Đường trở về Hạ trấn lại là mấy tiếng đồng hồ, tâm tình không giống với lúc đến, trong nội tâm Giang Ảnh vừa tán thưởng vừa chua xót, trong đầu vẫn luôn hồi tưởng đến lời Lý Nhạc nói, một lúc lâu sau mới bình thường trở lại.
Sau khi về đến thị trấn, Giang Ảnh vốn muốn mời cô Trần cùng nhau ăn cơm, cảm ơn cô Trần bận trước bận sau cùng bọn họ chạy đi thật xa, hơn nữa mấy người bọn họ và cả tài xế gần như là đã đói bụng hơn nửa ngày.
Cô Trần thật sự thành khẩn từ chối, “Tôi cũng muốn ăn với mọi người một bữa, nhưng tôi phải đến nhà bà ngoại đón bọn trẻ nữa, chậm thêm chút nữa bà cụ sẽ phát cáu mất.”
“Tâm ý của mọi người tôi nhận rồi, chuyện của các em học sinh chúng ta cứ liên lạc bất cứ lúc nào, đừng khách sáo.”
Nghe cô Trần nói như vậy, Giang Ảnh cũng không tiếp tục mời làm cô ấy khó xử nữa, hẹn cô Trần về sau thường xuyên liên lạc, thường xuyên nói chuyện của các em học sinh.
Sau khi bọn họ đưa cô Trần đến chỗ cô muốn xuống xe, cũng xuống xe tạm biệt cô ấy.
Cô Trần vẫn là cười tủm tỉm như vậy, lại vươn tay bắt tay với hai người Giang Ảnh Trác Thành, “Cảm ơn mọi người đã tới, trở về trên đường thuận buồm xuôi gió.”
–
Tiễn cô Trần xong, Giang Ảnh và Trác Thành ở gần nhà khách Hạ trấn mua chút đồ ăn, trở về phòng vội vàng ăn xong rồi nằm vào trong chăn ngủ bù.
Vốn dĩ bọn họ muốn từ thị trấn quay về thành phố C, đêm nay ngủ lại ở khách sạn trong thành phố C, nhưng mà từ Hạ trấn đến thành phố C phải mất mấy giờ đồng hồ, chờ đến thành phố C có thể đã tối muộn rồi, Giang Ảnh còn phải viết một ít tài liệu cho buổi họp báo ngày mai, căn bản không có thời gian nghỉ ngơi.
Vì vậy bọn họ quyết định ở lại Hạ trấn thêm một đêm, ngày mai sau khi mọi việc kết thúc lại đi thành phố C cũng không muộn.
Trên đường bôn ba cả một ngày, hai người đều thật sự mỏi mệt, chi tiết đau lòng nhìn đối phương giống như lúc trước cũng không có, trực tiếp đầu dựa sát vào nhau, một giây cũng không chút khách sáo tiến vào trạng thái ngủ say.
Có thể là bởi vì trong nội tâm có tâm sự nặng nề, giấc ngủ này Giang Ảnh ngủ không quá lâu.
Lúc mở mắt ra ngồi dậy, cô đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trời mới chỉ hơi tối, trong nội tâm cô nhẹ nhàng thở phào, trước khi ngủ quên cài báo thức rồi, còn may không có trực tiếp ngủ đến tối.
Cô vừa đứng dậy xuống giường vừa cầm lấy điện thoại nhìn thời gian, vừa mở màn hình điện thoại ra, tin nhắn của Tư Nguyên đã gửi tới, một tin rồi lại một tin, trên thanh thông báo của điện thoại trong nháy mắt nhảy ra một loạt.
[Cậu đã xem cái này chưa?]
[Vụ “khóa học trực tuyến” có biến mới? Là do đối thủ cạnh tranh ác ý bôi nhọ? —— tin tức được chia sẻ từ weibo]
[Bài viết đó quả nhiên là Giáo dục Đông Ninh tìm người đăng lên? Tớ thật sự phục cái đám thiêu thân này, suốt ngày chỉ biết chơi xấu, chả làm được việc gì nên hồn, hết nói nổi.]
[Weibo chính thức của bọn họ đã đăng bài xin lỗi rồi.]
[Cậu bên đó trò chuyện với học sinh như thế nào rồi?]
[Bọn tớ bên này vẫn sẽ mở buổi họp báo như dự tính ban đầu, một lần nói rõ, miễn cho sau này lại có người lấy khóa học trực tuyến ra viết bài bôi đen.]
Giang Ảnh mở link weibo Tư Nguyên chia sẻ ra, lướt nhanh qua, có đại V ra mặt tung tin, Giáo dục Đông Ninh tìm người cố tình bêu xấu khóa học trực tuyến hiệu quả không được tốt, khuếch đại mức độ không thích ứng của học sinh, do đó khiến cho mọi người chỉa mũi nhọn về Lớp học Khải Tư, muốn dùng áp lực dư luận khiến cho Khải Tư phải ngừng dự án khóa học trực tuyến.
Thổi phồng tình hình đến đủ nghiêm trọng, áp lực dư luận cũng đủ lớn, nói không chừng dự án sẽ bị các bên ủng hộ liên quan kêu ngừng.
Giang Ảnh tay ở trên điện thoại nhanh chóng lướt xem, xem đến tức giận, lại đi mở xem bài thanh minh của Giáo dục Đông Ninh, cơ bản là đồng nhất với tin tức nói.
Công ty Giáo dục Đông Ninh này cô biết, cũng là làm về màng giáo dục Internet, bắt đầu muộn hơn rất nhiều so với Lớp học Khải Tư, số lượng chương trình học trên trang web so với Khải Tư cũng thua xa.
Lúc trước lúc cô làm so sánh giữa các công ty trong ngành, Giáo dục Đông Ninh thậm chí còn không được cô phân loại công ty ngang cấp, vì vậy báo cáo phân tích cũng không làm, chỉ là lúc tổng hợp có để tên của Đông Ninh với mấy công ty khác vào cùng một chỗ, để làm nội dung tham khảo.
Cô nhíu mày nghĩ một hồi, giơ tay ray ray huyệt thái dương, thật sự là có chút không thể hiểu được lối suy nghĩ của Giáo dục Đông Ninh.
Chẳng lẽ bôi đen công ty khác, thậm chí làm khóa học trực tuyến của Khải Tư phải dừng lại, thì Giáo dục Đông Ninh sẽ càng có sức cạnh tranh hay sao?
Hay là nói Khải Tư phát triển quá tốt? Ở trong ngành đã trở thành một cây đại thụ có thể hô mưa gọi gió rồi, vì vậy Giáo dục Đông Ninh không nhịn được làm ra loại việc hại người mình cũng không có lợi này?
Được rồi, nghĩ như vậy thì cũng khá có lý, nếu không phải không đúng thời điểm lắm, cô có thể sẽ vụng trộm trốn ở trong chăn cười ra tiếng.
Nhưng việc cấp bách cũng không phải việc của Giáo dục Đông Ninh, Giang Ảnh nghĩ tới đây, vội vàng gửi tin nhắn hỏi Tư Nguyên.
[Vậy buổi họp báo ngày mai của chúng ta…]
Tư Nguyên bên kia trả lời rất nhanh:
[cậu đoán xem?]
Giang Ảnh sau khi thấy, rốt cuộc nhịn không được vểnh khóe miệng lên, trên mặt mang theo ý cười, trên tay nhanh chóng gõ chữ:
[Vậy tớ tiếp theo…]
Chữ gõ được một nửa, Tư Nguyên bên kia đã trực tiếp gọi điện thoại tới, Giang Ảnh bắt máy còn chưa nói chuyện, âm thanh của Tư Nguyên đã truyền tới,
“Yên tâm đi, chúng ta cứ mở họp báo theo kế hoạch ban ban đầu, sẽ càng tốt và ổn hơn.”
“Không có áp lực dư luận, chúng ta vẫn có thể nói với mọi người chúng ta đang làm việc gì, không cần phải che giấu.”
Giang Ảnh cầm điện thoại gật đầu, “Hơn nữa dự án của chúng ta hiệu quả không tệ, hơn nữa mắt thường có thể thấy được càng ngày càng tốt.”
“Nhất định rồi.” Âm thanh của Tư Nguyên trong trẻo vui sướng, rõ ràng tâm tình không tệ, “Nhưng mà đúng là không thể ngờ được việc này là do Đông Ninh làm ra, nhưng mà lúc này tớ cũng không quan tâm lắm nữa, phong độ của Khải Tư chúng ta ở đây, muốn làm to là lớn, gặp phải chút yêu ma quỷ quái, cũng là bình thường.”
“Đúng đúng đúng.” Giang Ảnh thấy cô ấy cũng không bị ảnh hưởng, yên lòng trêu chọc Tư Nguyên một câu, “Bà chủ giác ngộ quả là cao, dù sao chúng ta về sau cũng muốn lên sàn niêm yết, cần phải có một cái đầu lạnh, tớ đã sớm nghe lời cậu, chuẩn bị xong cả rồi.”
“Cậu nói như vậy, thì tớ không thể không khen cậu rồi.” Tư Nguyên hài lòng kéo dài tiếng nói phát ra âm thanh khẳng định “Ừ”, “Tớ đúng là rất có phong thái của CEO của một công ty lên sàn, con đường phía trước rất có hy vọng, rất tốt, rất tốt.”
“Cám ơn bà chủ.” Giang Ảnh vuốt vuốt cái bụng nén cười nghẹn đến đau buốt, “Vậy tớ đi viết xong mấy thứ hôm nay nói với học sinh đây, sau đó chúng ta chỉnh sửa chờ đăng lên, tranh thủ sang năm đánh vào vòng B được rồi.”
“Ha ha ha nghe có chút thảm ha.” Tư Nguyên bên kia diễn không nổi nữa, bật cười thành tiếng, “Được rồi, thời gian tỉnh mộng tới thật là nhanh.
Tớ cũng đi làm việc đây, cố gắng lên.”
Ý cười tràn đầy cúp điện thoại, Giang Ảnh đang chuẩn bị đứng dậy đi mở máy tính, một cánh tay từ phía sau ôm ở hông cô: “Có tin tức tốt gì à? Gần đây cũng hiếm khi thấy em vui vẻ như vậy.” Trác Thành mới ngủ dậy, giọng có chút khàn khàn.
“Đúng đó, Tư Nguyên nói với em đó.” Giang Ảnh thuận theo lực kéo của Trác Thành, ôm Trác Thành còn đang nằm một cái, “Sự tình xoay ngược rồi, buổi họp báo ngày mai không có áp lực gì.”
“Ừm… Vậy là tốt rồi.” Trác Thành tay thuận thế đặt ở trên lưng cô, tựa ở đầu giường ôm cô, câu được câu không vỗ nhẹ lên lưng của cô, ánh mắt khép nửa, biểu tình lười biếng thanh thản.
“Ồ? Sao anh không hỏi em tình huống xoay ngược thế nào?” Giang Ảnh nghiêng đầu nhìn nhìn anh, “Hơn nữa giống như hoàn toàn không bất ngờ gì vậy.
Có phải mấy ngày nay quá mệt mỏi rồi không?”
“Anh chỉ là đi cùng em, có gì đâu mà mệt mỏi chứ?” Tay Trác Thành trên lưng cô dùng thêm chút sức, ôm cô vào trong ngực, “Anh không bất ngờ là vì…”
Thấy bộ dáng Giang Ảnh nháy mắt theo dõi anh chờ anh trả lời, Trác Thành nhịn không được tiến lên hôn một cái lên môi cô.
Vốn định chỉ chạm một cái rồi rời đi, nhưng hôn lên rồi lại không nỡ buông ra.
Gần đây bọn họ đều đến đi vội vàng, hồi lâu không có rảnh rỗi nằm cạnh nhau thảnh thơi như vậy rồi.
Nghĩ tới đây anh dứt khoát đưa tay kia nhẹ nhàng giữ lấy gáy Giang Ảnh, triền miên hôn cô, cho đến khi hai người đều thở hổn hển, anh mới thoáng buông cô ra.
Lại mặt kề mặt cọ cọ vào má cô hồi lâu, anh mới trở lại việc chính, “Vốn dĩ định ngủ dậy sẽ nói cho em biết, không ngờ em lại dậy trước, nghe một cuộc điện thoại đã biết trước rồi.”
Giang Ảnh mới từ nụ hôn kia phục hồi tinh thần lại, nghe anh nói một câu với lượng tin tức lớn như vậy, có chút không có kịp phản ứng, “Anh đã biết từ trước rồi à?”
“Không chỉ vậy đâu, anh tìm người tra được là người của Đông Ninh dở trò, sau đó thì… Gậy ông đập lưng ông, để chính bọn họ phải tự đăng bài xin lỗi.” Trác Thành hời hợt kể lại, nói xong nhìn Giang Ảnh, biểu cảm bình tĩnh, chỉ là nháy mắt một cái.
Giang Ảnh sửng sốt hai giây, sau đó lập tức ngầm hiểu, tự đáy lòng khen anh, “Sao anh lại lợi hại như vậy nhỉ, không hổ là sếp Trác, giơ tay chém xuống, thuốc đến hết bệnh.”
Biểu cảm bình tình không gợn sóng của Trác Thành khó khăn duy trì trong một chớp mắt, ý cười muốn ngăn cản cũng ngăn không được, “Cô giáo Giang dùng thành ngữ quả là sinh động.”
Giang Ảnh bị anh ôm, cười đến có chút muốn trượt ra khỏi ngực anh, anh thu cánh tay, ôm cô trở về: “Anh rất vui.”
“Sao cơ?”
“Em rốt cuộc cũng không khách sáo như trước kia nữa rồi.” Trác Thành ở bên mặt cô nhỏ giọng nói, “Anh vốn dĩ còn chuẩn bị đón tiếp lời cảm ơn như cuồng phong bão táp của em nữa đấy.”
“Cuồng… Cuồng phong bão táp á, anh thật sự đang nói lời đứng đắn sao?” Giang Ảnh khóe miệng co rút, “Em đúng là muốn cám ơn anh, nhưng so với cái này em càng muốn hôn anh hơn.”
Vừa dứt lời, nụ hôn của Trác Thành đã khắc ở khóe miệng cô, “Anh cũng muốn hôn em.”
“Hãy nghe em nói hết đã nào.” Giang Ảnh hôn chụt một cái lên môi của anh, nói tiếp, “Thật ra em đã không còn khách sáo với anh từ lâu rồi, anh không có phát hiện ra sao?”
“Lúc trước em đối với anh chưa đủ tín nhiệm, bản thân vẫn luôn cẩn thận từng ly từng tí, khiến cho hai người ở chung rất gò bó.”
“Nhưng mà bây giờ hình như là anh đối với em có chút không đủ lòng tin đó, em đã sớm mặc kệ và dung túng cho việc anh tốt với em rồi.” Giang Ảnh duỗi tay ôm cổ anh, “Sao sếp Trác nhà chúng ta lại không phát hiện ra vậy.”
“Ừm… em nói cũng đúng, anh đúng là quan tâm quá nên bị loạn rồi.” Trác Thành nhéo nhéo mặt của cô, “Anh cứ luôn sợ mình làm không được tốt, khiến cho em không có cảm giác an toàn.
Nhưng anh vậy mà bỏ qua một việc, em trái lại đã cho anh cảm giác an toàn rất lâu rồi.”
“Có chút giống líu lưỡi.” Giang Ảnh đầu tựa ở trên vai Trác Thành cọ cọ, lại cảm thán một tiếng, “Cảm giác có chút giống…”
“Giống cảm giác khi đọc ‘Món quà giáng sinh’, có phải hay không?” Trác Thành cũng cảm thán theo, “Có cảm giác có chút không đúng.” (Món quà giáng sinh – truyện ngắn của nhà văn O.
Henry.
Có nội dung kể về một cặp vợ chồng trẻ và cách họ đối phó với những thách thức của việc mua quà tặng Giáng sinh bí mật cho nhau với số tiền ít ỏi mà họ có.
Nguồn: wikipedia)
“Cũng có chút chút.”
Ngoài cửa sổ, bầu trời sớm đã hoàn toàn tối đen, đèn trong phòng chưa bật, hai người dưới ánh đèn vàng lập lòe trên đầu giường mặt kề mặt nhỏ giọng nói chuyện, trong không khí đều là lời nói nhỏ cùng tiếng cười khẽ ngọt ngào của người yêu.
“Tài liệu phải gửi cho công ty em có viết kịp không?”
“Ừ… Còn không viết nữa là sẽ không kịp mất.”
“Vậy có muốn đi viết không? Anh cùng em ngồi trên ghế sofa viết.”
“…”
“Được không?”
“Haizzz, nằm thêm một chút nữa đi, em viết rất nhanh..”
“… Uhm.”