Lúc Em Tới Có Mưa FULL


Lúc Giang Ảnh gọi điện thoại cho Tư Nguyên, buổi họp báo đã kết thúc được một lúc rồi.
Cô nói với Tư Nguyên, Tư Nguyên rất vui vẻ đáp ứng, còn dặn dò cô: “Thời gian này bận đến người ngã ngựa đổ, vất vả lắm mới đi đến hồi kết, cậu cứ nghỉ ngơi một tuần đi, đừng nghĩ chuyện công việc.”
“Khi nào các cậu quay về thành phố B tớ phải cảm ơn Trác tổng thật tốt, nhiệm vụ ở thành phố C giao cho cậu rồi.

Các cậu cứ nghỉ ngơi, đi chơi cho thật vui, người ta đi cùng cậu chuyến này bận trước bận sau cũng không dễ dàng gì, cậu cũng phải chăm sóc anh ấy một chút.”
Giang Ảnh bên đầu này “Ừ ừ” tỏ vẻ đồng ý, vừa gật đầu như giã tỏi, trong nội tâm vừa cảm thán Tư Nguyên còn chân chó hơn so với cô.
Nhưng bất kể như thế nào, cuối cùng có thể chuyên tâm nghỉ ngơi một chút rồi.
Rất nhanh bọn họ đã từ Hạ trấn khởi hành đi thành phố C, trên đường lúc đi qua một thị trấn còn cùng với tài xế xuống xe ăn một bữa cơm đặc sản địa phương.
Lúc Giang Ảnh đến Hạ trấn luôn trong tâm trạng lo lắng không yên, lúc đi thì tâm tình lại hoàn toàn khác, một đường chỉ cảm thấy trời sáng khí trong, rẽ mây nhìn thấy mặt trời.
Dọc đường đi, thảm thực vật xanh mướt còn vương chút hơi nước, cánh đồng rộng lớn bên đường và ánh nắng tinh khôi từ trên trời buông xuống như những ống tay áo rộng, tất cả đều khiến cô thích thú và kinh ngạc cảm thán.
Đương nhiên khiến cho cô vui vẻ nhất, là người bên cạnh đang nắm tay cô.
Trác Thành từ khi đến thành phố C, sắp xếp xong xuôi toàn bộ hành trình, một đường chăm sóc cô hết sức chu đáo thoả đáng, cho nên cô không cần lo lắng bất cứ chuyện gì, tất cả sự chú ý của cô đều đặt vào công việc.
Bây giờ mọi chuyện đã kết thúc, cô một thân nhẹ nhõm đồng thời cũng cảm nhận được, Trác Thành cũng thở phào nhẹ nhõm như cô.
Có lẽ mọi chuyện trong lòng anh ngược lại cũng không có gì, chỉ là ở bên cạnh xem cô xử lý mọi việc, mới càng làm cho anh thêm mệt mỏi.
Giang Ảnh nghĩ tới đây, có chút đau lòng giơ cánh tay qua ôm anh.
Trác Thành tựa ở thành ghế xe xem Giang Ảnh bên mặt vui sướng sinh động đang nhìn nghiêm túc, phát hiện cô như là bỗng nhiên lọt vào suy nghĩ nhập tâm, đang muốn mở miệng hỏi cô, đã thấy cô nhào vào trong lòng ngực của mình, lập tức tự nhiên đưa tay đón, ôm lại cô: “Có phải mệt mỏi rồi không? Còn khoảng hai tiếng nữa là có thể đến khách sạn rồi.”
Giang Ảnh lắc đầu, “Anh sắp xếp xong từ lúc nào vậy?”
“Buổi sáng hôm nay.”
“Là khách sạn lúc trước chúng ta ngủ lại một đêm ở thành phố C ở kia sao? Anh đã đặt phòng khi nào vậy?”
Đến phiên Trác Thành lắc đầu, “Không phải, đổi một nhà khác, cách các nơi vui chơi rất gần.”
Giang Ảnh có chút ngạc nhiên ngẩng đầu, “Anh nhanh như vậy đã sắp xếp xong xuôi chúng ta ăn gì chơi gì rồi sao?”
“Cái đó thì vẫn chưa.” Trác Thành nhìn bộ dáng cô mở to hai mắt ngẩng mặt lên nhìn mình, nhịn không được cúi đầu hôn cô một cái, “Nói chung khách sạn cách chỗ nào cũng gần, tới đó rồi sắp xếp sau cũng còn kịp.”
Giang Ảnh gật gật đầu, lúc đang muốn một lần nữa dựa đầu vào vai Trác Thành, bỗng nhiên tâm niệm vừa động, lại ngẩng đầu lên, “Lần này để em sắp xếp, anh chỉ việc nghỉ ngơi và vui chơi, cái gì cũng không cần lo, như thế nào?”
“Hả?”
“Ừ! Anh chỉ việc đi theo em, nghe có phải rất tuyệt không?” Giang Ảnh càng nghĩ càng thấy tốt, nghiêng nghiêng mặt nhìn Trác Thành.
“Hình như là khá tuyệt đấy.” Trác Thành thoải mái nói, cúi đầu dựa vào đầu Giang Ảnh, “Anh nghe lời em.”

Nói là Giang Ảnh sắp xếp, nhưng đến khách sạn Giang Ảnh mới phát hiện, căn bản không cần cô lại phí sức lực gì nữa.
Khách sạn Trác Thành đặt nằm yên tĩnh giữa thành phố nhộn nhịp, như mở ra một thế giới riêng biệt ở khu sầm uất của thành phố C.

Nơi đây đã xây dựng một nhóm khách sạn sân đình kiểu Trung Quốc, và có một tòa nhà cao tầng hiện đại.

khu vực phòng khách bên cạnh, phố xá đông đúc bao vây cái đình viện đó ở bên trong, ở đó rời xa huyên náo, ra khỏi cửa cách chỗ ăn uống vui chơi đều rất gần, vô cùng thuận tiện.
Nếu như đã thuận tiện như vậy, vậy Giang Ảnh dứt khoát mở sổ tay hướng dẫn lấy ở trước quầy lễ tân ra, nghiêm túc lật qua lật lại xem, bấm đầu ngón tay đếm ngày, tranh thủ thời gian một tuần mang Trác Thành đi một vòng hết các nơi có thể đi ở xung quanh đây.
Cô vào cửa bỏ hành lý xuống đã vùi ở trên ghế sofa nghiêm túc xem, nghiên cứu một lát cổ có hơi mỏi, dứt khoát nửa nằm trên ghế sofa, đầu gối lên tay dựa ghế, ngẩng lên tiếp tục lật sổ tay.
Cái tư thế này mặt vừa vặn hướng về phía đình viện nối với ban công, Trác Thành đang đứng trên ban công gọi điện thoại.
Anh mới vừa vào cửa điện thoại đã vang lên, anh nói với Giang Ảnh một tiếng là anh cả của anh Trác Chính gọi tới, có thể là chuyện của công ty, rồi đi ra ban công nghe điện thoại.
Chỉ đơn thuần nhìn biểu cảm Trác Thành gọi điện thoại, không giống như là công ty có phiền toái gì, Giang Ảnh đã yên lòng.
Chỉ là ánh mắt không thể chuyển về quyển sách nhỏ nữa, cô dứt khoát gập cuốn sách lại, hai tay để trước người, buông lỏng nằm trên ghế sofa nhìn Trác Thành.
Ban công rất rộng, làm lan can màu gỗ ôn nhuận xưa cũ, nhìn qua có cảm giác vô cùng tốt, Trác Thành ngồi chiếc ghế mây dựa lưng lớn bên cạnh lan can.
Cuộc điện thoại đầu tiên kết thúc, rất nhanh lại gọi tiếp một cuộc nữa, sau đó tư thái càng nhẹ nhõm thoải mái dễ chịu hơn.
Cổ tay áo sơ mi vải lanh màu xám khói được gấp lại, để lộ ra hai cánh tay thon gọn.

Khi gió thổi qua, vạt áo mềm mại khẽ tung bay, khiến người ta cảm thấy ngứa ngáy.
Giang Ảnh lúc trước đã phát hiện rồi, Trác Thành mặc loại áo sơ mi mềm mại thoải mái này rất đẹp.
Bình thường lúc anh ở bên ngoài hoặc là lúc không nói chuyện, nhìn qua rõ ràng có chút lạnh lùng, lúc mặc loại áo sơ mi màu sắc bão hòa thấp này, khí chất cả người càng thêm lạnh lùng xa cách, mỗi lần nhìn về phía cô đều mỉm cười khiến cô cảm thấy rất hấp dẫn.
Mỗi lần anh mặc kiểu áo này, cô đều không nhịn được nhìn anh thêm vài lần.
Trong tủ của anh có vài cái như vậy, có lần cô còn lật xem cổ áo, muốn xem xem là nhãn hiệu gì mà anh mặc lại đẹp như vậy, lần sau mua cho anh mấy cái.
Kết quả lật tới lật lui, cũng không tìm được tem, chỉ tìm được ở chỗ ống tay áo một chỗ thêu tiếng Anh, nhìn hồi lâu cũng không nhìn ra là chữ gì, cuối cùng cũng chỉ đành thôi.
Giang Ảnh vẫn còn xuất thần, Trác Thành bên kia đã nói chuyện điện thoại xong đi vào phòng.
Thấy Giang Ảnh nằm trên ghế sofa nhìn anh xuất thần, sách nhỏ trong tay cũng khép lại rồi, chỉ là ngồi đó chớp mắt nhìn anh, không khỏi có chút buồn cười hỏi cô: “Sao rồi, xem sách đến bối rối rồi? Từ bỏ dắt anh đi chơi rồi sao?”
“Đâu… Làm gì có, em xem gần xong rồi, chỉ là nghỉ ngơi một chút thôi.” Giang Ảnh kịp phản ứng lại, nhìn Trác Thành đang đến gần, vội vàng phủ nhận.
Cô vừa nói vừa dịch chân vào phía trong sofa, nhường một chỗ cho Trác Thành đang đi đến bên sofa tính ngồi xuống.
Trác Thành lướt qua cái sofa dài có ba chỗ ngồi trống bên cạnh, cùng cô chen lấn trên cái sofa ngắn, khóe miệng không tự giác phủ lên ý cười.
“Công ty không có việc gì sao?” Giang Ảnh còn nhớ rõ anh mới vừa rồi là đi nghe điện thoại của anh cả anh, bây giờ nhớ tới, có chút lo lắng hỏi anh.
“Không có gì.” Trác Thành dựa lưng vào thành ghế sofa, rất tự nhiên kéo chân của cô đặt trên đùi mình.

“Quá trình đàm phán của anh ấy ở nước A đang bị đóng băng.

Đội pháp vụ anh ấy mang qua đó cũng không có tiến triển gì, hỏi anh tìm thêm một người am hiểu luật thương vụ ở nước A qua đó một chuyến, muốn xem xem có đột phá gì không.”
“Là người của Tư bản Ngôn Sơn sao?”
“Đúng vậy, Nghiêm Tín Chi của bên pháp vụ, em có ấn tượng chứ.

Trước kia anh ở bên nước A đã có anh ta trong đoàn đội rồi, mảng luật thương vụ và độc quyền có thể tin được.”
Giang Ảnh cũng có ấn tượng với Nghiêm Tín Chi mà Trác Thành nói tới, ở tài liệu mà Ngôn Sơn gửi cho Khải Tư, cô từng thấy Nghiêm Tín Chi kí tên, bên cạnh còn đánh dấu tên tiếng anh Alex Yan và cách liên lạc bộ pháp vụ của Tư bản Ngôn Sơn.
Nói như vậy cô cũng không có gì để lo lắng nữa rồi, huống hồ còn là Trác Thành công nhận, nghĩ tới đây cô cũng yên lòng, kéo lực chú ý về để trên người Trác Thành.
Hai người chen lấn trên một cái ghế sofa không dài lắm, Trác Thành đặt chân cô thành cái bộ dáng nhàn nhã thoải mái lên người mình.
Giang Ảnh không thể không chú ý tới một việc là, chân của cô gần như là giẫm lên vạt áo sơ mi lúc trước cô thưởng thức hồi lâu của Trác Thành.
Thời gian hai câu nói, quần áo đã bị cô giẫm ra mấy nếp gấp, trong nháy mắt vạt áo không còn phiêu dật như vậy nữa, thậm chí còn có chút nhăn nhúm.

Cô nhìn thấy mà cảm thấy có chút đáng tiếc, chân không tự giác rụt trở về.
Vừa nhúc nhích một cái, Trác Thành lại tiện tay ôm cô, một giây sau vạt áo vốn dĩ còn phẳng phiu của anh đã bị cô dẫm lên, không cần phải nói, lần này càng nhăn đến không có cách nào nhìn được.
Haizz, phung phí của trời.

Cô thở dài, dời ánh mắt, từ bỏ cứu vớt vạt áo của anh.
Khóe miệng Trác Thành cong lên, âm thanh trầm thấp sung sướng, “Không nói những thứ này nữa.

Em nghiên cứu hành trình thế nào rồi?”
Nói đến cái này, Giang Ảnh cầm lấy quyển sách nhỏ vừa rồi cô đặt trên bụng, mở ra cho Trác Thành xem, “Cái ngõ nhỏ rất nổi tiếng ở thành phố C này cách chúng ta rất gần, buổi chiều chúng ta có thể đi dạo thử, sau đó ăn một bữa cơm.”
“Bên cạnh chính là khu quảng trường trung tâm, có rất nhiều thứ để chơi, nhưng mà em cũng không biết nên chơi cái gì, buổi tối nếu còn muốn ra ngoài đi dạo một chút, chúng ta có thể đi quảng trường xem thử.”
Thật ra cô cũng không phải rất có hứng thú với cái trung tâm thương mại này.
Chỉ là sáng nay cô nhớ tới một tuần sau chính là sinh nhật của Trác Thành, cô muốn tặng quà sinh nhật cho anh, hiện tại vẫn chưa nghĩ ra nên tặng gì, vì vậy định buổi tối đi dạo nhìn thử bốn phía, nói không chừng sẽ có linh cảm thì sao?
Nhưng mà vẫn phải chú ý, lúc xem không được rõ ràng như vậy, tận lực đừng viết mấy chữ “em đang tìm quà sinh nhật cho anh” ở trên mặt.
Giang Ảnh gật đầu nhẹ trong lòng, hạ quyết tâm, giơ tay túm Trác Thành, “Thế nào? Nếu như anh cảm thấy không có vẫn đề, vậy chúng tra nghỉ ngơi một lát rồi xuất phát nha?”
Trực tiếp đi dạo trung tâm thương mại thì quá rõ ràng, vừa vặn đi dạo ngõ nhỏ một vòng, ăn một bữa cơm, lại đi dạo trung tâm thương mại để tiêu cơm.
Ừm, hợp tình hợp lý, thuận lý thành chương.
Giang Ảnh yên lặng vỗ tay cổ vũ cho sắp xếp trong lòng của mình.
“Được, anh đi theo em.” Trác Thành tỏ vẻ không có bất kỳ ý kiến gì.

Hai người nghỉ ngơi xong và đi ra ngoài lẫn nữa thì đã gần đến thời gian ăn cơm trưa, nhưng mà không giống như hai ngày trước ở thị trấn, thành phố C lúc này dường như mới bắt đầu trở nên náo nhiệt, biển người từ từ bắt đầu lưu động trên đường.
Con đường đầy đồ ăn ngon và đồ nghệ thuật chật ních người, Trác Thành vẫn luôn nắm tay Giang Ảnh, sợ cô bị chen lấn đi lạc mất, về sau dứt khoát ôm lấy bả vai cô, ôm cô vào trong lòng mình đi về phía trước, như vậy mới không bị người qua kẻ lại đụng vào.
“Em cảm thấy sắp xếp của em không ổn.” Chung quanh rất ồn ào, Giang Ảnh đến gần bên tai Trác Thành lớn tiếng nói.
“Vì sao?” Trác Thành cũng học cô, nói to hơn.
“Chỗ này người nhiều quá, cảm giác không giống đang chơi, mà giống như là đang bắt anh đi hành xác vậy.” Giang Ảnh có chút uể oải, “Còn không bằng ở trong khách sạn làm ổ, chỉ có hai chúng ta, ít ra thì cũng được yên tĩnh.”
Không khí oi bức ẩm ướt cùng với người lui tới ở chung quanh Giang Ảnh, cơn bực bội trong đáy lòng cô dần dần ngoi lên, đột nhiên bên mặt bị Trác Thành đỡ lấy, anh giúp cô lau mồ hôi, “Anh cảm thấy cũng rất thú vị mà, em sắp xếp rất tốt, rất thú vị.”
“Em không thích sao?”
“Bánh trôi gấu trúc vừa đưa cho em đâu rồi?” Trác Thành hỏi cô.
Trước khi bọn họ vào con ngõ nhỏ này, thời gian Giang Ảnh ở đầu ngõ buộc lại dây giày, Trác Thành không biết đã chạy đi đâu.
Cô nhìn chung quanh, lúc đang muốn vứt bỏ hết hình tượng, lớn tiếng kêu tên anh, anh đã mang theo một cái túi nhỏ từ phía sau bên phải xuất hiện trước mặt cô.
Không kịp quan tâm biểu cảm tức giận khó có của Giang Ảnh, anh mở túi đưa cô xem.
Trong túi là một cái hộp đồ ăn trong suốt, bên trong lẳng lặng nằm mấy xâu bánh trôi hình gấu trúc.
Trên đường Giang Ảnh đi từ khách sạn qua con ngõ nhỏ, thấy một cô gái cầm một xâu bánh trôi gấu trúc ăn.

Lúc đó cô cảm thấy cực kỳ đánh yêu, nhìn thêm mấy cái, nhưng cũng ngại không dám nhìn chằm chằm vào người khác đang ăn, đành phải dịch chuyển ánh mắt tiếp tục đi về phía trước.
Trên đường đi cô thỉnh thoảng nhìn xem có tiệm đồ ăn nào vẽ hình gấu trúc hay không, bất tri bất giác đã đến đầu ngõ nhỏ, còn chưa kịp nhìn tiếp dây giày đã tuột ra, sau đó bánh trôi nhỏ đã xuất hiện ở trước mặt mình.
Trác Thành nhìn thấy cô như con nít, nhìn thấy đồ ăn đáng yêu, biểu cảm từ vừa mới tức giận, đùng một cái đã biến thành cười tủm tỉm, buồn cười sờ đỉnh đầu cô, “Nếm thử đi.”
Giang Ảnh chỉ ăn một xâu, lại cho Trác Thành ăn một xâu, sau đó số xách còn lại trong tay, trong ngõ nhỏ còn có rất nhiều đồ ăn nữa, đừng ăn no vội.
Kỳ thật bọn họ đều biết, cô có chút không nỡ ăn bánh trôi nhỏ đáng yêu Trác Thành mua cho cô.
Giang Ảnh bây giờ đứng ở chính giữa ngõ nhỏ đông đúc, Trác Thành ở bên cạnh ôm chặt lấy cô, sau khi cô nghe được câu hỏi của Trác Thành, bực bội ở đáy lòng bực bội thoáng cái dịu đi, đưa túi cầm trên tay đến cho anh xem, mang theo vẻ mặt nghi vấn có chút tính trẻ con nhìn Trác Thành, giống như đang nói…, bánh trôi ở đây nè, sao vậy.
Trác Thành nhận được câu hỏi của cô, cúi đầu đụng vào trán của cô, dùng âm lượng chỉ có cô nghe được hỏi cô, “Thích không?”
Một chút uể oải cuối cùng của Giang Ảnh tan thành mây khói, cô gật đầu, “Thích.”
“Vì vậy em xem, ở đây tốt biết mấy.”
“Anh cũng thích.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui