Trường trung học Hạ trấn đã nghỉ hè rồi, học sinh sớm đã rời trường, các dãy phòng học đều trống trơn.
Khu văn phòng thì ngược lại không trống như các lớp học, vẫn còn bộ phận trực ban và các thầy giáo đang còn bận rộn với các cuộc họp đào tạo.
Bởi vì tối qua Giang Ảnh và trường trung học Hạ trấn đã liên lạc trước với nhau rồi, cho nên hôm nay cô tới đã được gặp cô Trần của lớp thí điểm trường trung học Hạ trấn.
Trác Thành sau khi nhìn thấy cô và cô Trần gặp nhau rồi thì không đi lên cùng với họ, chỉ chào hỏi rồi nói với Giang Ảnh là không muốn ảnh hưởng tới công việc của cô nên sẽ ở trên xe đợi bên ngoài.
Lúc này Giang Ảnh đã ngồi ở trong văn phòng với cô Trần.
Cửa sổ văn phòng đang mở, góc phòng có một chiếc quạt điện, tiếng kẽo cà kẽo kẹt vang trong đầu cô, mang theo cơn gió mùa hè thổi khắp gian phòng.
Cô Trần là giáo viên nòng cốt của thị trấn, Giang Ảnh trên đường đi đến văn phòng có đi ngang qua hành lang trưng bày ở tầng một, có nhìn thấy bức ảnh của cô Trần.
Cô ấy ở ngoài trông khá giống như trong bức ảnh, mái tóc xoăn xoăn, nhưng mà khi nhìn gần có thể thấy được những sợi tóc bạc xen lẫn ở giữa.
Lúc nói chuyện rất là ôn hòa, nói vài câu lại dừng lại cười híp mắt.
Giang Ảnh gần như có thể tưởng tượng ra dáng vẻ hòa nhã dễ gần của cô ấy khi ở trên lớp giảng bài cho học sinh.
Biết được Giang Ảnh là từ Lớp học Khải Tư của thành phố B tới, cô Trần rất là nhiệt tình, vừa vào văn phòng đã kéo ghế mời Giang Ảnh ngồi, lại rót trà để trên bàn bên cạnh tay của Giang Ảnh.
Giang Ảnh liên tục nói cảm ơn, lại có chút áy náy nói: “Xin lỗi, lần này là đánh bạo tới đây, làm phiền công việc của cô Trần rồi.”
Cô Trần vội khoát khoát tay, ra hiệu cho cô đừng khách sáo.
Giang Ảnh gật gật đầu, diễn đạt ngắn gọn lý do mình đến đây: “Em tới là muốn tìm hiểu một chút về tình hình lớp thí điểm của trường chúng ta.”
“Em đã nhận được bản tổng kết phản hồi một thời gian trước rồi, hôm nay em muốn hỏi cô, trước mắt chúng ta còn có trường hợp nào vẫn chưa thể thích nghi, sau khi kết thúc học kỳ có ai dự định rút khỏi lớp học trực tuyến, hoặc thậm chí có ý định bỏ học không ạ?”
Cô Trần không rõ chuyện gì liền lắc đầu: “Đầu học kì quả thực có tình trạng không thích nghi được, nhưng cuối học kỳ này, kết quả của mọi người đều rất tốt, ngược lại không có tình trạng như cô nói.”
Giang Ảnh suy nghĩ một lúc, dùng điện thoại mở bài viết trên mạng lên cho cô Trần xem: “Không biết hai ngày nay cô có nhìn thấy bài viết này không, trong bài viết nói có một em học sinh của trường trung học Hạ trấn chúng ta, sau khi vào học một học kì của lớp học trực tuyến thì xuất hiện những vấn đề cực kì nghiêm trọng v.v…”
Cô Trần đón lấy bài viết trên điện thoại, vừa xem vừa nhíu mày, sau khi xem xong thì trả điện thoại lại cho Giang Ảnh.
“Tác giả này là đang viết bậy bạ gì vậy chứ?” Cô Trần lúc này không còn cười như khi nãy nữa, mà là mặt mày nghiêm túc, thậm chí có chút tức giận: “Mấy đứa nhỏ khó khăn lắm mới có cơ hội tiếp xúc với tài nguyên như thế này, tác giả này cứ viết bậy bạ như vậy, lỡ như lớp học trực tuyến đồng bộ không thành công, vậy bao nhiêu học sinh phải làm như thế nào chứ.”
“Cô đừng lo lắng.” Giang Ảnh vội vàng an ủi cô Trần: “Lần này em đến là vì việc này.
Bài viết này viết không đúng sự thật, căn bản chân đứng không vững, lại còn ảnh hưởng đến lớp học trực tiếp và học sinh của chúng ta.
Hơn nữa, thành tích của các bạn học sinh được nâng cao là một kết quả thật sự, ai cũng không thể thay đổi được.”
“Đúng là như vậy.” Cô Trần nghe lời của Giang Ảnh nói, vẻ mặt cũng hòa dịu trở lại, sau khi bình tĩnh lại một chút mới nói tiếp: “Không chỉ là nâng cao thành tích, mà còn có một số học sinh tiến bộ cũng rất là nhanh…”
Nói đến đây, cô Trần hơi sửng sốt một chút, giống như nhớ lại điều gì, đột nhiên ngưng lại, dừng hẳn mấy giây cũng không nói gì.
“Sao vậy cô Trần?” Giang Ảnh không nhịn được vội hỏi cô ấy.
“Tôi nhớ ra rồi.” Cô Trần cầm tách trà lớn trên bàn lên, nâng nắp lên nhấp một ngụm: “Mặc dù bài báo dùng bút danh, nhưng tôi đoán chắc hẳn là của một học trò của tôi.”
“Em ấy từng nói đồng bộ lớp học trưc tuyến giống như một cơn ác mộng vậy, hơn nữa thời gian đó mỗi khi lên lớp đều rất chống đối.” Cô Trần vừa nhớ lại vừa nói: “Số học sinh không thích nghi được rất là nhiều, em ấy thuộc nhóm có cảm xúc kịch liệt nhất, cho nên tôi vẫn còn nhớ bài phát biểu của em ấy khi đó.”
“Vậy là khớp với bài văn của tác giả XX kia rồi, vậy sau đó cậu bé…” Giang Ảnh có chút căng thẳng.
“Đó là lúc bắt đầu lớp học đồng bộ trực tuyến, đừng nói là học sinh, ngay cả giáo viên như chúng tôi cũng rất khó thích nghi.” Cô Trần nói: “Tất cả đều cố gắng kiên trì.”
“Lúc mới bắt đầu, mọi người đều không theo kịp giáo trình, thành tích mấy bài kiểm tra nhỏ đều không tốt, em ấy đã chạy đến văn phòng tìm tôi, nói chưa được hai câu đã khóc rồi.” Nhớ lại quãng thời gian đó thật sự rất khó khăn, cô Trần thở dài: “Em ấy cũng được coi là người điềm tĩnh, cầm bài thi đi tới, có học sinh còn trực tiếp khóc một đường cho đến chỗ của tôi.”
“Chúng tôi đều khuyên nhủ, một đám học sinh ngồi ở văn phòng, chúng tôi lần lượt động viên, thuyết phục các em, nói chỉ cần vượt qua khoảng thời gian ban đầu là được rồi.”
“Các em học sinh đều rất hiểu chuyện, trân trọng cơ hội, cố gắng hết sức học tập, dần dần mới có hiệu quả.”
“Các em tiến bộ rất nhiều, hơn nữa thái độ tổng thể cũng rất tốt, thời gian sụp đổ nhất của thời điểm bắt đầu cũng đã trôi qua rồi, sau đó là thành tích không ngừng tăng lên.”
“Thứ bậc cuối kì cũng rất tốt.” Vừa nói cô Trần vừa lấy ra xấp tài liệu từ trong cặp tài liệu ở bên bàn, giở ra cho Giang Ảnh xem.
Giang Anh cầm lấy, phía trên có viết “ Bảng báo cáo thành tích thi cuối kì của lớp thí điểm trung học (theo thứ tự tên học sinh)”.
Nhìn theo vị trí của ngón tay cô Trần chỉ, từ trên xuống dưới dòng thứ 10, trung học Hạ trấn, Lý Lạc, hạng 10.
Giang Ảnh ngẩng đầu lên nhìn cô Trần: “Đây là bảng điểm tổng của các trường học thí điểm thật sao?”
“Đúng vậy, đây là bảng xếp hạng do trường học ở thành phố B cung cấp.
Bảng này là sắp xếp theo tên học sinh, còn có theo lớp, lớp thí điềm của chúng ta thi cũng rất tốt.” Có chút cảm thán vui mừng xen lẫn trong lời nói của cô Trần: “Các em học sinh phải thi đến tận hai lần, kì thi của trường trung học thực nghiệm ở thành phố B thi một lần, trường chúng tôi thi thì bọn trẻ cũng phải thi tiếp.”
“Đúng là không dễ dàng.” Giang Ảnh cũng thở dài theo: “Vậy thì thành tích này của Lý Lạc có thể xem là rất tốt rồi.”
“Đúng vậy, đứng thứ 3 trong lớp, thứ 10 tổng bảng.” Cô Trần gật đầu: “Vì vậy, khi tôi nhìn thấy học sinh được viết trong bài báo đó, tôi thậm chí không nghĩ là em ấy.”
Bài báo trên mạng rõ ràng là được viết dựa trên trạng thái ban đầu của Lý Lạc, một bài viết được biên soạn cắt ghép như vậy là cố ý muốn dẫn dắt dư luận.
Có lời nói của cô Trần cộng thêm với bảng thành tích giấy trắng mực đen, Giang Ảnh cũng đã yên tâm không ít, cô nói với cô Trần: “Không dám giấu gì cô, bài viết này mặc dù không miêu tả đúng sự thật, nhưng cũng mang đến cho Lớp học Khải Tư áp lực dư luận rất lớn, tuần này chúng em còn chuẩn bị một cuộc họp báo chuyên môn để nói về vấn đề lớp học trực tuyến.”
“May mắn là cô đã nói cho em biết chuyện của Lý Lạc, em cũng mừng cho các em học sinh, trong lòng cũng cảm thấy an tâm nhiều hơn rồi.” Giang Ảnh cảm kích nhìn cô Trần: “Cám ơn cô.”
“Đừng nói như vậy, tôi và các em phải cám ơn các cô mới đúng.” Cô Trần lắc đầu không đồng tình, rồi lại hỏi Giang Ảnh: “Cô có vội trở về lại thành phố B không?”
Giang Ảnh không ngờ cô ấy lại hỏi chuyện này, hơi bất ngờ lắc đầu: “Em cũng không cần vội lắm, sao vậy cô Trần?”
“Tôi cũng không ngờ sự việc lại ồn ào đến mức nghiêm trọng như vậy.” Cô Trần nói: “Nhưng mà tôi thấy bài viết này thêu dệt vô cớ chuyện của Lý Lạc, vậy thì chúng ta cũng dùng chuyện của Lý Lạc để làm sáng tỏ, như vậy không phải là rất tốt sao… cái đó gọi là gì nhỉ… trên mạng có một từ, giống như là đánh trả?”
“À… tự vả?” Giang Ảnh dò hỏi.
“Đúng, chính là tự vả.” Cô Trần nhanh chóng gật đầu: “Hơn nữa, nói đến chuyện này thì tôi nhớ lại thằng nhóc Lý Lạc này, khi lấy được thành tích cuối kì thì vô cùng vui mừng, xém ngất đi nữa ấy chứu, còn chạy tới nói với tôi, sau này có cơ hội nhất định phải đến thành phố B thăm thầy cô ở lớp thực nghiệm, rồi còn phải đi thăm người của Lớp học Khải Tư nữa.”
“Cho nên lúc nãy tôi mới hỏi cô có vội không, nếu như cô không vội thì có thể đi tìm Lý Lạc trò chuyện, hỏi cảm nhận của chính em ấy đối với cả học kì này, lúc đó mới đúng là phản hồi trực quan nhất, đối với tình trạng của các cô bây giờ mà nói, như vậy cũng có ích rất nhiều.”
Giang Ảnh không ngờ cô Trần lại suy nghĩ chu đáo cho Khải Tư như vậy, nhất thời cảm động, vội vàng gật đầu: “Các ơn gợi ý của cô, chắc em vẫn còn kịp thời gian.”
“Lý Lạc đã về nhà nghỉ hè rồi đúng không cô?” Giang Ảnh cũng không quên hỏi về nhà của Lý Lạc: “Nhà của em ấy có ở trong thị trấn của chúng ta không?”
“Không, nhà của em ấy ở thôn Lý Gia phía dưới thị trấn.
Thôn Lý Gia cũng hơi xa thị trấn một chút, hơn nữa đường cũng khó đi, ngồi xe chắc cũng mất bốn năm tiếng.” Cô Trần nói: “Tôi có thể đi cùng cô, lúc trước tôi có đến một lần rồi, dù sao cũng có thể nhớ đường đến đó.”
“Vậy thì làm phiền cô rồi, cám ơn, cám ơn cô nhiều.” Giang ảnh vui mừng giơ tay ra nắm lấy tay cô Trần, sau đó lại suy tư một chút: “Buổi tối ở trong thôn thì không có chỗ nghỉ chân, hôm nay đi xuống đi về thì không kịp.
Ngày mai cô có tiện đi không ạ?”
“Được, hôm nay tôi sẽ nói với nhà trường một tiếng.” Cô Trần gật đầu: “Vậy sáng mai chúng ta gặp nhau ở trường nhé, rồi chúng ta xuất phát sớm.”
“Được, không vấn đề gì ạ.” Giang Ảnh đứng dậy rồi cảm ơn cô Trần lần nữa.
Sự việc cũng đã có manh mối rồi, cô Trần lại trở về trạng thái vui cười hớn hở như lúc đầu, tiễn Giang Ảnh đến cổng trường, lại tiếp tục vẫy vẫy tay với Giang Ảnh rồi mới chịu trở về lại bên trong trường.
Gianh Ảnh ngẩng đầu lên nhìn, xe của cô vẫn đậu ở vị trí lúc mới tới trường, cô bước nhanh đến mở cửa xe, cám ơn tài xế đã đưa bọn họ đến Hạ trấn, rồi xoay người bước lên xe, Trác Thành ngồi sát bên, cô vươn tay bóp vào tay anh ấy.
Nhìn thấy tâm trạng của cô rõ ràng rất tốt, ánh mắt Trác Thành cũng tràn đầy ý cười: “Xem ra rất là thuận lợi rồi.”
Nói rồi không biết anh lấy đâu ra một bịch đồ ăn: “Cả buổi sáng vội vàng đến đây cũng chưa kịp ăn gì, em ăn lót dạ trước đi, sau đó chúng ta tìm quán ăn trưa.”
“Ồ? Anh mua ở đâu vậy?” Giang Ảnh cầm lấy cái túi, bên trong là những chiếc bao trắng trắng tròn tròn vẫn còn đang nóng hổi, cô cầm lên cắn một miếng: “Ồ… bánh bao đậu sa.”
“Sau khi em vào trường thì anh đi dạo một vòng, ăn sáng, rồi mua cho em chút đồ ăn.” Trác Thành vén sợi tóc rối của cô ra sau vành tai: “Ăn từ từ thôi, ngon không?.”
Giang Ảnh thật sư có hơi đói bụng, cái bánh bao đậu sa to gần bằng nửa nắm tay mà cô chỉ cần cắn hai miếng đã ăn xong rồi, cô vừa thò tay vào túi lấy thêm một cái vừa quay đầu lại nói với Trác Thành: “Anh đặt phòng ở thị trấn chưa?”
Trác Thành gật đầu, cô thở phào nhẹ nhõm: “Em muốn nghỉ ngơi một lát, ngủ một giấc rồi mới ăn cơm.”
Nói xong lại nhớ tới câu hỏi vừa rồi của Trác Thành, giơ cái túi bánh bao lên: “Hơn nữa em cũng không thấy đói nữa rồi, bánh bao đậu sa rất ngon, vừa ngọt vừa no bụng.”.