“Sao vậy, hôm nay công việc thuận lợi không?” Giang Ảnh nhìn thấy tâm trạng anh không tốt, cọ cọ vào người anh, rồi ngửa đầu hỏi anh.
“Cũng tốt.
” Anh lấp lửng trả lời cô, rồi giả vờ tùy tiện hỏi cô: “Còn em thì sao, hôm nay thuận lợi không?”
“Thuận lợi lắm.
” Cô gật đầu, bất giác nhếch khóe miệng lên, trái ngược hoàn toàn với vẻ mặt u ám vì kiệt sức ngày hôm qua, lúm đồng tiền ở hai bên má hiện lên.
Nhìn thấy cô không giấu được niềm vui sướng, nút thắt trong lòng Trác Thành cả ngày hôm nay coi như đã được cởi bỏ ra một chút rồi.
Chỉ là vẫn còn cảm thấy ấm ức, tại sao cô chỉ nói với anh những chuyện vui còn những chuyện buồn lại luôn che giấu chứ, như vậy thì có thể khiến anh không cần quan tâm, không cần lo lắng nữa hay sao.
Anh chăm chú nhìn cô, còn cô vẫn không hề hay biết gì nói tiếp: “Dự án mới có tiến triển rồi, ngày mai có thể đi gặp mặt đàm phán rồi… ưm.
”
Giang Ảnh đang nói thì đột nhiên cảm thấy trên môi nóng lên, tiếp theo đó là cảm thấy có chút đau.
Trác Thành chặn cái miệng nhỏ nhắn của cô khi đang kể tin vui, cắn một cái trên đôi môi đang nhếch lên của cô.
Anh khống chế sức lực của mình, không cắn quá mạnh, nhưng chỉ cắn một miếng rồi vẫn không chịu buông ra, nhẹ nhàng ngậm lấy bờ môi cô lưu luyến giữa hai hàm răng.
Cô khẽ thút thít, Trác Thành nhả môi cô ra một chút, nhìn thấy dáng vẻ sững sờ của cô, lại hôn lên môi cô, giận dỗi giằng qua giằng lại, dùng sức hôn lên.
Giang Ảnh chưa từng thấy anh như vậy bao giờ, theo bản năng lùi lại phía sau, lại bị anh kéo lại về phía trước, quấn lấy nhấn chìm cô bằng hơi thở mãnh liệt.
Một lúc sau, hơi thở cô trở nên nặng nề hơn, nhẹ nhàng rên rỉ, anh mới buông tha cho cô.
Cánh tay vẫn ôm chặt cô vào lòng, hơi thở nóng rực phả lên trán cô, hơi thở không ổn định hỏi cô: “Tại sao lúc trước không nói với anh về chuyện của dự án chứ?”
Vì hơi thở không ổn định cho nên giọng anh có chút khàn khàn, nghe không được rõ, nhưng Giang Ảnh lại cảm nhận được có chút tức giận trong giọng điệu của anh, cô khó hiểu nhẹ nhàng hỏi lại anh: “Sao vậy?”
Nói xong lại bị anh cắn mạnh một cái lên môi: “Hôm qua em đi đâu mà bị gió thổi lạnh cả một ngày, hả?”
Cô sững sờ: “Đi… trường học thực nghiệm, hả? Sao anh lại biết được?”
“May mà anh biết được.
” Trác Thành siết chặt cánh tay trừng phạt cô, khi nghe thấy cô kêu lên một tiếng, anh mới chậm rãi nói: “Nếu không thì em không định nói cho anh biết đúng không?”
“Nghĩ đến cũng đúng, sắc mặt của em ngày hôm qua khó coi như vậy, hỏi em, em cũng không nói.
Sự việc xảy ra rồi lại không thể nói cho anh biết sao?”
Giang Ảnh nằm ở trong lòng anh chớp chớp mắt, muốn nói gì đó rồi lại thôi.
“Chuyện công việc, không muốn làm phiền anh, đúng không.
” Trác Thành gõ lên trán cô: “Anh chỉ là bạn của em thôi sao? Anh là bạn trai của em.
Gặp chuyện phiền phức cũng không nói với anh thì nói với ai hả? Có người sẵn ở đây thì em không nói, chạy đi đứng chờ cả một ngày trong gió lạnh, anh khiến em không tin tưởng đến như vậy sao?”
Trác Thành càng nói càng cảm thấy khó chịu, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Giang Ảnh, lại không nỡ mắng cô tiếp, chỉ kéo đầu cô dựa vào vai anh, ôm chặt cô vào lòng, yên lặng một lúc thật lâu.
“Xin lỗi.
” Không khí yên tĩnh một lúc thì Giang Ảnh mới lên tiếng.
Giọng của cô có chút run run, nói xong khẽ nức nở, không nói gì nữa.
“Xin lỗi cái gì chứ.
” Trác Thành vội vàng cúi xuống nhìn cô, nhìn thấy cô không có khóc, mới thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục ôm chặt cô vào lòng.
“Nếu như anh đã biết chuyện ngày hôm qua rồi.
” Giang Ảnh chỉ là có chút nghẹn ngào, hít một hơi thật sâu, đè nén cái mũi đau nhức xuống, tiếp tục nói: “Hôm nay trường học thực nghiệm liên hệ với em, cũng là do anh giúp đỡ, đúng không?”
Trác Thành không nói gì, chỉ yên lặng ôm lấy cô.
Trong lòng Gianh Ảnh cảm giác như có cái gai nhỏ nhẹ nhàng đâm vào, vừa tê dại vừa chua xót.
Từ đầu đến cuối, đều là anh bao dung cô như thế này.
Cô gặp khó khăn, cẩn thận kéo ranh giới trong thế giới của hai người, không cho anh vào, cũng không nói với anh.
Anh thấy cô không tin tưởng anh, cũng không oán trách hay là chỉ trích cô, chỉ sau khi âm thầm giúp đỡ cô rồi, cũng chỉ giận dỗi hôn cô, vừa ôm cô vừa hỏi han cô, chỉ sợ khiến cô chịu ấm ức.
Cô cuộn mình trong lòng anh, so với gió lạnh ngày hôm qua, vòng tay của anh thực sự vô cùng thoải mái và ấm áp.
Đúng vậy, đây là vòng tay anh dành cho cô, tại sao cô lại không yên tâm, không tin tưởng anh một chút, khi gặp phong ba bão táp bên ngoài, có thể nép mình tránh mưa tránh bão trong lòng anh chứ.
Cô cứ luôn sợ đánh mất chính mình, khi ôm nhau bao giờ cũng giữ lại một khoảng cách nhỏ, khi gần nhau luôn có một sợi chỉ thắt trong tim, khi có chuyện gì theo bản năng lại lảng tránh nói cho anh ta biết.
Nhưng mà sao cô lại không nghĩ.
Anh luôn cởi mở với cô, cho đến bây giờ không chỉ là vòng tay của anh, còn là trái tim của anh nữa.
.