng núi phía sau trường học, gặp phải con dốc mưa trơn trượt thế là bị ngã.
Trước đây khi lúc còn học tập ở nước ngoài, anh còn tham gia câu lạc bộ đi bộ đường dài, đi qua bao nhiêu con đường núi khó khăn, duy trì việc đó khá là lâu, cũng chẳng sao cả.
Gió to sóng lớn thế nào cũng vượt qua được, vậy mà lại bị lật ngã ngay ở rãnh mương này.
Cháo ở trong bát đã ăn xong rồi, anh đặt bát xuống, lấy giấy lau miệng, chậm rãi nói, “Đừng nói đến tôi nữa, chẳng có chuyện gì to tát đâu, vấn đề dự án ở thành phố C mà tôi nói với cậu, trước khi tôi đến cũng đã được giải quyết rồi.” Anh ngập ngừng một chút, lại nói tiếp, “Biết lần này tôi đến thành phố C, mẹ cậu có đến tìm tôi.
Nói là dù sao thì nơi tôi làm việc cũng không cách xa chỗ cậu là bao, bảo tôi qua đây thăm cậu, còn những thứ khác thì không nói gì thêm.”
Tạ Tử Minh nghe xong không nói gì, ăn xong miếng cháo cuối cùng, cũng đặt bát xuống.
Sau một hồi thở dài, “Không cần phải người nhà nói, tôi cũng biết rồi.
Bọn họ là lo lắng cho tôi, muốn tôi quay trở về.”.