Lúc Em Tới Có Mưa FULL


Cửa sổ lớn sát đất trong phòng ngủ đóng chặt, ngăn lại gió tuyết đang tung bay ngoài cửa sổ.
Trời đã tối hẳn, ban đêm nhiệt độ thấp hơn, gió thổi cũng càng mạnh hơn, từng bông tuyết lạnh giá cuốn thành vòng đập lên cửa sổ, thỉnh thoảng phát ra tiếng cạch cạch.
Trên cửa sổ thỉnh thoảng phát ra vài tiếng cạch cạch lanh lảnh rất nhỏ, thế nhưng âm thanh trong phòng lại rất có quy luật, từng tiếng thở dốc cùng nức nở nghẹn ngào trong bóng đêm, từng nhịp nhấp nhô lên xuống lộn xộn trầm thấp.
Mãi cho đến khi những bông tuyết đập lên cửa sổ cũng đã mệt mỏi, trong phòng mới dần an tĩnh trở lại.
Giang Ảnh choáng váng, đầu óc nặng nề, mệt đến nỗi ngay cả một chút sức lực cuối cùng cũng không còn.
Trong phòng lại nóng giống như thiếu dưỡng khí, cô có cảm giác như một giây sau mình sẽ ngủ luôn vậy.
Cơ thể tuy đã mệt mỏi đến cực hạn, nhưng tinh thần lại cực kỳ tỉnh táo, tỉnh táo đến nỗi cô không tự chủ được mà nghiêng mặt qua, chôn cả khuôn mặt vào trong gối.
Chuyện hôm nay quả thực quá hoang đường.
Buổi sáng cũng không tệ lắm, ăn sáng, đi tản bộ, thưởng trà, đến đỉnh núi xem hồ nước nóng, sau đó quay về biệt thự nghỉ ngơi.
Sau phút chốc ngắm nhìn tuyết rơi trên ban công lộ thiên, mọi thứ giống như đều không thể kiểm soát được.
Không khí mập mờ kiều diễm trong phòng ngủ vẫn chưa tản đi, đoạn ký ức không bị khống chế sau khi từ ban công trở lại phòng ngủ hiện lên trong đầu, ngón tay Giang Ảnh nắm lấy góc chăn, gương mặt vốn đã nóng hổi giờ càng thêm đỏ, kéo dài đến mang tai.
“Em vẫn ổn chứ?” Người ở phía sau bất ngờ kéo ra khiến cô không kịp phòng bị, lôi cô từ trong gối ra, đưa một ly nước cho cô, “Uống chút đi, đừng để mất nước.”
Giang Ảnh nhận lấy ly nước, tay vẫn còn có chút run, Trác Thành thấy thế dứt khoát cầm ly nước trong tay để cô uống.
Thấy cô thật sự quá mệt, cho cô uống nước xong để cốc xuống, lại một lần nữa kéo lấy cô, ôm cô dính chặt vào trong ngực.
Giang Ảnh lưng dán chặt lên ngực của anh, bị anh chặt chẽ ôm vào trong ngực, hơi thở của anh lan tràn trên gáy cô, có một hồi run rẩy quen thuộc.
Giọng anh trầm thấp mang theo chút áy náy, “Vốn dĩ đã đồng ý cùng em đi suối nước nóng trên đỉnh núi.

Ngày mai nhất định sẽ đi, nhé?”
Giang Ảnh không đáp lời, Trác Thành cho rằng cô không vui, khẽ hôn lên trên cần cổ cô, “Tuy không có đi hồ nước nóng lớn, nhưng không phải hôm nay chúng ta đã ngâm hồ nhỏ trong nhà rồi sao?”
Anh không nhắc tới thì thôi, nghe anh nhắc tới hồ nước nhỏ, Giang Ảnh không thể nhịn được nữa cắn lên cánh tay anh một cái.
Hồ nước nóng nhỏ ngoài sân thượng của biệt thự cũng là lộ thiên, cũng là dẫn từ mạch suối nước nóng chính về.
Tại hồ nước nóng nhỏ trên ban công mờ mịt ngắm tuyết, cũng là một trong những điều đáng làm tại khu nghỉ dưỡng núi Linh Vu.
Buổi sáng khi bọn ra ngoài đã treo tấm biển có thể vào dọn dẹp ở cửa phòng, khách sạn cho người dọn dẹp sạch sẽ gian phòng một lần nữa, đồng thời cũng thay mới nước trong hồ nước nóng, còn cẩn thận để bảng ghi chú ở bên cạnh.
Sau khi quay về biệt thự, không lâu sau bọn họ lại quay về phòng ngủ, vì vậy nên cả hai người đều không chú ý tới hồ nước nóng.
Chờ tới xế chiều bọn họ mới ra khỏi phòng ngủ một lát, sau khi vội vàng ăn xong cơm trưa mà phục vụ của khách sạn đưa tới, hồ nước nóng ở một góc giữa bầu trời đầy tuyết mới thực sự khiến người khác chú ý.
Giang Ảnh đã ngủ được một lát, tuy rằng toàn thân đều mất hết sức lực, bủn rủn khó nói thành lời, nhưng ngược lại tinh thần không tệ.
Cho nên khi Trác Thành đề nghị đi ngâm mình trong hồ nước nóng một lát, ngoài ngắm tuyết còn có thể thư giãn, Giang Ảnh suy nghĩ một chút rồi gật đầu đồng ý.
Sau khi quyết định sẽ ngâm nước nóng, Giang Ảnh quay về phòng ngủ lấy áo tắm trong rương hành lý.
Lúc trước luôn ở trong phòng ngủ nên không để ý nhiều, bỗng nhiên từ bên ngoài đi vào phòng ngủ, bầu không khí mờ ám trong phòng khiến cho người ta mơ màng cũng hết sức rõ ràng, chăn ga cũng là một đống lộn xộn, Giang Ảnh liếc một cái rồi thu hồi ánh mắt, không dám nhìn nữa.
Vội vàng thay xong áo tắm, Giang Ảnh nhanh chóng chạy ra khỏi phòng ngủ.
Áo tắm kiểu dáng dài tay với quần đùi, loại sẫm màu, bảo thủ.
Thời điểm Giang Ảnh mua áo tắm đã cân nhắc tới bây giờ là mùa đông, mặc dù nói trong hồ nước nóng không lạnh, nhưng trước khi vào hồ nước nóng cũng lạnh, hơn nữa khó tránh khỏi cùng Trác Thành ngâm ở một chỗ, chung quy lại là cô có chút ngượng ngùng.
Cho nên lúc trước cô không hề do dự lên mạng mua một bộ, mặc vào giống như có thể trực tiếp đi tham gia cuộc thi bơi lội.
Khi Giang Ảnh mặc bộ áo tắm này đi tới hồ nước nóng trên ban công, Trác Thành đã ngồi ở trong hồ chờ cô.
“Chậm thôi em.” Trác Thành đến bên cạnh hồ, đưa tay đỡ cô.

Chân cô vẫn còn có chút mỏi, lúc bước xuống hồ, nếu không có Trác Thành đỡ khả năng chân cô đã mềm nhũn đã ngã vào trong hồ rồi.
Cảm giác này thật khiến người ta xấu hổ, mặt cô lại đỏ lên, nhưng tốt xấu gì cũng vẫn vịn tay Trác Thành ngồi vào trong hồ.
Đưa cô tới đây Trác Thành khóe miệng mang theo vui vẻ, có lẽ là vì áo tắm của cô, cô nghĩ bụng.
Hồ ngâm không lớn, một người ngâm còn có thể coi là rộng, hai người ngâm mình ở trong hồ thì khó tránh khỏi có chút chật.
Giang Ảnh mất tự nhiên vuốt tóc gài ở sau tai, ánh mắt rủ xuống không nhìn sang Trác Thành ở bên cạnh.
Đưa tay gẩy gẩy nước hồ trước mắt, tựa ở vách đá bên hồ ngâm mình một lát, tứ chi mệt mỏi dường như thật sự có chút giảm bớt.
Những bông tuyết vẫn không ngừng rơi xuống, cái bàn nhỏ bên cạnh hồ ngâm đã tích lại thành tầng tuyết dày.
Trên đầu bọn họ có một tấm mành che lại, độ lớn vừa vặn che lại hồ nước nóng, vì vậy tuyết không trực tiếp rơi vào trong hồ ngâm.
Nhưng bởi vì là ban công lộ thiên, vì vậy ngoại trừ nơi được tấm mành che lại, những nơi khác đều không có vật che chắn, khắp nơi nếu không phải là tuyết bay thì chính là tuyết đọng.
Hai người bọn họ ngồi ở nơi duy nhất được che chắn giữa bầu trời đầy tuyết, những bông tuyết vây quanh bọn họ lượn vòng nhảy múa, khung cảnh tựa như ảo mộng.
Bức tranh này thực sự quá đẹp, Giang Ảnh nhịn không được nhìn tuyết, ánh mắt hướng về phía trước phiêu dạt đến nơi xa.
Cảnh sắc hoang dã núi Linh Vu cùng với lúc trước đã trở nên hoàn toàn khác biệt.
Vùng lớn rừng cây bao bọc bởi màu trắng ngần, tích tuyết giâm cành, biến màu xanh biếc lúc trước thành trắng xóa mềm mại, đáng yêu, giống như trong truyện cổ tích, ông già Noel trượt tuyết đi ngang qua vùng quê đầy băng tuyết, yên tĩnh thuần khiết.
Giang Ảnh chăm chú ngắm cảnh, lại không biết rằng Trác Thành cũng rất chăm chú, nhưng là ngắm cô.
Có thể là vì bên ngoài lạnh lẽo, cô ngồi dựa vào vách tường hồ, cả người thu lại trong nước, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn trên mặt nước, bị khí nóng trong hồ xông ửng hồng, ánh mắt vương hơi nước đặc biệt lộ ra vẻ trong veo như nước.
Nhìn bộ dáng chăm chú ngắm cảnh tuyết… so với thời điểm ở phòng ngủ thì tinh thần đã tốt hơn nhiều.
Lúc trước khi ở trong phòng ngủ, mắt cô luôn luôn khép lại, lông mi thỉnh thoảng khẽ rung, khiến cho anh từ trên môi cô di rời nụ hôn tới trên mắt, cô sợ nhột quay đầu né tránh, lại đúng với ý anh, khi cô đang run rẩy anh đã thuận thế hôn lên cần cổ cô.
Nghĩ tới đây ánh mắt anh không khỏi tối sầm lại, động tác trên tay nhanh hơn ý thức, khẽ vươn tay kéo Giang Ảnh tới trước mặt anh.
Giang Ảnh đang đắm chìm trong cảnh tuyết động lòng người, bỗng nhiên bị Trác Thành kéo qua, thân thể mất cân bằng không tránh khỏi ngã về phía anh, cánh tay theo bản năng ôm lấy cổ của anh.
Trác Thành thuận thế ôm cô vào trong ngực, để cô ngồi ở trên đùi anh, tay ôm lấy eo cô, thân mật đỡ lấy trán cô.
Hơi thở của anh phả lên da thịt cô, khiến cô không tự chủ được có chút muốn trốn tránh.
Trác Thành ngẩng đầu nhìn cô, giọng nói hơi khàn, “Đã đỡ hơn chưa?”
Giang Ảnh ý thức được anh vừa mới hỏi gì, mặt đã đỏ tới tận cổ.
Cô ngồi trong ngực anh, so với anh cao hơn một chút, anh ngẩng mặt lên nhìn cô, khi nhìn cô ánh mắt mang theo ý cười vô cùng sâu xa, giống như muốn hút cô vào khiến cho cô vĩnh viễn chìm đắm vào trong đó.
Trác Thành lại gõ gõ lên môi cô, giống như đang thúc giục cô trả lời.
Cô không biết phải nói gì, mới mở miệng đã suýt chút nữa cắn phải đầu lưỡi, đành qua loa khẽ gật đầu đáp lại anh.
Bên tai truyền tới tiếng cười khẽ của anh, lồng ngực mà cô đang sít sao dựa vào cũng theo đó rung lên một cái.
Một giây sau cô bị bàn tay anh giữ lấy đầu khẽ cúi xuống, lại bị anh hôn đến thần hồn điên đảo.
Chuyện phát sinh sau đó cô lựa chọn tự động quên đi, chỉ là cuối cùng khi Trác Thành ôm cô trở về phòng, cô vậy mà vẫn nhớ được đã duỗi tay mở van nước hồ ngâm, dùng một chút sức lực cuối cùng tháo nước trong hồ ngâm đi.
——–
Lại ngủ một giấc đến khi tỉnh trời cũng đã tối.
Mệt mỏi cả một ngày, Giang Ảnh thật sự không còn khẩu vị.
Đồ ăn đưa tới cũng không động, chỉ uống hai ly nước đầy mà Trác Thành đưa cho, vực dậy tinh thần đi tắm rửa, sau đó lại quay về ổ, nằm trong ngực Trác Thành mà ngủ.
Ngày hôm sau khi cô tỉnh lại, tuyết đã ngừng rơi.
Núi Linh Vu được tuyết trắng nõn, tinh khiết bao phủ, vạn vật vào sáng sớm đều nhất mực yên tĩnh, giống như thời gian đang ngừng lại.
Cô cẩn thận từng ly từng tí muốn rút ra cánh tay trong ngực Trác Thành, muốn rời giường đi nhà vệ sinh.

Vừa mới động, Trác Thành cũng đã dậy.
“Chào buổi sáng.” Giọng anh mang theo sự thỏa mãn, bộ dạng lười biếng.
Ân cần hỏi thăm xong liền sát lại, ôm Giang Ảnh vào trong ngực, cái trán cọ xát lên tóc mai của Giang Ảnh.
Vừa tỉnh lại thân thể anh rất nóng, chỉ mặc quần ngủ, nửa thân trên dán lên người Giang Ảnh.

Kiểu thân mật khác cùng mập mờ khiến Giang Ảnh có chút ngượng ngùng, nhưng cô vẫn làm tổ trong ngực anh thêm một lát.
Lúc lâu sau, cô mới quay đầu nhìn anh, anh nhắm mắt dựa vào cô, lông mi khẽ rung động.

Cảm nhận được ánh mắt của cô, mới mở mắt ra, ở khoảng cách cực gần nhìn cô.
“Em muốn rời giường.” Giang Ảnh ôm anh một cái, sau đó chu đáo đề phòng nhấn mạnh.
Nghe được ẩn ý trong câu nói của cô, Trác Thành cười nhẹ một tiếng, ở bên tai cô đáp ứng, “Được.”
Giang Ảnh nhột tai, nghiêng đầu qua né tránh, dùng cánh tay chống người chuẩn bị đứng dậy.
Trác Thành không nhúc nhích nhìn cô, đợi đến khi cô ngồi thẳng người dịch đến bên giường chuẩn bị đứng dậy, từ phía sau lưng kéo cánh tay cô, lại ôm cô vào trong ngực.
Giang Ảnh vỗ nhẹ anh, anh liền buông tay ra, đợi đến khi Giang Ảnh chuẩn bị xuống giường, anh lại kéo lại không để cô đi.
Sau mấy lần như vậy, Giang Ảnh không nhịn được bất đắc dĩ cười, “Làm sao vậy.”
“Hì hì… Không muốn để em đi.” Trác Thành dính người kéo chăn lên, thân mật cọ sát vào cô.
“… Em chỉ là muốn đi nhà vệ sinh.”
“Ừ.” Trác Thành trầm thấp đáp lại một tiếng, cánh tay ngược lại càng ôm chặt hơn.
Giang Ảnh lui về phía sau, cố gắng nghiêm túc nói, “Đã nói rồi, hôm nay phải đi hồ nước nóng trên đỉnh núi đấy, anh chú ý một chút.”
“Chú ý cái gì?” Trác Thành giả bộ không hiểu, “À… Anh sẽ cố hết sức.”
Giang Ảnh không thể nhịn được nữa đẩy anh ra, không quan tâm tới Trác Thành đang cười thành tiếng ở sau lưng, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới phòng vệ sinh rửa mặt.
Cuối cùng bởi vì Giang Ảnh lời lẽ khẩn thiết yêu cầu cùng kiên trì, bọn họ vẫn là đi hồ nước nóng trên đỉnh núi, không giống như hôm qua làm ổ ở trong phòng choáng váng cả một ngày.
Lúc tới hồ nước nóng trên đỉnh núi, cũng là cùng khoảng thời gian với sáng sớm ngày hôm qua, nhân viên cũng vừa chuẩn bị xong chưa bao lâu, pha nước độ nóng phù hợp, thấy bọn họ định tới ngâm nước nóng, lập tức đi lên phía trước giới thiệu cho bọn họ.
Các loại hồ nước nóng lớn nhỏ khác nhau với các tác dụng khác nhau, hồ nước nóng núi Linh Vu không chỉ có nước tốt, mà còn có loại nước nóng Bát bảo dưỡng sinh đặc sắc, Giang Ảnh nghe cái tên này thiếu chút nữa không nhịn được mà bật cười.
Biểu cảm trên mặt Trác Thành vẫn có thể khống chế, vẫn còn rất nghiêm túc nghe nhân viên giới thiệu.
“Nước Bát bảo dưỡng sinh núi Linh Vu chúng tôi khá được yêu thích, chủ yếu là mấy loại nước lô hội, đương quy và linh chi, còn có bên này là hồ nước thủ ô, khách hẹn trước rất nhiều.”
“Nước thủ ô?” Giang Ảnh hiếu kỳ.
“Đúng vậy, nước thủ ô của chúng tôi tác dụng chủ yếu là bồi bổ gan thận, lợi tinh huyết, đen râu tóc.” Nhân viên công tác mỉm cười, “Còn có thể giúp thúc đẩy tái tạo máu, tăng cường miễn dịch, điều hòa nội tiết tố.”
“…” Giang Ảnh có chút hối hận vì đã hỏi.
“Vậy chọn nước thủ ô này đi.” Trác Thành ở một bên quyết định.
Nhiều lần trắc trở, hai người cuối cùng cũng được ngâm mình trong hồ nước nóng trên đỉnh núi, lại là ngâm trong hồ thủ ô bổ thận lợi máu.
Trước mắt mây mù mờ mịt, rừng tuyết mênh mông bát ngát.
Lúc này đỉnh núi không có người, bọn họ kéo mở cửa chớp nhỏ bốn phía quanh hồ, ba trăm sáu mươi độ cảnh tuyết trên phông trời không góc chết vô cùng rung động.
Nhân viên kiến nghị nên ngâm mình trong khoảng thời gian mười lăm đến hai mươi phút, vì vậy bọn họ ngâm một lát liền từ hồ thủ ô đi ra.

Không biết có phải do tác dụng tâm lý hay không, Giang Ảnh thật sự cảm thấy sau khi ngâm mình tinh thần tốt hơn rất nhiều.
Chẳng lẽ thật sự có tác dụng đặc biệt này, bổ sung trở lại những gì đã tiêu hao hai ngày nay? Cô nghĩ thầm trong lòng.
—–
Sau hai ngày ở hồ nước nóng núi Linh Vu, những địa điểm thú vị đánh dấu trên bản đồ nhỏ kia đều đã được hai người tìm tới.
Đây là kết quả do Giang Ảnh không ngừng kiên trì, theo ý của Trác Thành thì trời đất băng tuyết, đương nhiên là ở trong phòng thoải mái hơn, sao lại phải ra ngoài.
Giang Ảnh đối với giọng điệu ý không ở trong lời của anh tỏ vẻ rất dè bỉu, ban ngày vẫn kiên trì lôi kéo anh ra ngoài dạo chơi.
Nhưng đến buổi tối cô lại không có quyền nói chuyện, trên cơ bản đều là trạng thái thể lực không chống đỡ nổi nữa.
Đợi đến khi hết một buổi tối ở núi Linh Vu, ánh sáng lại trở về tràn lan khắp gian nhà, khi Trác Thành rửa mặt xong vô cùng tự nhiên nằm ở trên giường Giang Ảnh, Giang Ảnh nội tâm cảm khái một hồi, hành trình đi núi Linh Vu lần này thật sự cả nội dung và ý nghĩa đều vô cùng phong phú.
Trước khi đi núi Linh Vu, Trác Thành đều thường đợi cô ngủ rồi mới nhẹ tay nhẹ chân tới, cẩn thận từng ly từng tí ôm cô chìm vào giấc ngủ, sáng tỉnh lại còn rất xin lỗi mà giải thích một hồi.
Sau khi tới núi Linh Vu, anh như đã trở thành chủ nhân chiếc giường của Giang Ảnh, quang minh chính đại nằm đó không nói, thấy Giang Ảnh rửa mặt xong tiến vào phòng còn vỗ vỗ lên vị trí trống trên giường, ý bảo cô mau tới nằm xuống.
Cô lấy mỹ phẩm dưỡng da vỗ vỗ lên mặt xong, đành phải cam chịu số phận leo lên giường, cảm nhận được Trác Thành vươn tới hôn một cái lên mặt, sau đó vùi ở trong ngực của anh.
Thở dài bất đắc dĩ nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ, khóe môi nhếch lên một đường cong chính cô cũng không ý thức được.
Đường cong này đến tận ngày hôm sau khi tới công ty làm việc cũng vẫn chưa hạ xuống.
Buổi sáng Trác Thành rời giường trước làm bữa sáng cho Giang Ảnh, nói với Giang Ảnh trước khi Trác Thị đón năm mới cũng không bận lắm, nên đã cho người lái xe về nghỉ phép rồi, anh tự mình lái xe đưa Giang Ảnh đi làm.
Trước khi xuống xe rất tự nhiên hôn cô một cái, nhìn cô đi vào công ty sau đó mới quay đầy chậm rãi lái xe đi về phía Trác Thị.
Bởi vì nụ hôn trước khi xuống xe, Giang Ảnh sau khi đi vào công ty mất một lúc mới khó khăn kéo thẳng khóe miệng nhếch lên, điềm tĩnh cùng mọi người chào hỏi sau đó tiến vào phòng làm việc của mình.
Cầm lên điện thoại gửi cho Trác Thành một tin nhắn, nhắc anh lái xe chú ý an toàn, tới công ty nhắn lại cho cô một tin.
Ngồi chưa được bao lâu, đã thấy Tư Nguyên theo thói quen ghé qua phòng làm việc của cô.
Mới vừa vào cửa đã chậc chậc hai tiếng, Giang Ảnh thấy cô ấy gật gù đắc ý, thầm than không ổn, vội vàng ngồi nghiêm chỉnh bày ra tư thế sẵn sàng đón địch.
Quả nhiên Tư Nguyên đến đây câu đầu tiên đã nói, “Chậc chậc, hồ nước nóng núi Linh Vu tốt thật, dưỡng nhân.”
Giang Ảnh rất điềm tĩnh, “Quả thật không tệ, tớ khuyên cậu và Khải Chi khi nào nghỉ phép cũng nên đi.”
Tư Nguyên gật gật đầu, không tiếp lời Giang Ảnh mà lấy tay xoa cằm, bày ra bộ dáng suy tư, “Tớ thấy hình như cậu đẹp hơn rồi.”
Giang Ảnh liếc cô một cái, tay giữ lấy cằm nhìn cô, “Cậu có ý gì?”
“Cảm thấy da cậu trơn bóng giống như có thể véo ra nước, sắc mặt hồng hào, mắt lấp lánh nước.” Tư Nguyên khoa trương che ngực, “Đã qua bao nhiêu năm, tớ thấy mình lại động tâm với cậu rồi.”
Tư Nguyên bộ dạng thật sự có chút khoa trương, Giang Ảnh nhịn không được đưa tay đánh cô ấy một cái, “Bà chủ tỉnh lại đi, cậu bị sao vậy?”
“Thì tới xem cậu đi chơi có vui hay không đó mà.” Tư Nguyên trở lại bình thường, dựa lên mép bàn làm việc, “Bây giờ nhìn bộ dáng quả thật không tệ, vậy thì tớ cũng yên tâm rồi.”
Giang Ảnh thấy cô ấy cuối cùng cũng buông tha cho mình, thầm vui mừng gật đầu, từ trong ngăn kéo lấy ra một ít đồ ăn vặt cho cô ấy.
“Những ngày không phải chạy ở bên ngoài thật hạnh phúc, còn có thể tới chỗ cậu lén lười một lát.” Tư Nguyên cầm lên một cái bánh mì nhỏ, xé mở túi bánh cảm thán nói.
“Hừ… Những lời này của cậu tớ không dám gật bừa.” Giang Ảnh lui về phía sau, bật máy tính lên, “Tớ phải bắt đầu làm việc rồi, không được lười biếng.”
“Không nói cậu, không nói cậu.” Tư Nguyên ngăn cô lại, “Tớ lén tớ lén.

Bận rộn cả năm rồi, tốt xấu gì trước tết cũng không có nhiều việc, nghỉ ngơi một lát.”
Nói xong Tư Nguyên lại xé một túi đậu phộng nhỏ, nhai rộp rộp, “Tết năm nay cậu tính thế nào, về nhà sao?”
“Tớ về nhà.” Giang Ảnh nói đến việc đón năm mới, lại gập máy tính lại.
“Vậy cậu với đại lão nhà cậu tính thế nào, ai về nhà nấy sao?”
“À, năm nay anh ấy muốn cùng tớ về thành phố H một chuyến.

Anh ấy nói đã báo trước với nhà anh ấy ở bên kia rồi, 30 tết chúng tớ sẽ cùng về thành phố H.”
Tư Nguyên nghe xong, đậu phộng cũng không ăn nữa, “Vậy không phải là quá trùng hợp rồi hay sao, năm nay Khải Chi cũng cùng về thành phố H với tớ.”
“Bọn tớ cũng là đi ngày ba mươi.”
“Các cậu ở lại tới mùng mấy, bọn mình có thể ở thành phố H cùng nhau ăn một bữa.” Giang Ảnh thân thể không tự chủ được nghiêng về phía trước, vui vẻ nói.
“Được đó, thật không dễ gì mới được nghỉ, mùng ba mùng bốn đều được.” Tư Nguyên đếm đếm ngón tay, “Mùng năm sẽ đi nhà Khải Tư bên kia.”

“Woaaa, thì ra các cậu đây là đi gặp trưởng bối hai bên.” Giang Ảnh muộn màng nhận ra, “Chúc mừng nha chúc mừng nha.”
“Ừ, cũng không khác lắm.” Tư Nguyên gãi gãi đầu, “Mấy năm trước đều luôn bận rộn, nhân dịp tình trạng công ty khá tốt, chúng mình cũng rảnh, nên thương lượng đi gặp người trong nhà trước, xem năm nay có thể hay không…”
“Tân hôn vui vẻ ~” Giang Ảnh duỗi cánh tay dài lay lay bả vai Tư Nguyên, “Trời ạ, cậu sắp kết hôn rồi.”
“Còn sớm còn sớm.” Tư Nguyên thấy Giang Ảnh kích động như vậy, có chút ngượng ngùng cười, “Năm nay có thời gian chuẩn bị hay không còn chưa biết.”
“Có có có thời gian.” Gianh Ảnh chắp tay trước ngực, “Cứ để tớ, bận không giải quyết được cứ giao hết cho tớ, chuyện của công ty và chuyện hôn sự của cậu, tớ có thể giúp cậu cả hai đều nở hoa.”
Tư Nguyên bị cô nói năng lộn xộn chọc cho cười khanh khách, uống ly nước xong lại ăn hết một túi hạt dẻ cười mới bình tĩnh trở lại.
“Thời gian lười biếng hôm nay của tớ đã dùng hết rồi, tớ đi gọi điện thoại cho khách hàng trước đây.” Tư Nguyên hất hất tóc, thở dài.
“Vâng thưa bà chủ, bà chủ đi thong thả.”
—-
Lúc tan làm Giang Ảnh vẫn giữ nguyên tâm trạng tốt mà tin tức này mang lại.
Đến tận khi ngồi vào ghế phụ trên xe Trác Thành, cô mới phản ứng lại với một chuyện khác.
“Sao buổi chiều anh lại tới vậy.” Giang Ảnh hỏi anh, “Vậy tính cả buổi sáng không phải hôm nay anh đã phải đi bốn chuyến hay sao?”
“Ừ, rèn luyện thân thể.” Trác Thành bật xi nhan chuyển hướng hòa vào dòng xe cộ, trên mặt mỉm cười nhìn về phía trước.

Giang Ảnh nhất thời không biết phải nói gì.
“Vậy nên em không phải là vì anh tới đón nên mới cười suốt nãy giờ sao?” Trác Thành hỏi ngược lại cô một câu, “Suy cho cùng xe chạy rồi em mới nhận ra anh tới đón em.”
“Đương nhiên là bởi vì em nhìn thấy anh nên mới cười nha.” Giang Ảnh nói xong, có chút chột dạ bổ sung, “Nhưng một phần cũng là vì hôm nay vốn dĩ đã vui.”
“Ồ? Kể anh nghe xem.”
Giang Ảnh kể anh nghe về việc Tư Nguyên mang bạn trai quay về thành phố H gặp trưởng bối, năm nay có khả năng sẽ kết hôn, “Lúc em còn đi học có đi tìm Tư Nguyên, đã cùng với bọn họ cùng nhau ăn cơm.

Hai người họ từ khi còn đi học đã ở bên nhau, cùng nhau gây dựng sự nghiệp, cùng tạo ra thành tích cho công ty, cả đoạn đường đều không dễ dàng.”
“Thật tốt khi bọn họ lại may mắn, có một cái kết viên mãn.” Giang Ảnh dựa vào cửa xe, lắc lư đầu cảm thán.
“Cả quãng thời gian tương trợ lẫn nhau, quả thực rất may mắn.” Trác Thành gật đầu đồng ý, gặp một cái đèn đỏ, anh chậm rãi dừng xe lại, quay đầu hỏi cô, “Em nói xem chúng ta có được tính là may mắn không.”
“Cũng tính.” Giang Ảnh nhìn về phía Trác Thành, không hiểu nói, “Không phải trước kia anh còn nói, cảm thấy bản thân mình rất may mắn hay sao?”
“Hơn nữa Tư Nguyên còn nói, anh chính là đại lão rơi từ trên trời xuống kìa.”
Trác Thành đưa tay xoa xoa đầu cô, “Anh rất may mắn mới có thể gặp được em, nhưng thỉnh thoảng nghĩ lại, thấy vẫn chưa đủ may mắn.”
“Nếu như có thể giống như bạn em, từ lúc đi học có thể quen biết em, thì em không cần phải chịu cực khổ như vậy rồi.” Trác Thành giọng điệu có chút tiếc nuối, “Hơn nữa chúng ta còn có thể ở bên nhau sớm hơn vài năm so với hiện tại.”
Đèn tín hiệu trên giao lộ thay đổi, Trác Thành đạp chân ga, theo dòng xe chậm rãi đi lên phía trước.
Giang Ảnh rất nghiêm túc nghe anh nói, nhìn gò má của anh không nói gì.
“Nhưng nghĩ lại, chúng ta lại gặp được nhau trong tình huống tình cờ như vậy.” Tuy rằng Trác Thành ánh mắt nhìn về phía trước, nhưng khi cùng Giang Ảnh nói chuyện, giọng nói vẫn là nhu hòa và chăm chú.
“Sau khi gặp nhau còn có thể gặp lại ở thành phố B, còn có thể ở bên nhau.

Anh mỗi ngày đều có thể nhìn thấy em, còn có thể đưa đón em đi làm, có thể nắm tay em ngắm núi tuyết, đã là may mắn khó có được trên thế gian.”
Anh thỏa mãn thở dài, “Anh không nên tham lam như vậy.”
“Em thấy chúng ta như vậy rất tốt.” Giang Ảnh nhìn đường nét gò má anh, đã từng là đường cong sắc bén, hiện tại dường như cũng trở nên nhu hòa hơn, cô nhẹ nhàng nói: “Vừa đúng lúc gặp được, mỗi giây mỗi phút ở bên nhau cũng đều rất tốt đẹp.

Em trước đây không khổ cực, hiện tại cũng rất hạnh phúc.”
Trác Thành theo giọng nói của cô nhếch lên khóe miệng, hai mắt sáng ngời, bởi vì đang lái xe, vì vậy nên ánh mắt nhìn về quãng đường phía trước, không có quay mặt lại.
Nhưng Giang Ảnh biết rõ, nếu như lúc này anh quay lại, nhất định sẽ thấy anh nhìn cô cười dịu dàng.
Dường như từ ngày gặp nhau anh đều là dùng ánh mắt như vậy nhìn cô..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận